Không Bàn Cãi Nhiều, Em Phải Làm Vợ Anh

Không Bàn Cãi Nhiều, Em Phải Làm Vợ Anh - Chương 5: Ngày đầu tiên (2)




- Thực ra số mệnh của em là vợ của hắn, nhưng tôi đã thay đổi nó. Đó là lí do mà bà thầy bói kia không nhìn thấy được tương lai của em.– Hắn lãnh đạm nói.



- Thì ra là thế. - Tôi "à" một tiếng rõ to, đầu gật gật tỏ vẻ đã hiểu, rồi bỗng nhiên nhận ra điều kì lạ - Mà... Sao anh biết bà thầy bói, còn cả việc sau này tôi trở thành vợ Minh Bảo nữa? - Tôi ngạc nhiên nhìn hắn.



Hắn thản nhiên như biết trước được tôi sẽ bất ngờ như thế, tay vẫn bình tĩnh đặt trên vô lăng, mắt nhìn thẳng, bắt đầu giải thích:



- Ở thế giới của tôi có một ông thầy bói rất giỏi, nhưng ông ấy sống ẩn danh, rất ít người biết đến. Ông ấy chính là truyền nhân của lão bà hôm qua đấy, chính bà thầy bói này đã dặn dò những học trò của mình truyền đời này qua đời khác chuyện tôi và em, cho đến tận thời của tôi. Ba tháng trước ông thầy bói kia đã đến tận nhà tôi để nói cho tôi biết mối duyên kì lạ của chúng ta.



Mắt tôi cứ tròn dần ra theo từng lời hắn nói.



- Vậy là sao? Rõ ràng bà ấy nói không nhìn thấy được tương lai của tôi, rõ ràng trong hồi ức của tôi, anh mới là người đến bắt tôi mà, sao giờ lại thành chính bà thầy bói kia báo cho anh biết được. - Tôi bất mãn nhìn hắn.



Hắn hơi nhíu mày, ánh nhìn liếng thoáng như đang nghĩ ngợi gì đó, rồi bất đắc dĩ nói với tôi:



- Chuyện này... Thực ra rất khó hiểu, mà cũng rất khó tin. Em chỉ cần biết rằng: chúng ta là thiên duyên, dù có cách nhau hàng trăm năm thậm chí hàng nghìn năm, bằng cách này hoặc cách khác, nhất định sẽ ở bên cạnh nhau.



Hắn nói chậm rãi nhưng cũng chắc nịch, vào những từ cuối, hắn quay sang nhìn tôi với ánh mắt như khẳng định cho lời hắn vừa nói. Khuôn mặt tuấn lãng nhiễm một màng xúc cảm như là yêu thương. Hắn cứ dịu dàng nhìn tôi như thế, không chớp mắt, khiến tôi cũng vô tình cuốn theo ánh nhìn say mê của hắn. Hắn nhìn thẳng tôi, khuôn mặt không còn nụ cười đùa cợt trước đó, mà toát lên vẻ cương trực lạ kì, khiến cho một con người dẫu có xa lạ cũng xuất hiện cảm giác có thể tin tưởng được. Tôi hơi bối rối, mặt bắt đầu đỏ lên. Vào phút ấy, tôi tưởng như tim mình chậm đi một nhịp.



Tôi không cần một người con trai nói hay, tôi chỉ cần sự chân thành trong lời anh ta, và vì tôi mà thực hiện lời nói ấy, vậy là đủ.



Tôi vô tình nhận ra môi mình đã hơi nhếch lên.



Hắn bắt được biểu cảm của tôi, cũng cười, ánh mắt vẫn nhìn tôi kiên định, tiếp tục nói:



-... Về chuyện của bà thầy bói và chúng ta, em không cần hiểu mọi thứ một cách rõ ràng gãy gọn, mà thực ra cũng không có cách giải thích nào là tuyệt đối. Công nghệ xuyên không gian, nó vốn đã không thể giải thích được, cứ tưởng tượng thử xem, em có thể đứng ở một nơi cách đây một nghìn năm, đó là điều không tưởng đúng không? Việc giữa tôi và em, nó có quan hệ rất phức tạp...Ừm, phải giải thích như thế nào nhỉ? - Hắn hơi dừng lại - À, cứ tưởng tượng nó giống như mối quan hệ giữa con gà và cái trứng, có cái này thì mới có cái kia. Thực ra, công nghệ này rất khó để có thể nắm bắt được, ngay cả người phát minh ra nó còn chưa thể tìm ra hết được các tác hại của cái máy này ngoài việc làm giảm sức khỏe và trí tuệ, vì vậy nên, việc sử dụng vẫn rất nguy hiểm. Công nghệ này nếu để lọt ra ngoài, sẽ làm thay đổi cả thế giới, toàn bộ thông tin đều được bảo mật tuyệt đối, hiện tại cũng chỉ có hai người biết được.



Tôi lại lần nữa tròn mắt ra nhìn hắn. Công nghệ xuyên thời gian đúng là một kì tích vĩ đại của khoa học. Tôi thích thú nghe hắn nói. Triệu Nhật Thiên hắn khi nghiêm túc cũng ra dáng đàn ông lắm chứ. Tôi có nên cảm thấy may mắn khi đang ngồi trên thành tích của nhân loại không đây? Buồn cười, mới phút trước tôi còn cảm thấy công nghệ xuyên thời gian và người ngồi bên cạnh là những điều tồi tệ nhất đời mình.



Mà nói như vậy, chẳng phải hắn ta cũng rất giỏi sao? Ít nhiều hắn cũng liên quan đến công nghệ xuyên thời gian. Vậy thì người sáng lập ra còn giỏi tới mức nào nữa?



- Người phát minh ra cái máy có vẻ là người đặc biệt với anh nhỉ? - Tôi quay sang hỏi hắn.



- Ừ. Người duy nhất tôi yêu thương và tin tưởng. - Hắn không nhìn tôi, phóng tầm mắt xa xăm vào khoảng không vô định.



Câu trả lời này lại gợi lên rất nhiều câu hỏi khác trong tôi. Người duy nhất hắn yêu thương và tin tưởng? Nhìn ánh mắt mông lung khi nói về người kia ngập ôn nhu yêu thương, tôi bỗng thấy trên khuôn mặt hắn thấp thoáng có nụ cười dịu êm hạnh phúc.



Sẽ không phải người trong lòng của hắn chứ?



Không. Tôi tự phủ nhận. Nếu hắn đã có người thương thì chẳng lý do gì tôi xuất hiện ở đây cả.



Vậy thì...Người thân của hắn ư? Có lẽ vậy.



Mà hắn nói "người duy nhất", như vậy là ngoài người ấy ra, hắn không yêu và tin ai sao?



Tôi khẽ liếc sang hắn, ánh mắt hắn vẫn bất động, khuôn mặt tuấn lãng bỗng dưng toát lên vẻ cô độc chạm vào lòng người, không còn mang ý cười nữa mà dường như có chút bi thương. Hắn chắc đang cô đơn lắm? Tôi nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên dấy lên cảm giác chua xót.



Tôi thấy đau lòng không phải vì tôi đã có cảm tình với hắn, cũng không phải vì hắn có gương mặt đẹp mới khiến tôi động lòng mà bởi vì tôi như thế. Tôi là người khá tình cảm.



Hồi nhỏ, nhà tôi có nuôi một con mèo, khi nó bị người ta bắt mất, tôi đã khóc liền hai ngày. Sau này lớn hơn một chút, chứng kiến chuyện tình bi thương của anh họ, tôi đã rất nhập tâm mà viết lên một câu truyện tặng anh, cũng chẳng ngờ lại đạt giải cao nhất trong cuộc thi viết lách của thiếu niên trong thành phố, không phải khoe khoang nhưng sau nhiều năm đọc lại vẫn khiến lòng tôi đau đến tê dại. Lớn thêm chút nữa, tôi bắt đầu nhận được những lá thư tay mùi mẫn của bọn con trai trong lớp và cả lớp khác nữa, nhưng vì không có tình cảm nên tôi luôn cảm thấy có lỗi và đau lòng giống như chính mình bị tổn thương vậy.



Đứa bạn thân của tôi nói: "Mày rảnh vừa thôi, khi không lại lo chuyện chúng nó, thương thiếc gì, yêu đương lúc nào chả có mấy việc như thế, chứ mày có đồng ý được với chúng nó không, thương thì có mà thương cả thế giới à?..." Anh tôi thì chỉ bảo tôi tốt bụng quá, hay nghĩ cho người khác nên sau này chuyện tình cảm sẽ rất khó xử và dễ đau buồn. Tôi cũng không rõ, cảm xúc ấy không phải là tôi cố tình thương hại người khác, mà là thật từ trong lòng. Tôi không phải kiểu con gái yếu lòng mau nước mắt, thậm chí còn bị liệt vào cái dạng "con gái con đứa tính nết gì mà như đàn ông" nhưng lại rất dễ đồng cảm và thấu hiểu người khác. Vì thế nên thằng bạn tôi một lần tình cờ thấy tôi khóc khi xem Naruto, nó đã há hốc mồm: "Loại mày mà cũng biết khóc á? Lại còn khóc vì cái phim hoạt hình trẻ con..." Và sau đó thì, nó đã rất vinh dự ăn trọn một đạp của tôi.



Vì thế nên, hừm, diễn giải lan man quá, vì thế nên khi thấy khuôn mặt đau khổ của hắn, trong lòng tôi mới có cảm giác chua xót như vậy.



- Ừm... Nếu như anh muốn... Sau này tôi có thể bên cạnh anh, trở thành người mà anh có thể tin cậy được. - Tôi cúi đầu xuống đất, mặt không hiểu sao lại đỏ lên.



Hắn nghe thấy như thế, khuôn mặt ngạc nhiên nhìn sang tôi, sau đó rất nhanh ánh mắt thay đổi, đầy trìu mến, hình như còn có nét hạnh phúc. Hắn khẽ cười, vươn tay sang, nắm lấy bàn tay tôi đang đặt trên ghế, áp lòng bàn tay ấm nóng, từng ngón đan lồng qua những kẽ hở, siết chặt.



- Cảm ơn em.



Hắn nhẹ nhàng nói, nút thắt ở trong lòng tôi từ nãy cũng được cởi. Tôi định mỉm cười an ủi hắn hoặc hứa hẹn một điều gì đó, nhưng lại nín bặt, tôi không đủ dũng khí, thậm trí ngẩng mặt lên còn không dám. Tôi tiếp tục im lặng, tay hơi run lên, không hiểu sao lại để yên như thế mà không hất tay hắn ra, thỉnh thoảng còn nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ khi lần đầu tiên nắm tay người con trai không cùng huyết thống.



- Em đang run kìa. - Hắn nói, giọng mang chút ý cười, bàn tay ấm nóng lại càng nắm chặt hơn.



Tôi lại lần nữa ngậm chặt miệng, cảm nhận từng tơ máu giần giật trên mặt.



Hắn cố không cười ra tiếng, một lúc sau tự dưng hỏi:



- Em có biết ông thầy bói đã nói thế nào không?



- Ông ấy nói thế nào? - Tôi hơi ngẩng đầu lên tò mò.



- Ông ấy nói chưa đầy một tuần em sẽ thích tôi, cụ thể là đến ngày thứ năm, em sẽ chính miệng thừa nhận. - Hắn bật cười thích thú, kéo tay tôi vào trong lòng hắn.



- Không đời nào có chuyện đó. Ông ấy lần này đã nói sai rồi, tôi từ trước đến nay chưa bao giờ thích một người trong năm ngày cả. - Tôi lập tức phủ nhận, dứt khoát rút tay ra khỏi tay hắn.



Hắn không để tôi đạt được ý định, giữ chặt tay tôi không chịu thả, còn ngang bướng kéo sâu hơn vào trong lòng hắn, miệng vẫn cười:



- Ai mà biết được. Tôi từ trước đến nay cũng chưa từng mất đến năm ngày để khiến cho một người con gái thích mình.



- Tôi không giống những cô gái ấy. - Tôi vẫn kiên trì rút tay lại.



- Thì bởi em không giống nên mới mất đến năm ngày. - Hắn một lần nữa lại ngang ngược giữ lấy, còn mặt dày nắm chặt hơn.



Ông trời ơi, trên đời này ngoài Cát Nhiên tôi ra còn có kẻ bẩn bựa lầy lội như thế sao?



- Trả tay đây! - Tôi giật mạnh.



- Không trả. - Hắn vẫn bất động như núi.



- Mau trả! - Tôi bực.



- Em là của tôi, tay em cũng là của tôi. - Hắn cứ giữ bo bo lấy.



Hừ, giành tay với hắn còn mệt hơn tranh đồ với trẻ con.



Mai Cát Nhiên tôi, thời đi học vẫn luôn đi bắt nạt lũ con trai, còn được chúng nó cung kính gọi một tiếng "anh", vậy mà hôm nay lại phải chịu nhục để một thằng cu ít hơn mình hai tuổi nắm tay mà không làm gì được.



Ừ, mà nếu không để im thì làm gì được chứ?



Chửi mắng hắn? Không ổn. Lời lẽ thánh thiện của tôi không hề hấn gì với tên mặt dày như hắn.



Cho hắn một đạp? Cái này càng không ổn. Chậc, nhìn chân hắn ta kìa... Đến papa vĩ đại của tôi cũng chưa có cặp giò dài như thế, vậy thì phận con gái nhỏ bé một mẩu như tôi sao có thể vênh váo được chứ? Hơn nữa, tôi lại còn bị mất 60% công lực. Khiêu chiến với hắn thì quả là không được thông minh lắm.



Tiến không được, lùi cũng chẳng xong. Ông trời rõ ràng là đang chơi khó tôi mà.



"Thiết bị sắp đáp xuống vùng không gian TPW hiệu số 200TN, đề nghị giữ thăng bằng."



- Yên nào. - Hắn bỏ tay tôi ra, quay về ngồi ngay ngắn điều khiển một dàn phím nút trước mặt.



Tôi cũng ngay ngắn ngồi theo, chăm chú quan sát từng hành động của hắn. Hắn bấm liền mấy cái nút màu đỏ, rồi đột nhiên tôi cảm nhận được cơ thể mình nhẹ đi mấy phần, cảm giác khó tả mà tôi chưa từng được trải nghiệm.



"Bắt đầu đếm ngược. Mười... chín... tám... bảy..."



- Sẽ đau đấy. - Hắn dời khỏi dàn điều khiển, chẳng báo trước mạnh bạo kéo tôi vào trong lồng ngực.



Bị bất ngờ, tôi không kịp phản ứng, lại nghe hắn cảnh báo như vậy thì yên vị mà nằm trong lòng hắn, mắt nhắm tịt chờ đợi việc tiếp theo xảy ra.



"...Bốn... ba... hai... một"



Rầm.



Tất cả các đèn vụt tắt. Trong một giây nào đó, tôi nghĩ rằng mình đang bay.



Tít tít.



Tít tít.



Tít...



Một sức hút nào đó cực mạnh kéo vụt tôi xuống, ghìm chặt như chì. Tôi không nghĩ được gì, đầu nhói như búa bổ. Toàn thân đau đớn giống như người ta đem rìu chặt ra, từng tế bào như bị phân tích. Tôi không cảm nhận được tay chân mình, não tôi có lẽ cũng chẳng hoạt động nổi nữa. Thần kinh tê liệt giống như ai đó đem kich vào một luồng điện lớn. Khoảnh khắc đó, lý trí của tôi chết, chỉ có những cảm giác đau đớn giày vò là vô cùng rõ nét và sâu đậm.



Tôi ôm chặt lấy hắn, hắn cũng ghì chặt tôi trong lòng. Vào tiếng "tít" cuối cùng, tôi tưởng rằng chúng tôi đã nổ tung thành từng mảnh. Đau đớn.



"Thiết bị đã đáp thành công xuống vùng không gian TPW hiệu số 200TN."



Tôi loáng thoáng nghe tiếng, mắt dần nhắm nghiền lại.



Bên tai tôi có tiếng thở dốc, hắn để tôi ngả ra trên người hắn, cúi xuống vội hỏi:



- Có đau không? - Hắn xoa xoa lưng tôi.



Tôi không trả lời, hai mắt ươn ướt gật đầu. Đau quá! Thật đau đớn. Tôi thở hổn hển trong lồng ngực hắn.



- Có đi nổi không? - Hắn lo lắng.



- Không biết nữa, đau lắm. - Tôi thều thào.



Hắn không nói gì nữa, trực tiếp bế tôi ra khỏi cái máy.



Ra khỏi máy, hít thở chút không khí dễ chịu, tôi cảm giác như cơ thể mình cũng quay lại hai ba phần.



Bớt đau một chút, tôi mới để ý đến hắn đang phải bế tôi trên tay.



- Anh không đau sao?



- Có.



- Vậy thì thả tôi ra đi, tôi tự đi được. - Tôi có ý muốn trèo xuống.



- Em không đi nổi đâu. - Hắn giữ chặt lấy tôi.



Trong lòng tôi cũng thầm tán thành như vậy. Chiếc máy xuyên thời gian này quả thật rất nguy hiểm. Tôi tuy thân hình mảnh dẻ nhưng ăn rất nhiều, thể lực cũng là dạng tốt, vậy mà còn đau đến mất hồn như vậy. Phải người yếu đuối chắc đã gặp chuyện lớn.



Mà... Nói như vậy, chẳng phải thể lực của hắn rất tốt sao? Chậc. Tôi nhận ra rằng, khi nãy không khiêu chiến với hắn quả là một quyết định đúng đắn.



Hắn đặt tôi ở ghế sô pha, ngồi xuống cạnh tôi, tay vuốt lại vài lọn tóc đã râm rấp mồ hôi trên mặt tôi, nhẹ nhàng sờ trán. Hắn áp má hắn lên trán tôi, giống như mẹ tôi vẫn thường làm để kiểm tra nhiệt độ mỗi khi tôi bị sốt. Tim tôi đập mạnh đến nỗi nghe rõ từng nhịp. Mặt nóng bừng.



- Lạ thật, tại sao vẫn còn nóng như vậy? - Hắn nhìn tôi khó hiểu.



Là anh khiến tôi tăng nhiệt độ đấy lão già! Tôi thầm gào trong lòng như thế.



Hắn lo lắng lau mồ hôi cho tôi. Tôi nằm yên, thâu tất cả cử chỉ hành động của hắn vào mắt. Chăm chú quan sát hắn, như đang xem một bộ phim thú vị.



- Nằm yên ở đây. - Hắn dứng dậy, bước vào trong bếp. Tôi ngoi đầu lên nhìn theo hắn, nhưng cổ đau đến bật nước mắt khiến tôi dừng lại.



- Đừng có cử động mạnh, xương khớp của em đang trong quá trình hồi phục, nếu không cẩn thận bị gãy xương phải đi viện thì rất phiền phức. - Hắn nói vọng từ trong ra.



Tôi nghe thấy thế thì sợ mất mật, nằm im thin thít.



Một lúc sau hắn bước ra cùng một chậu nước vàng khè:



- Đau ở đâu?



- Chỗ nào cũng đau như bị bẻ gãy xương vậy.



- Không ổn rồi. - Hắn vội đặt chậu nước xuống, rất nhanh túm lấy áo tôi vạch lên.



- Anh làm gì vậy? - May mắn tôi kịp phản ứng, cái áo chỉ mới kéo qua rốn.



- Em phải tắm bằng nước thuốc đặc trị, để lâu thì có đi viện cũng không được đâu. Mau cởi quần áo ra.



- Không. - Tôi túm lấy cái áo. - Cứ để tôi mặc quần áo như vậy đi.



- Đến nước này rồi mà còn sĩ diện cái gì chứ? - Hắn gắt, nhưng vẫn để nguyên quần áo như vậy, bế tôi vào phòng tắm.



Hắn xả nước đầy cái bồn rộng, lấy một cái túi nhỏ, xé ra, đổ vào chất bột màu trắng. Lập tức cả bồn nước rộng lớn chuyển sang màu vàng khè như chậu nước ban nãy. Tôi tròn mắt ngạc nhiên, thú vị cứ như xem thí nghiệm vậy.



Đợi màu vàng từ từ lan đều trong nước, hắn nhẹ nhàng thả tôi xuống. Lúc nước ngậm lấy cơ thể tôi, cả người tôi nhẹ bẫng, cảm giác như những dây thần kinh bị đứt giờ được nối lại. Nước ấm quấn quanh cơ thể tôi, nhẹ nhàng lướt qua làn da trắng đã có chút đỏ. Tôi khép mi, để mặc cho nước cuốn lấy mình, thả lỏng cơ thể, mùi thơm của dược thảo cuốn quýt bên cánh mũi tôi, mạch máu thông suốt, đầu nhẹ nhõm hẳn, cơn đau từ nãy vẫn nhói lên bỗng nhiên biến mất, giống như làn nước này đã rút hết mọi đau đớn ra khỏi cơ thể tôi. Thoải mái quá!



Lúc tôi mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là ánh mắt của hắn đang chăm chăm chĩa thằng vào tôi, hắn đứng đó như người bất động, mặt đỏ bừng, hơi thở nặng nhọc.



Tôi giật mình. Nước thấm vào vải khiến bộ quần áo của tôi trở nên kì quái.



Tôi 25 tuổi, lại là một bác sĩ, tôi hiểu rõ sinh lý và suy nghĩ của một thằng con trai. Tôi trong bộ dạng thế này, chính là đang thử thách sự kiềm chế của hắn. Như thế chẳng khác nào đùa với lửa.



- Anh ra ngoài đi, tôi tự lo liệu được.



- Nhưng... - Hắn hơi giật mình thoát ra khỏi ánh mắt như muốn thiêu đốt tôi, giọng khàn đặc.



- Tôi không sao.



Tôi nhanh chóng đẩy hắn ra ngoài, sau đó lại từ từ ngả người xuống tiếp tục thư giãn, nhắm mắt lại tận hưởng hương thơm thảo dược...



Uỳnh!



Chưa đầy hai phút từ khi tôi đặt lưng xuống, cửa phòng tắm không yên phận bị đá bay ra.



- Chuyện gì nữa? - Tôi co rúm người.



- À... Ừm... Quần áo của em. - Hắn nói ngắt quãng, nhìn tôi, mặt lại đỏ bừng.



- Cảm ơn anh. - Tôi cầm lấy bộ quần áo từ tay hắn.



- Đừng có để rơi xuống nước đấy, đó là bộ duy nhất, ngày mai tôi sẽ đưa em đi mua.



- Tôi biết rồi, không còn gì nữa thì anh mau ra ngoài đi.



- Hả? À... ừ. - Hắn lại ngậm ngùi quay ra.



Đợi hắn đi rồi, tôi mới cẩn thận khóa cửa lại. Để hắn đột nhập vào một lần nữa, tôi không chắc mình có thể bình yên mà đuổi hắn ra ngoài được.



Yên chí rằng cửa đã khóa, tôi lại thả mình vào bồn nước ấm, suy nghĩ lan man về ngày hôm nay.



Quả thật rằng trải nghiệm hôm nay rất thú vị nhưng thật sự tôi không muốn thử lần thứ hai. Cũng may cảm giác đau đớn ấy không kéo dài vì hắn kịp thời điều trị cho tôi. Hắn bây giờ cũng đau lắm, chỉ là đang cố gồng mình không thể hiện. Đau đớn như thế, vào lần đến thế giới của tôi, một mình hắn chắc hẳn đã vất vả lắm.



Không đúng, lẽ ra tôi phải thấy hả hê vì kẻ bắt cóc mình chịu đau đớn chứ. Sao lại lo lắng cho hắn?



"Hắn không phải kẻ bắt cóc cô, hắn là chồng cô." Một giọng nói lanh lảnh cất lên trong đầu tôi.



"Không có." Tôi lập tức lắc đầu phủ nhận.



Sau cái lắc ấy, trong đầu tôi diễn ra một cuộc tranh cãi gay cấn không thua một cuộc đấu khẩu trong tòa án nào.



Tạm chia thành hai phe thế này:



Bên Viện kiểm sát: Bảo vệ công lý cho Mai Cát Nhiên.



Bên Luật sư: Thân chủ là Triệu Nhật Thiên.



Cuộc tranh cãi diễn ra như sau:



Luật sư: Không có? Cô rõ ràng là lo cho hắn.



Kiểm sát viên: Tôi lo cho hắn chỉ là vì...hừm, tôi tốt bụng. Không liên quan chồng chiếc gì cả.




Luật sư: Cứ cho như cô tốt bụng, vậy thưa Kiểm sát viên, cô giải thích như thế nào về việc bản thân thấy ấm áp khi được hắn chăm sóc, còn đỏ mặt, tim đập khi hắn nắm tay, sờ trán?



Kiểm sát viên: Đó là do... tôi chưa quen.



Luật sư: Hừm...Nhìn mặt cô đỏ hết lên kìa... Chậc chậc. Kiểm sát viên đáng mến, cô nhất định không chịu nổi năm ngày!



Kiểm sát viên: Tôi đã nói nhất định không có! Cô không nhớ mấy đứa con trai lớp mình sao? Toàn bọn mặt mũi sáng láng cả, theo chúng ta từ hồi mẫu giáo còn chẳng có chút mảy may rung động, làm sao trong năm ngày tên Nhật Thiên kia có thể chứ?



Luật sư: Đem hắn ra so với mấy thằng ghẻ lở hắc lào lớp mình, cô rốt cuộc là não phẳng hay não không có nếp nhăn? Cô đã thấy người nào như hắn chưa? Đừng nói cô quên mình đã suýt nữa chảy cả dãi khi xem MV của hắn.



Kiểm sát viên: Cô...cô đừng nhắc lần đó nữa. Đồng ý là hắn rất đẹp, nhưng cô không thấy rằng tính tình hắn bá đạo khác người sao? Bẩn bựa lầy lội, lại còn là tên đại sắc lang dâm dê đê tiện.



Luật sư: Kiểm sát viên, cô làm ơn bớt mơ mộng giúp tôi, thời này làm gì còn bọn con trai hồn nhiên trong sáng nữa. Cô tìm nổi một thằng con trai hai mươi tuổi mà còn thuần khiết không? Trẻ con tiểu học bây giờ còn biết xem phim hạn chế độ tuổi.



Kiểm sát viên: Nhưng... Cô không thấy... ở bên hắn rất nguy hiểm sao? Vừa nãy hắn còn nhìn chúng ta với ánh mắt háo sắc như thế, còn bất ngờ xông vào phòng tắm.



Luật sư: Đó là điều tất nhiên thôi, ai cũng sẽ như vậy. Hắn nhìn thấy cô tắm mà không có phản ứng thì hắn nhất định không phải là đàn ông. Mà không phải cô vẫn yên bình đấy sao? Chứng tỏ hắn rất biết kiềm chế, hắn là người con trai tốt.



Kiểm sát viên: Cô... cô... Đúng là hết nói nổi. Sao cô ngang bướng như vậy, từ nãy tới giờ chỉ dùng lời bao biện cho hắn.



Luật sư: Cô không ngang bướng sao? Tôi chỉ là đang bảo vệ chồng mình.



Kiểm sát viên: Chồng? Cô không biết liêm sỉ hay sao?



Luật sư: Tôi chỉ là người thức thời mà thôi, cô có chắc là thoát được hắn không? Cách duy nhất là thuần phục.



Kiểm sát viên: Cô... Cô có phải là tôi không vậy? Không còn gì để nói...



Sau đó, phiên tòa buộc kết thúc để tránh thương vong.



Haizz, có làm quá không chứ?



"Cô có phải là tôi không vậy?" Đúng là chỉ có tôi mới cho ra những câu thoại củ chuối như thế. Lắc lắc đầu, tôi mau chóng đứng dậy mặc quần áo, nghĩ đến màn đấu tranh tư tưởng vừa rồi, bật cười. Tôi có phải bị đa nhân cách không đây? Từ khi nào đã trở thành một bà già tự kỉ như vậy!



Mở cửa phòng tắm, tôi bước ra với mái tóc ướt nhẹp.



- Máy sấy ở bên kia. - Hắn bắc ghế ngồi cách cái phòng tắm chừng mấy mét, khuôn mặt rất khó coi ngồi đọc sách.



Tôi tò mò, hơi cúi xuống cố xem hắn đang đọc cái gì, bìa cuốn sách hiện lên năm chữ "Cách kiềm chế bản thân". Tôi suýt sặc nước bọt, cố không cười thành tiếng.



Tôi đứng thẳng bước tới chỗ hắn vừa chỉ, còn quay lại nhẹ nhàng nói với hắn:



- Anh cũng mệt rồi, mau đi tắm đi.



- Phải chi mười lăm phút trước em đã nói vậy. - Hắn thở dài ngao ngán.



Tôi im lặng, khóe miệng khẽ câu lên. Không hiểu sao bộ dạng khốn đốn này của hắn khiến tôi rất thích thú.



Hai phút sau, tôi không im lặng nổi nữa:



- Rốt cuộc là cái máy sấy nhà anh để ở xó xỉnh nào chứ?



Hắn thực chất là đã rời mắt khỏi quyển sách từ lâu, ngồi đó xem tôi loay hoay tìm cái máy sấy mà miệng cứ toác ra như xem phim hài vậy. Hừ, rõ ràng là hắn đang xỏ lại tôi.



Hắn đặt cuốn sách xuống, đứng dậy, chậm rãi đi đến chỗ tôi:



- Ngốc. Nói xem, em làm sao lại điểm cao thứ hai của trường Y chứ? - Hắn nhìn tôi cười nói. Đây... đây rõ ràng là đang cười đểu tôi!



- Điểm số không có liên quan đến việc tìm máy sấy nhé. - Tôi chu mũi.



- Như nhau cả thôi.



Hắn cười, bước lại bức tường mà tôi đang đứng cạnh, nhấn vào một cái nút nhỏ xíu cũng màu trắng cùng màu với tường, lập tức có một cái ngăn nhỏ hiện ra, bên trong có khăn, áo choàng tắm, máy sấy và một thiết bị gì đó hình tròn. Hừm, cái ngăn này có thể ví như phần đựng đĩa CD trong máy băng để dễ tưởng tượng. Quan sát hắn một hồi, cuối cùng trong đầu tôi xuất hiện một dấu hỏi. Hắn cất máy sấy hay là giấu bảo vật?



- Anh để đây thì đến thằng thủ khoa nó cũng bó tay. - Tôi đá lại câu châm chọc khi nãy của hắn.



Hắn không nói gì, chỉ cười, rồi kéo tôi vào lòng:



- Đứng yên để anh sấy tóc cho.



- Khô... không cần. - Tôi nhảy ra khỏi vòng tay hắn.



- Nhìn em kìa. Em đang sợ. - Hắn cười, lại gần tôi. - Ngại gì chứ? Chúng ta đã ôm nhau rồi còn gì.



Tôi đớ người, trong hai giây tiếp sau đó, tôi không khác ma nơ canh là mấy. Mặt đần ra chẳng rõ cảm xúc, nhưng ánh mắt là hoảng loạn cực độ. Tôi cố ép mình hiểu và nhớ ra, như lời hắn: Chúng tôi ôm nhau?



Ôm nhau? Lúc nào cơ? Tôi lục lại não. Và rồi từng hình ảnh hiện về trong đầu tôi.



Trên máy! Là trên cái máy khốn nạn đó! Hắn đã cướp cái ôm đầu của tôi!



Cái gì chứ? Tại sao? Tại sao Mai Cát Nhiên tôi yên ổn sống ngon lành suốt hai mươi lăm năm chín tháng mười tám ngày không có chút tổn thất gì, tự dưng chỉ trong chưa đầy hai mươi tư giờ gặp tên khốn này, hai cái "lần đầu tiên" đều mọc cánh mà bay vèo đi mất?



Cẩu huyết! Đúng là cẩu huyết mà!




Hắn, tên Triệu... Triệu gì nhỉ? À. Triệu Nhật Thiên! Hắn đúng là con sói đại hắc lang chỉ nhân cơ hội con gái nhà người ta sơ ý mà vồ lấy.



Hôm nay nhất định tôi phải làm rõ với hắn, phải lập tức đánh dấu chủ quyền bất khả xâm phạm đáng kiêu hãnh bao năm qua của tôi, nếu không những ngày tháng sau này của tôi, thực sự là sẽ khó sống!



- E hèm. Tôi nghĩ anh đang hiểu nhầm rồi. Đó không phải là ôm. Khụ... Đó chỉ là... hừm...



- Không phải ôm sao? - Hắn đứng thẳng lưng, thích thú nhìn khuôn mặt đang lúng túng của tôi, miệng nở nụ cười. - Em nói thử xem, hành động một người con gái ở trong lòng một người con trai, khuôn mặt vùi vào ngực, tay bấu chặt lấy áo người con trai kia. Còn người nam cũng ghì chặt người nữ, tay ôm vòng qua lưng, như thế nếu không dùng từ "ôm" thì tôi nên diễn đạt bằng từ ngữ nào?



- Anh... anh không cần phải tả chi tiết như thế! Dù là gì đi nữa thì lần đó cũng không tính là ôm.



- Tại sao? Anh nhớ là em không phản kháng. - Hắn nâng môi cười.



- Tôi... Chẳng qua là tôi bị bất ngờ, với lại anh bảo là ngồi yên nên tôi không dám phản kháng. Còn lúc tôi nắm áo anh là do tôi bị đau thôi, không phải ôm. - Tôi hướng hắn giải thích.



- Em thật cứng đầu. - Hắn nói vậy nhưng âm điệu chẳng có chút bực tức, ngược lại còn có phần thích thú - Được, cho là lần đó không tính.



Tôi thở phào, vậy là ổn rồi. Trời biết đất biết nhưng tôi chối hắn chối thì coi như lần đầu ôm của tôi vẫn được bảo toàn. Ha, thật may mắ...



- Vậy thì tính lần này đi!



Hắn còn chưa để tôi tiêu hóa hết mấy lời khó hiểu đó, chớp mắt đã đứng trước mặt tôi, vòng tay qua lưng tôi kéo sát lại người hắn. Tôi thậm trí là chớp mắt cũng chưa kịp, mắt mở to hết cỡ như chưa bao giờ được mở.



Hừm... Cái tư thế gì đây!



- Bỏ ra. Tôi cho anh hai giây. - Tôi cố dùng ngữ khí bình tĩnh nhất nói với hắn.



- Bây giờ thì đừng có chối nhé! Anh đã thông báo trước với em rồi, em còn không phản kháng nữa, lần này là em tự nguyện. - Hắn vẫn bấu chặt lấy tôi, cái đầu cao lêu nghêu của hắn cúi xuống cạnh tai tôi thủ thỉ mấy lời khiến tôi rùng mình, đã thế tôi còn cảm nhận được hơi thở nóng nóng từ nụ cười của hắn.



U nhà nó! Tôi muốn giết người!



- Tôi tự nguyện bao giờ hả? - Cuối cùng thì dây thần kinh giữ cho tôi bình tĩnh cũng đứt phựt. Tôi hùng hổ hét lên với hắn.



- Thử phản kháng xem? - Hắn bình thản, vẫn kiểu giọng điệu khiến người ta thấy gai óc.



- Tôi sợ anh chắc? Đứng cho vững vào, cẩn thận ngã. - Tôi nhếch mép, chế độ trâu bò điên: On.



- Tới đi. - Hắn cười.



Grừ!



Tôi ra sức đẩy hắn, cố thoát ra khỏi vòng tay cố tình giữ chặt kia.



Khốn nạn! Hắn ăn cái thứ gì mà khỏe như vậy?



Cả người tôi cứng nhắc, cứ như bị nhốt vào một cái khuôn đúc sẵn cơ thể chính mình, vừa khít không thể động đậy.



Tuy là cái mặt hắn đang vắt sang bên vai trái tôi, không thể nhìn thấy, nhưng tôi vẫn có thể tưởng tượng ra cái biểu cảm đắc ý mãn nhãn gợi đòn của hắn.



Làm sao thế này? Tôi có yếu ớt gì đâu chứ? Sao ngay việc giãy dụa mà cũng làm không nổi?



Tôi bực. Càng cố đẩy hắn ra.



*Đẩy đẩy đẩy! Dầu nhớt đây! Đẩy đẩy đẩy! Đẩy! Đẩy! Đẩy đẩy đẩy!*



~~~~~~~(Năm phút quảng cáo trôi qua. Xin mời các bạn xem tiếp chương trình)~~~~~~~



Hừ! Tên khốn này! Hắn là cái giống gì vậy?



- Bà xã, anh vẫn đang chờ được ngã đây.- Hắn, vẫn cái giọng điệu khinh người đáng nguyền rủa ấy.



Tôi coi đó là mấy lời khích lệ, càng cố vùng vẫy, mặc dù kết quả không khả quan lắm.



- Em đang cố cọ sát cơ thể với anh à? - Hắn ghé sát tai tôi.



- Bỏ ra!



- Lần này có chịu thừa nhận không? - Hắn nhếch môi cười, chậm rãi nhả từng chữ.



Không bao giờ!



- Đây là anh uy hiếp tôi! - Tôi căm hận nhìn hắn.



- Anh không uy hiếp em, anh chỉ đang ôm em. - Hắn nói như cười.



- Anh! Tên khốn! - Tôi bực dọc quát.



Tôi không biết rằng một khi nói mấy câu khó nghe với hắn như vậy chính là tự đưa mình vào nguy hiểm.



- Hừ! Em vẫn cứng đầu.



Lần này thì hắn nhăn mày, buông lỏng tôi ra, rồi nhanh chưa đầy một cái nháy mắt, tôi còn chưa kịp chạy ra khỏi hắn, hắn lại đổi tư thế nhấc bổng tôi lên, nhẹ nhàng như nâng một con tép!



- Em hư! Lần này anh sẽ tận tình dạy dỗ cho em. - Hắn nhìn tôi ở trong lòng, khẽ cười, nhưng không khiến người ta thấy yên tâm.



Bao nhiêu da gà da vịt của tôi thi nhau chòi ra tua tủa. Mặt tôi bắt đầu tái.



Trẻ con năm tuổi cũng biết hắn sẽ không dạy dỗ bình thường.



Con đường duy nhất là đầu hàng rồi!



- Khoan đã! Lần này tôi tính, được chưa? - Tôi nói gấp gáp.



- Hừm. Biết điều. - Hắn hài lòng nhìn tôi.



Ông trời ơi!



Thà tôi đem một xô máu chó tự tạt mình đi. A hu hu. Gì chứ? Rõ ràng là bị cưỡng ôm lại còn bắt người ta nhận là tự nguyện. Tên khốn ép người quá đáng! Tôi chỉ dám ôm ấp cả tá câu chửi rủa trong lòng mà không dám phun ra một chữ. Hắn mà nghe được, chắc tôi sẽ chết không toàn thây.



Hắn đặt tôi xuống đất, dịu dàng xoa đầu tôi:



- Tóc em ướt quá, mau lại đây.



- Không cần, tôi tự làm được. - Tôi từ chối.



- Nhanh! Em muốn bị cảm à? - Hắn cầm máy sấy, kéo tôi lại, hành động và biểu cảm dứt khoát.



Nhường hắn một lần vậy.



Tôi để yên cho hắn làm.



Hắn bật máy, bắt đầu xoa xoa tóc tôi. Tiếng máy sấy o o réo bên tai, hơi nóng cùng lực gió thổi tung tóc tôi lên.



- Vợ à, em ăn gì mà thấp vậy? Chỉ đến ngực anh. - Hắn lắc lắc đầu cảm thán.



Còn anh ăn cái quần gì mà cao vậy tên đột biến? Tôi lại tiếp tục tự thoại nội tâm.



- Tôi ăn cơm mẹ tôi nấu. - Tôi đáp lại.



- Hửm? Vậy à? Vậy hôm nào anh phải ăn cơm của mẹ cho thấp bớt đi. Như thế này mỗi lần nhìn em phải cúi xuống, phiền chết.



Không cần nhìn tôi cũng biết cái mặt hắn tởm lợm đến đâu. Mẹ ơi, con gái mẹ đang bị người ta sỉ nhục chiều cao đây, mẹ cầm thần kê đại trượng đập chết hắn đi mẹ!



- Hừ, tập trung đi!



Hắn không nói nữa, chỉ cười. Tay lại tiếp tục vò vò đầu tôi.



- Em rất đáng yêu.



Hừm... Gì đây? Tên này ăn nhầm thuốc xổ sao?



Mà... ít ra là từ lúc gặp hắn đến giờ, đây là câu đúng nhất mà hắn nói được.



Tôi cũng đáng yêu mà. Tôi cười tự thưởng cho cái sự "đáng yêu" của mình.



Và... sau đó thì, con mụ nào đấy đeo cái bảng to đùng hai chữ "tiềm thức" trong đầu tôi gào thét: "Cô thì đáng yêu cái con khỉ!"



Haya, tôi có cần tàn nhẫn với bản thân như thế không...



Từng ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng luồn qua mái tóc tôi, vuốt theo lọn tóc. Tiếng máy sấy vẫn o o đều đều vang bên tai tôi. Hắn nhẹ nhàng tựa cằm lên đầu tôi, tay trái vuốt tóc tôi nhè nhẹ, rồi đột nhiên đưa đầu tôi gục vào ngực hắn.



"Thịch!"



"Thịch!"



Tôi không rõ đó là âm thanh phát ra từ lồng ngực hắn hay của chính mình nữa...



- Anh thích em!



Hắn nhìn tôi, dùng ánh mắt trìu mến nhất... có lẽ vậy. Ánh mắt hắn như muốn xuyên thẳng vào trái tim tôi thăm dò từng nhịp đập, lời nói hắn lại như đang cố tình nhuộm khuôn mặt tôi sang màu hồng. Hắn nhìn tôi đắm đuối đầy tình tứ.



Tôi hơi giật mình. Nhất thời chưa biết đáp lại ánh mắt ấy như thế nào.



Hắn vuốt tóc tôi nhè nhẹ, hơi thở đều đều qua tần suất nhô lên hạ xuống của lồng ngực rắn chắc. Ở điểm tiếp xúc giữa trán tôi và ngực hắn, tôi cảm nhận được nhịp đập của trái tim - bằng chứng thật thà nhất cho những lời hắn nói. Mặt tôi đỏ bừng, tai tôi ù đi, đến cả tiếng máy sấy tôi cũng không nhận dạng rõ được, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh mẽ, và hơi thở nóng đến kì lạ. Tôi không hiểu sao lại ngẩng đầu lên nhìn hắn.



Hắn nhẹ nhàng cười, tay vuốt nhẹ tóc tôi, rồi dọc theo má bầu bĩnh, cuối cùng là dừng ở cằm. Hắn nâng cằm tôi lên, ngón tay đặt trên môi tôi vuốt nhẹ. Mặt tôi càng thêm nóng, môi tôi càng thêm khô. Hắn nhìn sâu vào mắt tôi, từ từ cúi đầu xuống...



Khoan đã! Hắn, chẳng lẽ định...?!



Mai Cát Nhiên, làm gì đi chứ!



- Không được. - Tôi lắc đầu, đẩy hắn, nhanh chóng thoát ra.



Hắn nheo mắt nhìn tôi, chậm rãi bước đến.



Tôi lùi lại. Chợt từ sau lưng truyền đến cảm giác lành lạnh. Bức tường trắng đang ở sau lưng tôi rồi!



Tôi nhìn hắn, hắn mỉm cười. Thong dong thả từng bước chân xuống nền gạch sáng bóng.