Khởi Hoài

Chương 6




Cơ thể Phó Thanh Như chậm lại, bốn chữ "không nên phiền anh" còn chưa kịp nói ra, thì đã thấy anh bình tĩnh giơ tay: "Em vừa gọi tôi một tiếng anh ba, anh trai đưa em gái về cũng không sai chứ? Em Thanh Như, mời."

Không tránh né được, cô không thể làm gì khác hơn là thuận theo.

Đỗ xe bên ngoài trạch viện của Tạ gia, Tạ Kính Diêu lễ phép mở cửa, để cô lên trước, sau đó mới theo vào.

Phó Thanh Như nghiêng đầu, vờ trấn định ngắm cảnh đường phố, ngồi yên không nói một lời, khiến không khí trong xe như đang giằng co.

Dù như thế, cô vẫn cảm giác được ánh mắt của anh như có như không rơi trên người mình, lòng cô nhảy loạn, níu vạt áo, dùng sức nắm chặt lòng bàn tay.

Váy phủ lên giày, áo khoác Tô Châu màu bích ngọc ôm lấy cần cổ trắng ngần, buông lỏng hai dây băng thắt chặt.

Ánh nắng chiếu vào cửa, một lớp màu vàng ấm áp, Tạ Kính Diêu nhìn dung mạo điềm tĩnh kia, mắt sáng như nước, nhiều hơn những tiểu thư đã gặp mấy phần phong nhã tỉ mỉ và gọn gàng.

Anh bỗng nhiên thấp giọng nói: "Chiếc vòng và này tầm thường, không xứng với em."

Phó Thanh Như quay đầu, nhàn nhạt nói: "Không, là vòng vàng cao quý, tôi không xứng. Vừa nãy nhiều người không tiện từ chối, sớm muộn gì cũng sẽ trả lại."

"Cũng được, tôi thì lại có món đồ tặng em." Tạ Kính Diêu nghiêng người tới gần, nhấc tay cô lên thả thứ gì đó vào trong.

Phó Thanh Như sợ hết hồn, đang muốn lùi ra sau để tránh thì thấy một một chiếc hoa tai nhỏ bằng bạch ngọc nằm trong lòng bàn tay, không phải là chiếc hoa tai mình tìm rất lâu, cứ tưởng đã mất kia sao?

Ngạc nhiên nhìn, cô không nhịn được mà nỉ non: "Tại sao?"

Có lẽ là vui vẻ do tìm lại được bảo bối, cô thả lỏng đôi chút. Gió lạnh thổi vào cửa xe, thổi mấy sợ tóc đen nhánh, như nhuốm hương hoa lài, cái thứ hương thơm ấy, chứa một sự cám dỗ khác thường.

Sắc xuân lưu luyến, cô nghe thấy Tạ Kính Diêu khe khẽ cười, nói: "Tại sao lại bị tôi nhặt được à?"

Ngừng một lát, anh đưa mắt nhìn cô, nụ cười trong mắt rộ lên ngày càng sâu: "Em Phó, đây có lẽ là vận mệnh sắp xếp, nó khiến em gặp tôi."

Ý trong lời nói rõ ràng, ngón tay Phó Thanh Như hơi cứng ngắc, rốt cuộc cũng ngước mắt nhìn anh, đôi mắt như tuyết tan trên đỉnh núi xa, thấm ra nét trong trẻo lạnh lùng.

"Cậu ba, tôi chỉ là một cô gái quan gia sa sút bình thường, không có lòng dựa vào núi cao, cũng không cầu vinh hoa phú quý, chỉ muốn yên ổn sống qua ngày."

Tạ Kính Diêu dựa người ra sau, ngón tay đặt lên huyệt thái dương, không nói cũng không phản bác.

Tim cô đập thình thịch, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nói: "Tôi cảm kích Đốc quân, cũng cảm kích Tạ gia, nếu không nhờ mọi người, sợ rằng tôi và mẹ phải phiêu bạc khắp nơi trong thời loạn lạc này. Lời hôm nay, không phải là tôi phụ lòng tốt của anh, nhưng tôi thật sự phúc mỏng, không nhận nổi."

Nói chuyện có lý, lại lễ phép khiêm nhường, khiến người khác không thể tiếp lời chặn ngang.

"Em thế mà miệng mồm lanh lợi." Tạ Kính Diêu cười như không cười, độ cong nơi khóe môi sâu thêm: "Bây giờ không gọi anh ba, gọi là cậu ba (tam thiếu) rồi à?"

Anh chặn ánh sáng nhìn cô, kể cả dáng người mềm mại của cô cũng bị kéo vào tầm mắt.

Phó Thanh Như nói: "Lời trong tiệc rượu vốn chỉ vì không khí vui vẻ mà thôi, nếu tôi còn gọi anh ba, thì thật là không biết điều."

Tạ Kính Diêu nói: "Nhận nổi hay không nổi, không phải do em quyết định."

Cô kinh ngạc nhìn anh, bất thình lình á khẩu không trả lời được.

Anh đưa tay, tựa như muốn cầm tay cô, cô hoảng sợ lùi về sau.

Tạ Kính Diêu yên lặng hồi lâu, ý tứ không rõ cười hỏi: "Sao vậy? Sợ tôi vậy sao?"

Lòng Phó Thanh Như hoảng loạng, thấp giọng nói: "Sắp tới nơi rồi, không phiền cậu ba tiễn."

Nhưng cuối cùng cô vẫn chậm một bước, anh cúi người tới, tay đè lên tay, ung dung vây lấy cô trong vòng tay ngay cửa xe, cô cũng không thể mở cửa xe, cơ thể run run.

"Cậu ba, xin hãy tự trọng!"

"Tự trọng?" Tạ Kính Diêu đầu tiên là sửng sốt, sau đó sóng lớn không sợ mà cười, nói bên tai cô: "Em có biết không, cha tôi tình nguyện bảo vệ hai người, là vì..."

Lời còn chưa dứt, nhưng anh đã nghe Phó Thanh Như cắt lời mình, cô cắn môi nói: "Tôi có người thích rồi!"

----- -----

Sau khi trở về từ trạch viện Tạ gia, Phó Thanh Như dù thế nào cũng không ra cửa, lúc này đang ở trong phòng đọc sách, cô hơi chán chường, dựa vào đầu giường nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong vườn có cây vót thơm năm trăm tuổi, những phiến lá xanh biếc gối đầu lên nhau, tạo thành một bóng râm to lớn. Hoa nhỏ màu trắng lấm tấm, theo gió đung đưa.

Đã khoảng năm sáu ngày, cô lấy cớ thân thể không khỏe, không tham gia bất kì tiệc rượu nào.

Ô Nhã thị có hẹn cùng nữ quyến Tạ gia đến biệt trang ở núi Phong chơi, trở về lúc chạng vạng, thấy cô ngồi ngẩn người, lo lắng hỏi: "Thanh Như, mẹ mời đại phu tới khám nhé."

Phó Thanh Như lắc đầu, rũ mắt nhìn chiếc hoa tai trong tay.

"Trông dáng vẻ uể oải này của con, sợ là bị bệnh rồi, hay là..."

"Mẹ đừng lo, con không sao, chỉ là hai ngày nay hơi mệt thôi."

Hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó, lời của Tạ Kính Diêu rõ ràng bên tai, tâm trạng của cô vẫn mãi không yên.

"Em cảm thấy tôi là người tàn tật, không xứng với em?"

Giọng nói không đếm xỉa của anh khiến cô biết anh vốn không tin lời cô, anh cho rằng cô chỉ mượn cớ cho có lệ mà thôi.

"Cô Phó, em thật sự cho rằng chỉ dựa vào gia tình của A mã em, cha tôi sẽ mạo hiểm che chở các em sao?"

"Dù là vậy, chuyện của tôi cũng không liên quan đến cậu ba."

"Nếu tôi là vị hôn phu của em, chuyện của em còn không liên quan tới tôi à?"

"Hôn phu gì chứ? Anh nói rõ ràng cho tôi!"

"Bất kể em có bằng lòng hay không, chồng của em, thế nào cũng là tôi."

Đôi mắt đen sâu thẳm mang ý cười nhàn nhạt, ngay cả ánh mặt trời ráng rực cũng không thể chiếu soi. Sắc mặt bình tĩnh tựa như xem cô là con mồi, sớm muộn gì cũng tóm vào lưới.

Mặc dù anh không tiếp tục làm khó, thậm chí còn tự mình đưa cô xuống xe, nhưng tất cả đối với cô mà nói, như sấm sét giữa trời quang.

"Thanh Như, Thanh Như, con sao ngơ ngác mãi thế." Ô Nhã thị vuốt tay cô, cau mày nói: "Lạnh thế này rồi, ngày mai đến biệt trang Tạ gia với mẹ đi, ngâm suối nước nóng cho ấm người."

Sau đó lập tức chất vấn: "Nguyệt Hương, sao không chăm sóc cô chủ?"

Phó Thanh Như ngập ngừng, lòng không bình tĩnh nói: "Mẹ, Nguyệt Hương không sai, là con..."

Rốt cuộc có nên hỏi hay không? Có phải mẹ và Đốc quân có bí mật giấu cô? Lỡ như Tạ Kính Diêu chỉ dọa cô thôi thì sao?