Tuy Tạ gia là thế gia vọng tộc hiển quý (1), nắm giữ quân đội và chính trị ba tỉnh, uy chấn nam bắc, nhưng Đốc quân Tạ Minh Viễn là một người nghiêm minh, trị quân nghiêm khắc, không để mặc cho thuộc hạ làm xằng làm bậy.
Dinh thự rất lớn, lúc trước là nhà của một vị thân sĩ trong vùng. Chia thành hai viện trong ngoài, mái ngói rêu phong, sức sống căng tràn khắp nơi. Không phải phong cách phương Tây lưu hành hiện giờ, mà lại mang ý vị cổ kính xưa cũ.
Phó Thanh Như yên lặng theo sau, đang quan sát phong cảnh ngoài hành lang, cô nghe thấy mẹ nói gì đó, làm cho Tạ Minh Viễn vỗ tay cười to, nói: "Không ngờ Thanh Như nhìn thì yếu mềm thướt tha, nhưng cũng gan dạ sáng suốt như vậy!"
"Nó gan dạ sáng suốt gì đâu, chỉ là khi bé không biết trời cao đất dày mà thôi." Ô Nhã thị lắc đầu.
Tạ Minh Viễn đảo mắt nhìn cô, ánh mắt càng sâu xa hơn: "Thanh Như, bác và mẹ cháu lâu ngày gặp lại, có rất nhiều chuyện muốn nói, nếu cháu thấy không thoải mái, bác bảo Chu ma ma dẫn con đến thư phòng đọc sách một lát có được không?"
Phó Thanh Như hơi sững sờ, nhìn Ô Nhã thị, thấy bà gật đầu mới trả lời: "Được ạ."
Tạ Minh Viễn nháy mắt ra hiệu, lập tức có một bà tử tiến lên: "Cô Phó, mời theo nô tì."
Phó Thanh Như đáp lời: "Phiền bà ạ."
Cô chần chờ đi mấy bước, rồi quay đầu nhìn xuống.
Nghe mẹ nói Đốc quân tuổi gần năm mươi, thế mà vừa nãy cô gặp chẳng thấy chỗ nào giống. Khác với A mã tao nhã lịch sự, có lẽ là do ông chinh chiến sa trường, nên có phong thái hiên ngang, lúc trẻ chắc chắn cũng là một mỹ nam.
Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy ánh mắt Đốc quân nhìn mẹ có điều không đúng. Trước đây A mã và ông là bạn chí cốt mười mấy năm, nhưng thân mật như vậy thật sự vượt ngoài tưởng tượng của mọi người.
Nghĩ đi nghĩ lại không khỏi bật cười, cảm thấy mình cứ lo bò trắng răng. Đã tới nhờ vả, người ta bằng lòng giúp đỡ, thế mà lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Chu ma ma dẫn cô tới một căn phòng, bà đẩy cửa ra nói: "Cô Phó, đây là thư phòng, nếu cô có gì cứ sai bảo, nô tì ở ngoài chờ."
"Cảm ơn."
Phó Thanh Như cất bước vào trong, nghe thấy tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại đằng sau. Cô ngước mắt nhìn, gác xép này thế mà cũng là một nơi thanh tịnh.
Sắp tới buổi trưa, cảnh xuân xuyên qua cửa sổ màu đen bằng gỗ được chạm trổ tỉ mỉ, len lỏi vào bên trong, bóng của Cách cách chiếu lên hoa văn như ý. Dòng nước ấm quyện cùng gió nhẹ, mang cho người ta cảm giác không tập trung vào mùa hạ.
Vịn vào tay vịn cầu thang lành lạnh, cô từ từ đi lên lầu hai.
Là một khoảng trời riêng, sách được xếp ngăn nắp đầy các kệ, cũng hơn một hiệu sách nhỏ.
Cô lấy quyển "Phúc Âm Gioan" ở tầng thứ hai, lật xem.
Không gian yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua lá cây ngoài cửa sổ, kêu xào xạt, có cả những chú chim thỉnh thoảng kêu vang.
"Nha đầu to gan này, dám lén vào địa bàn của anh, thế mà cũng không biết nói một tiếng?"
Cổ tay bị nắm chặt, Phó Thanh Như không kịp thấy rõ là ai, chỉ nghe thấy tiếng chế nhạo, ngẩng đầu liền chạm vào một ánh mắt mang theo nụ cười.
Bốn mắt nhìn nhau, đầy ngạc nhiên.
Cuối cũng vẫn là Tạ Kính Diêu mở miệng trước, thấp giọng nói: "Là cô..."
Bình thường hay có nha hoàn tìm đủ loại lý do để tới đây tìm anh, thậm chí em sáu cũng len lén chạy vào, lần nào anh cũng chỉ nói miệng, không ra lệnh cấm, thế nên chuyện này vẫn xảy ra liên tục.
Anh cho rằng hôm nay lại là ai đó chạy vào phòng, vì vậy anh không chút suy nghĩ tới đây bắt "cô".
Phó Thanh Như thấy anh không chớp mắt nhìn chằm chằm mình, trong lòng căng thẳng, vội vàng rút tay về.
Tạ Kính Diêu vốn không dùng sức, nên cô tránh thoát dễ dàng.
"Sao cô lại ở chỗ này?" Người anh cho rằng sẽ không gặp lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt, cảm giác này quả thật có chút lạ kì.
Ngón tay vô thức khép lại, lòng bàn tay tựa như còn vương lại xúc cảm mềm mại ấm ấp kia. Khác với Triệu Quân Mi và cô Lục, cổ tay yêu kiều, mảnh mai hệt như cánh hoa mỏng manh.
Phó Thanh Như cũng không biết tại sao người này lại ở thư phòng của Tạ gia, nhưng chắc rằng thân phận không thấp, có lẽ cũng là khách đến chào hỏi Đốc quân.
Thấy cô mím môi không nói, Tạ Kính Diêu chăm chú nhìn cô, ung dung cười hỏi: "Sẽ không quên tôi nhanh chư vậy chứ?"
Phó Thanh Như im lặng cúi đầu, cuối cùng nhìn về phía anh.
Thấy anh ngồi trên xe lăn (2), cô chớp chớp mắt, phút chốc bừng tỉnh: "Anh... anh là vị thiếu gia đưa tôi về nhà."
Bóng cây đong đưa trên cửa sổ, tôn lên chiếc váy màu thiên thanh như ánh trăng ẩn hiện, mặt đất trống trải ôm lấy thân thể, bên ngoài vạt váy thêu mấy đóa phù dung trắng sum suê tươi tốt, sạnh sẽ không giống người phàm.
Cô đứng ở đó, duyên dáng yêu kiều, có một mùi thơm lành lạnh ẩn giấu mơ hồ; như hương lan, tựa mùi xạ hương; hương thơm hòa vào hơi thở.
Tạ Kính Diêu khó hiểu, tâm trạng rung rinh nhưng lại không nói ra lời.
"Cậu chủ, cậu chủ!" Đang lúc yên lặng, dưới lầu vang lên tiếng bước chân dồn dập, Thạch Lỗi chạy tới, thấy Tạ Kính Diêu cau mày, cậu lập đứng đứng ngay ngắn.
Tạ Kính Diêu cầm chồng tài liệu rất dày đặt xuống cái giá bên dưới, nhàn nhàn hỏi: "Chuyện gì?"
Thạch Lỗi khép nép, vội vàng trả lời: "Lục Nhị tiểu thư gọi điện thoại tới, giục cậu đến đón cô ấy."
Tạ Cảnh Diêu chẳng thèm quay đầu lại, không vui nói: "Không thấy tôi bận sao, lúc này nào có rảnh rỗi mà ứng phó với cô ấy. Cậu nhắn lại với cô ấy, muốn đi thì tự mình đi trước đi."
"Nhưng mà..."
"Trả lời cô ấy y như tôi nói." Tạ Kính Diêu xoay người, phát hiện Phó Thanh Như không còn ở đây, chỉ còn lại quyển "Phúc Âm Gioan" lẳng lặng nằm trên bàn nhỏ, anh lập tức truy hỏi: "Cô gái mới vừa đứng ở đây đâu rồi?"
"Cô, cô ấy đi rồi ạ."
"Đi rồi?"
"Vâng ạ, hay là em đi gọi cô ấy quay lại liền nhé?"
Tạ Kính Diêu giơ tay ngăn cản, hỏi: "Hôm nay trừ mẹ con Phó gia đến thăm hỏi, còn ai không?"
"Không ạ... Lão gia đã từ chối lời mời của Hội trưởng Thương hội, bảo là buổi tối phải đặc biệt tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho cô Phó và bà Phó ạ."
Tạ Kính Diêu suy nghĩ, bỗng nhiên như biết được điều gì, trán giãn ra, chẳng lẽ...
"Đi, đến phòng khách."
Lúc Phó Thanh Như ra khỏi gác xép, khó hiểu vì không thấy Chu ma ma ở bên ngoài, cô không thể làm gì khác hơn là tự đi về phía trước. Đi quẩn quanh, giữa đừng gặp được một người làm, hỏi thăm đường đi.
Mới vừa bước vào đã thấy phòng ăn bắt đầu bữa tiệc, vô cùng náo nhiệt. Các nha hoàn bận bịu chia thức ăn bày chén đũa, cười tủm tỉm dẫn cô tới bàn, Phó Thanh Như ngồi bên cạnh Ô Nhã thị.
(1) Hiển quý: Thời xưa chỉ việc được chức tước cao.
(2) Thấy anh ngồi trên xe lăn: Mình cũng không hiểu logic của tác giả ở chỗ này cho lắm, tại sao anh Diêu đẩy xe lăn lên được lầu hai nhỉ? Tôi không hiểu, tôi không hiểu. Thôi thì cứ coi như ảnh vác cái xe lăn lên trên đi ha.