Trong nội điện đã dần được sáng sủa.
Bệnh của Thẩm Huyền Quân đi như se tơ, Tưởng Hoàng ngày ngày suy nghĩ phương thuốc mới. Thời gian phát bệnh của y rất lạ, hắn đã tính sai ở đâu?
Gần đây đôi mắt của y ngày càng thêm trong trẻo, chẳng mảy may vướng bận đau khổ hay nhắc đến Vô Diện nữa. Thế nhưng sao hắn có thể không hiểu tinh thần của y ngày càng bải hoải, thường dành thời gian dài trầm tư như người mất hồn.
Những lúc Nguyên Dương ngủ y thường ngồi chăm chú nhìn, đáy mắt thăm thẳm như muốn đem nó giấu tận sâu trong hồn phách vậy!
Tưởng Hoàng sợ y sẽ lén ôm con trốn đi như lần trước, nhiều lúc muốn thêm nhiều người canh gác. Mà nếu làm thế y sẽ thấy không thoải mái dưỡng bệnh.
"Phụ hoàng, người đang vẽ phụ thân con à?"
Hắn hoảng hốt nhìn lại, suýt nữa bút mực đã làm bẩn bức tranh đẹp đẽ kia. Thẩm Huyền Quân ở trong tranh sắc mặt xanh xao cùng nụ cười hiền lành đầy sức sống. Y đứng quay lưng với hàng vạn ánh sáng hoàng hôn trên bình nguyên, nhìn về hắn, nụ cười đó hắn nhớ mãi không quên.
Cho dù có ngược sáng, sự hạnh phúc trên mặt y vẫn toát ra vẻ đẹp kinh người.
Đó là nét đẹp của sự mãn nguyện.
Không giống như bay giờ người gầy thật gầy gió thổi cũng muốn bay.
Tiếng bút sột soạt bên cạnh vẫn vang lên, Nguyên Dương cắn bút rầu rĩ nhìn bức tranh của mình chẳng ra hình dạng gì? Lại đưa mắt nhìn bức họa của hắn, nó luôn thấy hắn vẽ phụ thân, phụ thân ở bên cửa sổ, bên giường đọc sách, ngồi bên bàn trà, ở trên xích đu.
Trong những bức tranh đó phụ thân luôn cười vui vẻ đến khiến người ta mê mẩn. Ánh mắt đôi môi của y đều thể hiện niềm vui tột độ.
Đã lâu nó không nhìn thấy phụ thân cười như thế.
Người vẫn cười ôn nhu dịu dàng với nó, nụ cười phảng phất như sương mỏng kia khiến nó hoài nghi người không hề vui vẻ. Có gì đó ngăn cách người với hiện thực bên ngoài, hay là do người đang thấy mệt?
Tưởng Hoàng cẩn thận đem tranh cất trong hộp gấm, trong tẩm điện của hắn có rất nhiều rương gỗ đựng tranh vẽ y. Đã vẽ rất nhiều năm, mỗi ngày một tấm, hắn luôn kiểm tra những bức tranh cũ tránh hư hại.
Đó là kho báu của riêng hắn.
"Người không muốn treo lên sao?" Nguyên Dương đang nhón chân ướm thử tranh mình lên tường, bỗng quay đầu nhìn hắn bằng ánh mắt ngây ngô: "Treo ở đây này, mỗi khi thức dậy đều có thể nhìn thấy người."
Tưởng Hoàng hơi run: "Sợ ca ca không thích."
"Sao người lại không thích chứ?"
Hắn hơi nhếch môi lên...
Bên ngoài trời đang đổ mưa.
Thẩm Huyền Quân vừa đi hái được ít hoa hạnh về nấu canh đã dính mưa. Trên tay không có ô trú tạm bên mái đình, bầu trời sẫm màu, mưa trút xối xả.
Đây là cơn mưa đầu tiên của mùa hè.
"Đợi nhé, ta đón ca ca về."
Hắn đi trong màn mưa trống rỗng tìm y.
Trái tim hoảng loạn bắt đầu điên cuồng loạn nhịp, cảm giác này quen thuộc quá. Rất lâu trước đây hắn cũng từng điên cuồng tìm kiếm trong đêm mưa lạnh, cố níu kéo những thứ đã muộn màng.
Thẩm Huyền Quân ở bên mái đình đôi mắt nhìn ra vô định hư vô, mái tóc hơi ướt dính bên mặt.
Bên ngoài màn mưa mờ mịt.
Y ghét mưa vô cùng, nhất là mỗi khi trời nổi sấm sét chỉ có một mình.
"Ca ca, hắn vội vã mang ô đến bên trong áo khoác bị mưa tạt hơi ẩm ướt lộ ra một bộ áo khoác dày khác: "Mặc vào đi trời lạnh lắm."
Mấy ngày liền Thẩm Huyền Quân không nhắc về Vô Diện, cứ nghĩ hắn sẽ không nhịn được mà cao hứng hay khinh miệt nói mấy câu cho y biết. Nhưng hắn không hề nói gì, một chút thông tin cũng không có. Y cứ như con rối được chăm sóc trong đờ đẫn tê dại, mặc hắn muốn tỏ thái độ gì cũng chẳng quan tâm.
Tưởng Hoàng giúp y lau tóc, trong mái đình lặng ngắt ngạt thở.
Khi tóc đã khá khô cánh tay gầy xương xương của y bị nắm lại, bốn bề vẫn yên lặng nhưng trái tim của y đang sợ hãi chìm trong sóng dữ ầm ầm. Dưới trời mưa tăm tối sắc mặt y trắng bệch, người mềm nhũn, mỏng manh như gió sắp bị thổi bay.
Linh hồn tản mát nơi đâu?
Bóng hai người xiên xiên bên trong mái đình.
Cõi lòng u uất.
Hắn nhìn về phía y như nhìn ánh sáng duy nhất của đời mình. Tóc hắn ướt rối tung người như lên cơn sốt mà run bần bật, giữ chặt tay y.
Mưa ào ào như trút nước.
Thẩm Huyền Quân im lìm như tượng đá nhìn bóng đen của mình. Cái bóng kia sắp biến thành quái vật nuốt chửng y, trước mắt là khoảng không tăm tối, tĩnh lặng.
Y bỏ mặt hắn đứng lẻ loi cô đơn trong hố đen thăm thẳm, nước mưa thấm lạnh người.
Đêm đó hắn phát bệnh.
Màn đêm yên lạnh bên cửa sổ, Thẩm Huyền Quân bưng chén cháo gà sợi đến trước mặt hắn thổi nhè nhẹ. Như quay về thời thơ ấu lẻ loi một mình trong trời tuyết, biết rõ mình đã bị bỏ rơi vẫn cố chấp trời đợi.
Con đau đến nỗi như sắp vỡ ra...
Má đỏ bừng lên vì sốt cao, nhưng hắn lại đang rất vui sướng.
Hắn bệnh y sẽ chăm sóc hắn.
Trong tâm trí của hắn không chút tiếng động, chỉ còn mình mình y lặng lẽ thổi nguội cháo đút cho hắn. Thỉnh thoảng Nguyên Dương sẽ nói gì đó, nghịch ngợm mấy món đồ linh tinh trên bàn. Trong cơn mưa đêm ba người ở bên nhau, hắn thấy cực ấm cúng.
Mưa vẫn đang rơi.
Mưa bụi bay bay, lòng thẩm Huyền Quân vẫn hết sức ưu tư. Hàng mi che khuất đôi mắt chăm chú nhìn chén cháo đang cạn dần trong tay.
Tiểu Tây nhìn hai người một lát mờ mịt thấy không khí gượng gạo ngột ngạt vô cùng, ngây ngốc một hồi mới ho nhẹ một tiếng: "Thái tử đã khuya lắm rồi người về nghỉ ngơi đi thôi."
Nguyên Dương dụi mắt ngoan ngoãn đi sang trắc điện, trước khi đi không quên nhìn bức tranh treo nơi cuối đường, mỉm cười thích thú. Phụ hoàng vẽ thật đẹp, nếu người không bận dành thời gian dạy nó thì tốt quá.
Đôi mắt của y tĩnh lặng trong suốt, họ thậm chí không bằng người bạn cũ lâu ngày không gặp. Chỉ là một hồi vãng mờ nhạt, chẳng đáng để người ta rung động quay đầu nhìn lại. Khi nghe nói hắn bệnh sắc mặt y thoáng tái, trong giây phút đó hắn tin y còn lo lắng quan tâm hắn.
Nhưng lúc này hắn có chút nghi ngờ mình đã nhìn lầm, có gì đó không ổn.
Tưởng Hoàng cứng đờ, hơi lạnh tràn khắp mạch máu tất cả những ấm cúng ngọt ngào trước đó tan thành khói mây. Nỗi đau nén nơi lồng ngực làm hắn thêm mệt mỏi: "Ta không muốn ăn nữa."
Đôi môi y hơi động đậy nhưng không nói gì.
Y hít một hơi thật sâu: "Vậy thì nghỉ ngơi thêm đi."
Tưởng Hoàng bỗng bật dậy.
***
Mỗi sáng thức dậy Tưởng Hoàng muốn nhìn thấy y, muốn cảm nhận hơi thở đang ngập tràn khắp nơi. Thấy y nhìn hắn bằng ánh mắt trong suốt đầy tình yêu, không phải như bây giờ mọi thứ đều là lớp ngụy trang.
Người hắn nghẹn cứng ôm lấy Thẩm Huyền Quân nhẹ nhàng hôn lên gò má, hắn hơi ngoảnh mặt sang nơi khác cố gắng nín thở. Trong tim đầy đau đớn nhục nhã xen nhau... nhưng có những thứ quan trọng hơn tình yêu, y còn có Nguyên Dương.
Hắn hôn lên bờ vai trắng ngần, thành khẩn yêu thương mà nụ cười trên môi lại yếu đuối vô cùng. Hắn nắm thắt lưng trên người y kéo nhẹ, người Thẩm Huyền Quân run lên nhè nhẹ sâu trong linh hồn đang nứt vỡ từng mảnh.
Nụ hôn của hắn mang theo hương vị mãnh liệt khát khao nhưng cũng lắm tuyệt vọng. Thẩm Huyền không hề vùng vẫy như là bị trúng bùa mê, nhắm mắt lại. Nơi cổ họng nghẹn một khối nóng bỏng chua chát.
Lòng Thẩm Huyền Quân nhỏ máu, hai gò má dần ướt đẫm. Đời này của y trắc trở quanh co giờ như vở kịch.
Tay của Tưởng Hoàng hơi khựng lại.
Hắn bỗng nghĩ đến những ngày tháng y ở Tây Thanh Uyển sống khổ sở tủi nhục, không thể tự bảo vệ chính mình. Vô số nam nhân đến mua vui hưởng lạc, vô số đêm mụ mị đen tối bóng người lồng vào nhau, rên rỉ hay thổn thức? Tuyệt vọng hay phó mặc số phận. Tia đau đớn lan ra dần dần dữ dội kinh người, hắn như nghe thấy tiếng mua vui xác thịt trong đêm. Nó bủa vây tâm trí kiên quyết cắn xé hắn, không nhịn được cắn răng mím môi.
Có lẽ việc hoan ái với hắn sẽ khiến y nhớ lại những chuyện cũ không nên nhớ. Hắn hơi ngẩn ngơ nhớ đến dáng vẻ y tung bay lất phất đứng dưới hoàng hôn mộng mị ngày đó.
Lúc này trong lòng y có mấy phần hào hứng mong muốn đây?
Hắn thấy y hơi hé mắt ra ánh mắt hơi bồng bềnh, không còn sâu sắc như trước. Niềm vui lần đầu chạm vào nhau, cả những nỗi bi thương lạc mất nhau, quạnh quẽ, tâm tình nguội lạnh, không còn gì nữa rồi. Khoảng cách của họ xa xôi biết bao nhiêu.
U uất đã tích lũy quá lâu môi Thẩm Huyền Quân hơi hé ra nỗi ai oán sâu trong tim: "Ngươi có nhiều hồng nhan bên cạnh cơ mà, nếu muốn ngươi có thể mỗi ngày ngủ cùng nữ nhân mới." Thẩm Huyền Quân kéo vai áo lại như thể đang che giấu thứ gì đó không thể cho người ta biết. Y cười lạnh liếc qua hắn: "Thân thể của ta..."
Tim hắn chợt nhảy dựng.
Trong khoảnh khắc chiếc áo lót được cởi ra, Thẩm Huyền Quân cảm thấy vừa xa lạ đã từng quen thuộc chạm vào mình. Không nhịn được ngoảnh mặt ngăn cảm giác buồn nôn. Đôi môi của hắn không ngừng mơn trớn trên da thịt mềm mịn non nớt, phấn khởi và đầy nôn nóng. Truyện Huyền Huyễn
Bên ngoài mưa bụi miên man, họ đã từng xuân tình như biển cùng nhau định ước, viết thiệp thành hôn. Bàn tính hoa văn trên hỷ phục, y dựa người hắn nhìn thế gian tươi đẹp bừng bừng sức sống. Ngoảnh lại, tất cả những tươi đẹp quá khứ đều thành hư ảo.
Hoa nở hoa tàn, trong lòng y không có mùa xuân nữa.
Lúc hắn tiến vào trong y, đáy lòng bất giác trào dâng một sự bài xích và chán ghét tới tột cùng. Chính vì thế cơ thể y chỉ thấy đau đớn thô ráp, không chịu được sự thâm nhập của hắn mà rên đau. Y choáng váng đau đến khóe mắt rưng rưng, nơi nào hắn chạm qua đều đỏ ửng.
Vô Diện, ta...
Y không nghe chút tin tức của Vô Diện nhưng không có tin tức cũng tốt. Còn hơn là nghe thấy toàn tin xấu dọa người ta sợ khiếp. Lòng y hỗn độn như nhiều người giẫm trên tuyết, như quạ bay loạn trong đêm.
Hô hấp Thẩm Huyền Quân u u kéo dài, trong nội điện quá cô tịch đến mức y nghe tiếng tim mình đập không ngừng. Người gầy như khúc củi khô bị hắn ôm đau thê thiết. Y thấy cả người tự châm chích ghê tởm chính mình. Đầu lưỡi run rẩy, đầu ngón tay lạnh băng. Hắn hôn lên những giọt nước mắt tủi hận của y nén cơn đau đớn xâm chiếm, dùng tình yêu cùng mật ngọt an ủi lòng y.
Tưởng Hoàng cực kỳ ôn nhu còn y thấy răng hàm phát lạnh, thần sắc mênh mang xa xôi. Hắn ở trên thân thể y vô cùng nóng bỏng rầm rầm thiêu hủy, chạm vào da thịt vô cùng sắc bén.
Sáng sớm, Thẩm Huyền Quân mơ màng bị hắn hôn từng điểm trên mặt, hơi cựa quậy ngồi dậy.
"Còn sớm, ngủ thêm đi."
Y nhẹ nhàng đáp: "Ta giúp ngươi thay triều bào."
Trên mặt Tưởng Hoàng hớn hở sâu kín bỗng xuất hiện nơi khóe mắt: "Được."
Hôm qua hắn tắm rửa cho y, thấy người đã mệt nên chỉ khoác hờ quần áo mỏng, đắp thêm chăn dày. Sợ Thẩm Huyền Quân bước chân trần xuống sẽ lạnh hắn nhanh kéo ủng đến sát gần y hơn, môi mãn nguyện tươi cười.
Rửa mặt xong y giúp hắn thay triều bào lên người, Tưởng Hoàng nhìn y bạn bịu liền rót chén trà ấm đưa tới.
"Ngủ lại đi." Hắn đưa Thẩm Huyền Quân lại giường nhìn người leo lên đắp kín chăn mới yên tâm. Lúc định quay đi y bỗng gọi hắn lại, nói như ngủ mê mềm mại mà hàm hồ, trên môi có nụ cười ngọt nhạt: "Ngươi định trả ta bao nhiêu tiền?"
Hắn ngây người tựa hồ không biết Thẩm Huyền Quân đang nói gì vỗ nhẹ mặt y, mềm mỏng: "Ca ca muốn cái gì?"
"Ngươi định trả ta bao nhiêu tiền, lúc ta ở Tây Thanh Uyển cũng đáng giá lắm."
Mặt Tưởng Hoàng lập tức sống sượng, môi run rẩy.
Thẩm Huyền Quân nỉ non: "Sao? Không đáng bao nhiêu hết ư? Cũng phải thôi... ta chẳng đáng bao nhiêu tiền cả."
Y cười đến ngửa tới ngửa lui, cười đến ra nước mắt, không biết nên thể hiện niềm vui trong lòng như nào đành nằm rũ rượi trên giường: "Ha ha ha đáng bao nhiêu chứ, chỉ là một kẻ bị nhốt trong lòng mua vui cho người khác, mặc người chà đạp. Lấy tư cách gì ta giá, phải rồi, ha ha ha chẳng có tư cách gì!"