Tống Thời Việt đưa đũa cho cô: “Học trên mạng, mấy ngày trước không phải em muốn ăn lẩu cay sao? Hôm nay tới tận cửa phục vụ cho em đây.”
Thẩm Tri Ý nhận lấy đôi đũa, không quan tâm vẫn còn đang nóng, không thể chờ đợi được mà cắn một miếng.
Vừa vào miệng chính là mùi hương quen thuộc, thậm chí là bởi vì tự làm cho nên rất sạch sẽ, ăn ngon hơn bên ngoài bán không biết bao nhiêu.
“Đỉnh!” Cô dựng ngón tay cái về phía anh.
Thiếu niên ngồi đối diện cô thấy thế cong cong mắt: “Không tức giận?”
Tay Thẩm Tri Ý cầm đũa dừng một chút: “Em có thể tức cái gì?”
“Ừm...” Tống Thời Việt nhẹ giọng nói: “Tuế Tuế của chúng ta rất giỏi, khen thưởng cho em một miếng bò viên.”
Thẩm Tri Ý lắc chân cười rộ lên: “Tống Thời Việt, anh dỗ bạn nhỏ đấy à?”
Thiếu niên nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Bạn lớn nhé.”
Nhìn thiếu nữ ngồi trước mặt mình cúi đầu ăn không nói gì, anh mở miệng.
“Tuế Tuế, anh không biết một người là người ngoài nói những chuyện này với em có thích hợp không nhưng có điều anh nghĩ mãi, vẫn muốn nói với em.”
“Khi còn bé ông nội anh rất bận, phần lớn thời gian anh đều ở nhà em. Khi đó em thật sự không giống với các bạn nhỏ khác. Mặc dù dì Liễu không nói gì nhưng anh có thể cảm nhận được bà ấy càng ngày càng sốt ruột, nhưng bà ấy lại không hề nói cho bất cứ ai, chỉ có thể dằn hết tất cả những suy nghĩ đó xuống đáy lòng.”
“Cho nên người phụ nữ kia xuất hiện mới làm cho bà ấy cảm thấy mất khống chế như vậy. So với lai lịch của em, anh nghĩ bà ấy sợ nhất là em sẽ biến mất, cho nên mới phải nói ra câu nói đó.”
“Cho nên...” Thẩm Tri Ý rầu rĩ nói: “Anh cũng biết đúng không?”
Tống Thời Việt cẩn thận nhìn qua sắc mặt của cô, thấy cô chỉ phiền muộn sau đó chậm rãi nở nụ cười.
“Biết một chút, dù sao khi đó anh còn rất nhỏ, nhiều chuyện đều không nhớ rõ.”
Thẩm Tri Ý cắn đũa, không biết nghĩ tới điều gì mà đá anh một cái: “Chẳng trách trước đây em lấy ví dụ đây là một cuốn tiểu thuyết thì anh lại bình tĩnh như vậy, hóa ra anh vẫn luôn biết!”
Tống Thời Việt bị đá cũng không tức giận, nhận sai cực kỳ thành khẩn.
“Anh sai rồi.”
Thẩm Tri Ý cực kỳ phiền muộn, cô cảm giác mình xuyên sách thật sự cô đơn, nhưng người xung quanh lại đều biết, thế mà cô lại coi đó là bí mật lớn nhất mà giấu lâu như vậy.
"Đúng rồi..."
Bỗng nhiên cô ngẩng đầu nhìn Tống Thời Việt: “Anh có ghét bỏ em lớn tuổi hơn anh không? Nếu như dựa theo tuổi tác hai đời của em thì em còn lớn hơn cả mẹ em.”
Tống Thời Việt: "..."
Không thể không nói, vấn đề này rất mới mẻ, câu hỏi làm anh gục ngã.
Thẩm Tri Ý cho rằng tâm tư của anh bị mình đoán được, nhảy đến bên người anh há miệng muốn cắn anh.
“Giỏi lắm Tống Thời Việt, không ngờ anh lại là người như vậy!”
Động tác của cô cực kỳ hùng hổ, đầu gối suýt nữa đập vào bàn trà, nhìn thấy giữa mày Tống Thời Việt giật một cái, không nghĩ ngợi gì đưa tay ôm cô, cuốn người vào trong lồng ngực của mình, ôm lấy eo đẩy cô lên trên để tránh đụng tới bàn trà.
“Thẩm Tri Ý, đôi mắt của em mọc ra là để trưng sao? Đợi lát nữa khóc nhè anh còn phải dỗ em nữa.”
Thẩm Tri Ý gõ đầu lên ngực thiếu niên.
Mấy năm qua Tống Thời Việt được tẩm bổ đầy đủ, dáng người thon dài cân đối, nhưng lại bởi vì học kickboxing nên có bao nhiêu thịt đều bị anh luyện thành một lớp cơ bắp mỏng nhưng cứng rắn.
Đầu Thẩm Tri Ý gõ vào vang lên tiếng bịch bịch, cũng không biết là cô đau đầu hay là lồng ngực Tống Thời Việt đau hơn.
Mặt thiếu niên tối sầm lại, lấy tay ấn lên mặt của cô, đẩy khỏi ngực mình, giọng nói mang theo mấy phần nghiến răng nghiến lợi.
"Thẩm Tri Ý!"
“Em nói xem, anh là loại người gì?”
“Cảm thấy em già là không thích em.”
Tống Thời Việt: "..."
Đây đúng là trò phiền lòng mà!
Thẩm Tri Ý trừng mắt nhìn anh mà không có lý do gì cả.
Ánh mắt của cô gái lấp lánh, còn chói mắt hơn bất kỳ viên ngọc sáng lộng lẫy nào mà anh từng gặp. Dù cho có đôi khi nhìn không quá thông minh nhưng trái tim của anh đều không nhịn được lỡ một nhịp.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lúc này anh coi như đã hoàn toàn gục ngã.
Tống Thời Việt âm thầm thở dài dưới đáy lòng, ôm lấy eo thiếu nữ để cô ngồi trong lòng mình, hôn một cái lên giữa mày của cô.
“Ừm... Không nói gạt em, thực ra anh là tên biến thái, thích người lớn hơn anh, em càng lớn anh càng thích.”
Thẩm Tri Ý: "..."
Thẩm Tri Ý trừng mắt nhìn, mím môi nở nụ cười.
"Tống Thời Việt, quả nhiên anh rất biến thái."
"Thật sao?"
Thiếu niên bóp eo cô, duỗi tay không nhẹ không nặng nhéo nhéo thịt bên hông.
“Anh còn biến thái hơn đó, em có muốn thử một chút không?”
Thẩm Tri Ý trượt xuống khỏi lòng anh, vơ lấy đôi đũa bị ném một bên: “Ôi! Lẩu cay của em sắp nguội rồi!”
Tống Thời Việt kéo cái gối ôm ở một bên đặt lên đùi, lười biếng dựa vào sofa, nhìn cái tư thế ngồi không ra làm sao của cô, duỗi đầu lưỡi chống hàm răng, ánh mắt lập tức tối sầm lại.
Bây giờ còn chưa được.
Chờ một chút, còn quá sớm...
*
Buổi chiều Thẩm Tri Ý nhận được điện thoại của Khương Nhạn.
Khương Nhạn rất kích động, tiếng nói sắc bén gần như muốn làm điện thoại của Thẩm Tri Ý vỡ tan.
“A a a! Thẩm Tri Ý, tớ cho cậu biết một tin tức tốt, tớ không phải ra nước ngoài nữa!”
“Bố tớ đã nói rồi, chỉ cần tớ có thể vào được trường hạng hai, ông ấy sẽ không bắt tớ xuất ngoại. Anh Tống đúng là bố mẹ tái sinh của tớ, nếu không phải cậu ấy ép tớ học tập, sao tớ có thể dựa vào điểm toán 115 thành công thi vào trường hạng hai!”
“Có thật không?” Đôi mắt Thẩm Tri Ý cũng sáng lên: “Vậy sau này chúng ta không cần phải nhớ nhung nhau xuyên biên giới nữa!”
Thiếu niên ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn cô.
Khương Nhạn nói: “Đúng vậy, trước đây tớ còn cứ tưởng rằng xuất ngoại sẽ rất trâu bò. Kết quả không những phải học tiếng Anh, trời xa đất lạ, không có bạn bè, không có đồ ăn ngon, đâu có thoải mái như ở trong nước.”
Cô ấy vung tay lên: “Tối nay đi ăn cơm, chị đây mời, chúng ta không say không về!”
Thẩm Tri Ý ôm điện thoại nhìn Tống Thời Việt ngồi bên cạnh mình một chút, có chút ngượng ngùng hỏi.
“Vậy... Tớ có thể dẫn theo bạn trai tớ được không?”
Đôi mắt Tống Thời Việt sáng lên, bởi vì câu nói của cô, khuôn mặt tối tăm bỗng chốc thay đổi.
Khương Nhạn đầu bên kia yên tĩnh, rất lâu sau trong lòng mới run sợ hỏi: “Bạn... Bạn trai mới à?”
Thẩm Tri Ý bấm tay tính toán một chút, từ lúc thiếu nhiên thổ lộ với cô, sau đó bọn họ ở bên nhau dường như còn chưa được một tháng.
“Chắc là thế, bọn tớ ở bên nhau còn chưa được một tháng...”
Khương Nhạn im lặng, sau khi im lặng cảm thấy có mấy phần khó có thể tin nổi, cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Anh Tống của tớ nói thế nào?”
Thẩm Tri Ý nhíu mày: “Anh ấy có thể nói cái gì? Anh ấy chỉ có phục tùng thôi!”
Trong đáy lòng Khương Nhạn, Thẩm Tri Ý và Tống Thời Việt nên ở bên nhau từ lâu rồi, nghe cô nói như vậy còn tưởng rằng cô đá Tống Thời Việt, lại quen bạn trai khác.
Lần đầu tiên cô ấy thấy có người dám đá Tống Thời Việt!!
Lúc này, Thẩm Tri Ý chính là thần trong lòng cô ấy!
Cô ấy hận không thể mau mau đến tối để nhìn một chút xem rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể hất Tống Thời Việt xuống.
“Được, đưa cậu ấy đến, tớ muốn nhìn xem rốt cuộc là ai. Đúng rồi, tớ mời thêm những người khác, cậu không ngại chứ?”
Thẩm Tri Ý hoàn toàn không ngại, nhưng khi đi tới phòng riêng mà Khương Nhạn nói, cô mới muộn màng cảm thấy như vậy thật không tiện.
“Anh nói xem, chúng ta cứ thế nói cho bọn họ rằng chúng ta yêu nhau có phải là không tốt lắm không?”
Tống Thời Việt đã ăn mặc cho mình cực kỳ ra dáng, vì buổi tụ hội này thậm chí còn tạo kiểu tóc. Anh cầm tay Thẩm Tri Ý, hận không thể khắc mấy cái chữ lớn “Bạn trai Thẩm Tri Ý” trên trán.
Nghe vậy, anh đẩy cô về phía trước một cái: “Làm sao? Yêu đương với anh rất mất mặt à?”
Mất mặt thì không đến nỗi, chỉ là có chút kỳ quái.
Không đợi cô chuẩn bị tâm lý, cửa đã bị mở ra từ bên trong. Khương Nhạn từ trong phòng chạy vội ra ôm chặt lấy cô.
“Thẩm Tri Ý, cậu chính là thần của tớ! Cậu đá Tống Thời Việt lúc nào vậy? Còn tìm bạn trai mới nữa!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thẩm Tri Ý: "..."
Tớ không hề! Tớ không phải! Đừng nói bừa!
Trong nháy mắt không khí lạnh đến tột độ, Khương Nhạn cảm giác không đúng, run rẩy ngẩng đầu lên. Thiếu niên đứng phía sau Thẩm Tri Ý, đuôi lông mày mang theo sương tuyết, cứ thế nhìn chằm chằm cô ấy.
Khương Nhạn: "..."
Khương Nhạn nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Anh... Sao anh lại đến đây?”
Tống Thời Việt lắc lắc mười ngón tay đan vào nhau với Thẩm Tri Ý: “Làm sao? Người nhà không thể tới à?”
Ánh mắt Khương Nhạn nhìn mười ngón tay đan vào nhau, vẻ mặt chậm rãi nứt ra.
Thẩm Tri Ý tới gần cô ấy lặng lẽ nói.
“Bạn trai tớ, Tống Thời Việt.”
Sau một phút, Khương Nhạn kéo Thẩm Tri Ý vào WC dùng sức lay lay cô.
“Thẩm Tri Ý! Tớ tự nhận tớ đối xử với cậu móc tim móc phổi, một tấm chân tình, sao cậu lại muốn hại tớ? Tại sao vậy?”
Thẩm Tri Ý bị cô ấy lắc đến mức mắt cũng sắp rơi ra, gian nan nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh, tớ không muốn hại cậu.”
“Vậy tại sao cậu nói với tớ là cậu có bạn trai mới?”
Thẩm Tri Ý vô tội nói: “Tháng này chúng tớ mới ở bên nhau.”
Khương Nhạn như có một cục máu đông cứng ở ngực: “Không phải, lúc học cấp ba hai người dính nhau như sam, cả trường đều nói hai người bên nhau, bây giờ cậu nói với tớ là tháng này hai người mới ở bên nhau á?”
Thẩm Tri Ý do dự gật gật đầu.
"Không thể yêu sớm."
Khương Nhạn: "..."
Chỉ có thể giới của cô ấy đã hoàn toàn bị thương.
Thẩm Tri Ý cho rằng mọi người sẽ cảm thấy cực kỳ kinh ngạc khi cô và Tống Thời Việt ở bên nhau. Nhưng mà hiện thực là, kinh ngạc thì cũng có kinh ngạc, nhưng điều kinh ngạc dường như không giống với cô nghĩ tới.
Nghe thấy hai người bọn họ tháng này mới ở bên nhau thì vẻ mặt của tất cả mọi người đều là:
Cái gì? Không phải hai người đã ở bên nhau từ lâu rồi sao?
Tống Thời Việt rụt rè ngồi bên cạnh Thẩm Tri Ý, nghe vậy cực kỳ có phong độ của một bạn trai mà cười.
“Khi đó Tuế Tuế muốn tập trung cho học tập, cho nên từ chối tôi theo đuổi.”
Mọi người vừa hăng hái nghe vừa dồn dập truy hỏi anh mấy chi tiết nhỏ.
Khuôn mặt của thiếu niên vẫn là dáng vẻ cao ngạo, nhưng lời nói lại làm cho người bên ngoài mở rộng tầm mắt.
“Là tôi theo đuổi cô ấy. Khi đó điều kiện của tôi không tốt đẹp gì, thật sự không dám nói ra tấm lòng của mình. Sau đó điều kiện gia đình hơi tốt hơn một chút mới dám bộc lộ tấm lòng của mình.”
“Nhưng mà cấp ba đúng là phải tập trung vào việc học, đợi đến khi có thành tích thì chúng tôi mới chính thức bên nhau.”
Anh lại hào phóng nói ra rành mạch như vậy, hoàn toàn không vì cảm thấy ngại ngùng khi theo đuổi người khác mà ngược lại vẻ mặt cực kỳ tự hào. Dường như cảm giác việc mình làm là một chuyện rất ghê gớm.
Có người gượng cười nói: “Nhìn hai người tôi còn cứ tưởng là Thẩm Tri Ý theo đuổi cậu đấy.”
“Sao có chuyện đó được?” Tống Thời Việt kinh ngạc liếc mắt nhìn cậu ta: “Cô ấy ưu tú như vậy, nếu như không phải tôi theo dõi sát sao, không biết đã bị ai trộm mất rồi. Tôi chính là người gần quan được ban lộc, nếu không thì chưa chắc cô ấy có thể để ý đến tôi.”
Ánh mắt mọi người dồn dập nhìn về phía Thẩm Tri Ý, chỉ thấy cô bưng nước trái cây ngồi bên cạnh Tống Thời Việt, cười đến mức sắp không thấy mắt đâu.
Đần độn...
Rất khó tưởng tượng được ưu tú mà thiếu niên nhắc tới là như thế nào.
Khương Nhạn bị cô hãm hại một lần, bây giờ còn phải xem họ thồn cơm chó, trong lòng phiền muộn vô cùng.
Thấy Thẩm Tri Ý cười thành cái dáng vẻ này, cô ấy cướp lấy nước trái cây trong tay cô, sau đó nhét ly rượu vào trong tay cô.
“Uống nước trái cây cái gì, uống rượu, không phải đã nói không say không về sao?”
Thời gian trước Thẩm Tri Ý mới qua sinh nhật mười tám tuổi, uống chút rượu căn bản không có vấn đề.
Tống Thời Việt thấy thế thì giữa mày giật một cái, đưa tay định cản lại, kết quả thấy dáng vẻ Thẩm Tri Ý cầm ly lên.
"Uống!"