Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 68




Thẩm Tri Ý cô đơn nhiều năm như vậy, mặc dù chưa từng ăn thịt heo nhưng dù sao cũng đã nhìn thấy heo chạy.

Trong suy nghĩ của cô, hai học sinh cấp ba yêu nhau thì phải lén lút. Ở những nơi giáo viên, bạn học và người lớn trong nhà không nhìn thấy sẽ lén lút trốn vào rừng cây nhỏ quấn quýt không rời, dù sao thì cũng là rất kích thích.

À...

Cô nghĩ.

Cô đã từ chối Tống Thời Việt.

Nhưng dựa theo kịch bản của tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, thiếu niên kiêu ngạo bị nữ sinh mình thích từ chối thì điều phải làm là thương tâm chết mất, đau đến mức không muốn sống, bị tổn thương tự tôn, từ đây anh thất bại hoàn toàn.

Sau đó nữ chính hoàn toàn tỉnh ngộ, muốn đi cứu rỗi anh. Nhưng nam chính kiêu ngạo luôn luôn không muốn cúi đầu, nên anh chạy trốn cô theo đuổi, lại viết thêm được mấy chục chương.

Cuối cùng xảy ra việc ngoài ý muốn, rốt cuộc hai người thấy rõ lòng nhau, cảm động cùng ôm lấy nhau tạo nên một kết thúc happy ending.

Một phần tiểu thuyết hoàn chỉnh cứ như thế khép lại.

Nhưng cô hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là tình cảnh như thế này.

Lê Sân hẹn gặp bác sĩ tâm lý, sau khi ăn cơm trưa xong lập tức rời khỏi biệt thự, trong phòng đọc sách to lớn chỉ còn hai người Tống Thời Việt và Thẩm Tri Ý.

Trong phòng đọc sách châm hương giúp tinh thần tỉnh táo, độ cao của ghế ngồi điều chỉnh rất vừa vặn, rèm cửa bị kéo ra, ánh mặt trời sáng sủa chiếu vào, điều hoà hiển thị nhiệt độ thích hợp.

Thẩm Tri Ý ngồi trên ghế chỉ cảm thấy trái tim thật lạnh, thật lạnh.

Tống Thời Việt ngồi đối diện cô, mặt thiếu niên rất lạnh, khẽ cau mày, yên lặng nhìn đi nhìn lại một lần quyển sổ trong tay.

Anh không nói câu nào, Thẩm Tri Ý chỉ cảm thấy đáng sợ vô cùng.

Rõ ràng sáng nay vẫn còn xấu hổ thành con khỉ đít đỏ, thế mà bây giờ cô chẳng khác nào một con gà con bị nắm lấy vận mệnh, vẻ mặt đưa đám chờ đợi phán quyết của mình.

"Thẩm Tri Ý..."

Cuối cùng Tống Thời Việt cũng mở miệng, anh lấy quyển sổ ghi chép đẩy tới trước mặt cô, giọng nói mang theo mấy phần không thể tin được.

“Tôi thực sự không hiểu, rõ ràng là hai lần thi sát nhau, đề hình đều giống nhau, thậm chí cậu còn viết lại câu làm sai, sao lần trước sai lần này vẫn sai?”

Thẩm Tri Ý khẽ bí mật giương mắt lên, sau khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng lại vội vàng cúi đầu xuống, dường như học sinh bị giáo viên hỏi bài.

"Không... Không giống nhau."

“Cậu nói xem, chỗ nào không giống nhau?”

"Công... Công thức không giống nhau..."

Trong nháy mắt, gương mặt thiếu niên sa sầm lại.

Thẩm Tri Ý: "..."

QAQ... Thật là dọa người.

Tống Thời Việt đưa cặp sách của cô cho cô.

Thẩm Tri Ý run rẩy nhận lấy: “Làm... Làm gì?”

Thiếu niên hất cằm lên với cô: “Làm bài tập.”

Cuối cùng, anh còn bổ sung.

“Trước tiên làm toán đã, tôi nhìn cậu làm xong.”

Nhưng thế này chỉ vẻn vẹn là sự bắt đầu.

Từ trước tới giờ Thẩm Tri Ý không biết Tống Thời Việt lại có thể khủng bố như vậy, mới chỉ một tuần lễ ngắn ngủi, cô đã bị tàn phá đến không còn hình dạng con người qua bàn tay anh.

Rõ ràng là thời gian sau buổi trưa nhàn nhã, cô lại bị thiếu niên nhấn đầu ngồi tại chỗ làm đề mà anh cho cô.

Rốt cuộc Thẩm Tri Ý không nhịn được sụp đổ ôm Khương Nhạn gào khóc.

“Trên đời này sao lại có người đáng sợ như vậy? Cậu ấy thực sự không phải là người, cậu ấy là ma quỷ, ma quỷ!”

Khương Nhạn yêu thương xoa đầu cô, nhìn một đống đề trên bàn Tống Thời Việt còn chưa làm xong, không nhịn được ưu thương thở dài giúp cô.

“Con à, tự mình phấn đấu một chút, mẹ cũng không thể cứu được con. Mọi người đều biết, không ai có thể thuận lợi chạy trốn khỏi lòng bàn tay của Ma vương.”

Thẩm Tri Ý: "..."

Cả đời này Thẩm Tri Ý chưa bao giờ hận toán học như thế!

Nhưng cô càng hận bản thân mình, hận không thể xuyên ngược trở lại thề sẽ đánh cho bản thân mấy cái bạt tai vang dội.

Yêu thì cứ yêu thôi, thi toán cái gì chứ?

Dù cho cô biết thiếu niên ép cô học tập chính là ôm ấp cái suy nghĩ không thể cho ai biết, nhưng mà sau khi cô học toán xong còn phải đi về học tiếp chính trị, dưới sự gột rửa của môn toán học nghiêm trang và môn chính trị đảng thần thánh, trong nháy mắt cô cảm thấy đầu óc mình tràn ngập sự kính nể đối với tri thức.

Đừng nói là yêu, thậm chí cô cảm thấy đi học mà xin nghỉ đi vệ sinh cũng là một loại tội ác.

Cô mới ôm Khương Nhạn được năm phút đồng hồ, thiếu niên đã xuất hiện trước người của cô.

“Đã hết thời gian nghỉ ngơi năm phút, cậu nên làm bài, làm xong đề còn có thể ngủ được nửa tiếng.”

Nghe đi! Nghe một chút đi! Đây là tiếng con người nói sao?

Thẩm Tri Ý ôm Khương Nhạn sống chết không muốn buông tay.

"Thẩm Tri Ý..."

Thiếu niên bất đắc dĩ nói.

Thẩm Tri Ý hận không thể dính chặt với Khương Nhạn: “Năm phút thôi, nghỉ ngơi thêm năm phút nữa thôi.”

Năm phút rồi lại thêm năm phút, năm phút đồng hồ nhiều biết bao nhiêu, sau mười phút cuối cùng Tống Thời Việt không thể nhịn được nữa kéo cô ra khỏi lồng ngực của Khương Nhạn.

Khoảng thời gian này, mỗi ngày anh đều bị Lê Sân ép uống sữa tươi, dáng người không những cao lên một đoạn thậm chí có thời gian còn học thêm kickboxing (*), lớp cơ bắp mỏng manh càng thêm rõ ràng.

(*)Kickboxing

Nhấc cô lên giống như xách con gà, dễ dàng để cho cô ngồi vào vị trí.

Mông cô còn chưa ngồi vững đã có bút nhét vào trong tay.

Thẩm Tri Ý nhăn mặt lại: “Tống Thời Việt, đời trước cậu là Đại Nhuận Phát giết cá (*) sao? Nếu không thì sao trái tim cậu lại lạnh lùng như thế!”

(*) Đại Nhuận Phát giết cá: Meme này thể hiện thái độ thờ ơ của con người đương thời đối với một sự kiện hoặc một người nào đó, tôi không quan tâm nghĩa là không liên quan gì đến tôi. Câu đầy đủ là: Tôi giết cá ở RT-Mart 10 năm, lòng tôi đã lạnh như dao trong tay, bạn nghĩ tôi quan tâm sao?

Tống Thời Việt: “Vốn dĩ trái tim tôi rất nóng nhưng vừa nhìn thấy bài thi năm mươi điểm của cậu trong nháy mắt đã lạnh rồi.”

Anh bày bài thi ra: “Làm nhanh đi, nếu không thì sẽ bị lố mất thời gian nghỉ trưa của cậu đấy.”

Rốt cuộc Thẩm Tri Ý đã biết tại sao Khương Nhạn lại nói Tống Thời Việt đáng sợ.

Khương Nhạn an ủi cô: “Thiên tài làm như vậy là vì muốn tốt cho cậu, mặc dù quá trình có chút đau khổ nhưng cậu suy nghĩ một chút mà xem, điểm toán của cậu cao lên, nói không chừng còn có thể thi vào trường đại học tốt ý chứ."

Thẩm Tri Ý: “Cái phúc này cho cậu, cậu có muốn không?”

Khương Nhạn: “Tớ còn ước gì có người dạy cho tớ đấy, tớ thấy cậu đang có phúc mà không biết hưởng.”

Mấy ngày sau, Khương Nhạn hận không thể đánh chết bản thân mình lúc nói mấy câu này.

Lúc này đến phiên cô ấy ôm Thẩm Tri Ý gào khóc.

“Không phải chứ... Cậu ta có phải bị bệnh không? Cậu nói xem cậu ta có phải bị bệnh hay không? A a a a! Cậu ta nhất định là có bệnh đúng không?”

Nguyên nhân mọi chuyện là...

Cô ấy nhìn thấy Tống Thời Việt giảng đề cho Thẩm Tri Ý, một cái đề hình rất cơ bản nhưng thiếu niên giảng giải đầy đủ năm lần mà Thẩm Tri Ý vẫn không hiểu.

Vừa hay cái đề này Khương Nhạn đã nghe giáo viên giảng rồi, vừa dùng đầu óc một chút, cảm giác mình có năng khiếu làm giáo viên, đi tới nói.

Tin tức tốt là, Thẩm Tri Ý nghe lại hiểu.

Tin tức xấu là, Tống Thời Việt tìm ra một hướng đi mới trên người cô ấy.

Cô ấy và Thẩm Tri Ý chính là hai đứa học dốt toán kẻ tám lạng người nửa cân, về phần tại sao cô giảng đề cho Thẩm Tri Ý lại có thể hiểu được hả?

Đại khái chính là mạch não của mấy đứa học dốt ăn ý với nhau.

Cô ấy biết đề này Thẩm Tri Ý không hiểu thì chắc chắn là chỗ nào đó có vấn đề. Nhưng ở trong mắt của thiên tài, loại đề này chính là một đề bài rất thiểu năng trí tuệ giống như một cộng một bằng hai, anh mãi mãi sẽ không thể hiểu nổi tại sao có người lại không hiểu một cộng một bằng hai? Đồng thời lại còn muốn anh giải thích tại sao một cộng một lại bằng hai.

Cho nên Tống Thời Việt quyết định sẽ dạy Khương Nhạn trước sau đó sẽ bảo Khương Nhạn quay lại dạy cho Thẩm Tri Ý.

Khương Nhạn nghe kiến nghị của anh xong cũng không nhịn được đứng dậy vỗ tay cho anh.

Đỉnh, đúng là quá đỉnh. Anh dạy cô không hiểu thì sẽ tìm một người mình có thể dạy được để dạy cho cô.

Khương Nhạn không hiểu được tại sao bản thân lại bị hãm sâu vào vòng xoáy toán học, cô ấy không nhịn được gào khóc thêm lần nữa.

“Tống Thời Việt không phải là người! Cậu ta có phải là Đại Nhuận Phát giết cá không? Nếu không thì sao lại đối xử với tớ như vậy?”

Thẩm Tri Ý trìu mến vỗ vỗ đầu cô ấy: “Thiên tài làm như vậy là vì muốn tốt cho cậu, mặc dù quá trình có chút đau khổ nhưng cậu suy nghĩ một chút mà xem, điểm toán của cậu cao lên, nói không chừng còn có thể thi vào trường đại học tốt ý chứ."

Khương Nhạn: "..."

Nâng cục đá lên nhưng cuối cùng lại đập vào chân mình.

Vì thế trong hai người, một người bị ép một người tự nguyện trở thành phân đội nhỏ cứ thế mà thành lập trong dây truyền sản xuất toán học.

Một tháng sau, điểm toán của Khương Nhạn từ ba mươi điểm đột nhiên lên hơn sáu mươi điểm. Thẩm Tri Ý từ hơn năm mươi điểm rốt cuộc đã gần chạm đến bảy mươi điểm.

Đây là lần đầu tiên hai người thi được điểm cao như thế, nhìn điểm số bắt đầu bằng con số sáu trên bài thi, hai người ôm nhau mừng phát khóc.

Chỉ có Tống Thời Việt cúi đầu nhìn bài thi 146 điểm của mình, trầm mặc không nói gì.

Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào? Tại sao lại tiến bộ chậm như vậy?

Cho nên, có đôi khi vui buồn của con người cũng không tương thông.

Nghe tiếng hoan hô của bọn họ, Tống Thời Việt chỉ cảm thấy ồn ào, đồng thời quyết định trở về phải thêm số lượng đề lên nhiều hơn.

*

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, lá trên cây từ màu xanh chuyển thành màu vàng, sau đó chỉ còn dư lại mỗi cành cây trơ trọi chĩa thẳng lên không trung. Đồng phục học sinh mỏng manh của mùa hạ đổi thành áo khoác dày của mùa đông, thở một làn khói trắng từ trong miệng ra nhắc nhở sắp kết thúc một năm.

Đến khi băng tuyết tan ra, lá liễu đâm chồi nảy lộc, hoa xuân lặng lẽ bung nở, tiếng chuông vào học lại vang lên báo hiệu học kỳ mới đã lặng lẽ tới.

Trong học kỳ này Thẩm Tri Ý và Tống Thời Việt đều chọn trọ lại trường học.

Một biển băng rôn được treo ở cửa lớp 12, Thẩm Tri Ý chỉ cần ngồi trong phòng ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ là có thể nhìn thấy chữ bên trên băng rôn.

Dù đã từng trải qua một lần, cô vẫn không thể tránh khỏi cảm giác hồi hộp.

Dòng chảy thời gian bắt đầu trôi nhanh trong tay cô, cô cũng không bị thiếu niên ép học tập nữa mà cô càng tự chủ động lên hỏi anh mấy vấn đề, hận không thể bẻ một phút thành hai phút để dùng.

Trước ngày thi đại học một ngày, bọn họ được nghỉ, trong loa phát thanh vang lên lời gửi gắm của các đàn anh đàn chị lớp 12. Trong trường học vắng vẻ, ngoại trừ mấy học sinh đến vệ sinh dọn dẹp thì gần như không còn người nào.

Thẩm Tri Ý ôm sách trong lòng, quay đầu nhìn trường học phía sau. Thời tiết tháng Sáu, không khí bắt đầu trở nên nóng rực, ánh mặt trời nóng rát hắt lên trên mặt, cô không thể nào không nheo mắt lại.

“Tống Thời Việt, cậu định thi trường đại học nào?”

“Đại học A.” Tống Thời Việt thẳng thắn nói với cô.

Đại học A được coi như là trường đại học top đầu trong nước, dựa vào năng lực của anh chắc chắn sẽ thi đỗ.

Nhưng với thành tích của Thẩm Tri Ý, khó nói...

“Chất thế cơ mà.” Cô kinh ngạc cảm thán.

Thiếu niên đưa tay xoa đầu cô: “Cho nên, cậu phải cố gắng học tập, đuổi theo bước tiến của tôi mới đúng.”

Anh sẽ không vì cô mà từ bỏ trường học mình muốn học, chuyện này là không tôn trọng cô, cũng không tôn trọng bản thân anh, càng không tôn trọng tình cảm giữa bọn họ.

Tình yêu là vì để cho hai bên cùng như trở nên càng tốt hơn chứ không phải là một người đơn phương thỏa hiệp.

“Tôi nghĩ rằng cậu sẽ nói tôi thi ở đâu thì cậu sẽ thi ở đó.”

“Không đâu.”

Tống Thời Việt nói: “Cho dù tôi nói thì cậu cũng sẽ không đồng ý.”

Anh cười: “Thi đại học A làm khó cho cậu nhưng bên cạnh trường này có đại học B, cậu có thể cân nhắc.”

“Tôi sẽ cố gắng.” Thẩm Tri Ý nở nụ cười.

Thiếu niên đón ánh hoàng hôn thở dài.

“Cho nên, lúc nào thì cậu thi toán được 100 điểm đây, Thẩm Tri Ý...”

Thẩm Tri Ý: "..."

Lần... Lần sau?