Khóa Eo Thon - Tụ Đao

Chương 44




Ánh mắt của cô lướt qua Ôn Thời Ý đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai kín mít, ánh mắt hai người chạm nhau khoảng hai giây, sau đó liền rời đi.

Chỉ cần nhìn nhau, sợi dây vô hình giữa Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý càng thêm thắt chặt.

Bầu không khí trở nên căng thẳng, Lục Thời Hoan cố gắng buông lỏng tâm trí không nghĩ ngợi nhiều, cô đợi Tạ Thiển từ chối lời đề nghị của Quan Định Thành để Ôn Thời Ý ra chỗ khác.

Nhưng Tạ Thiển lại nói "Có thể."

Lục Thời Hoan cảm thấy mình sắp sặc nước miếng đến chết rồi, cô quay lại nhìn Tạ Thiển đầy hoài nghi.

Mãi cho đến khi Tạ Thiển cho cô một ánh mắt trấn an, Lục Thời Hoan mới miễn cưỡng yên lòng chấp nhận ngồi vào bàn ăn.

Nhóm người Lục Thời Hoan đã đặt phòng riêng ở Thất Hương Lâu.

Sau khi vào phòng Ôn Thời Ý liền cởi khẩu trang xuống.

Ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Lục Thời Hoan, anh ta nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ.

Hầu hết chúng đều liên quan đến Lục Thời Hoan với những kỷ niệm lãng mạn, ngọt ngào.

Trên thực tế, kể từ khi Lục Thời Hoan đề cập đến chuyện chia tay, Ôn Thời Ý vẫn chờ cô quay lại để làm hoà.

Cùng Cao Minh Nguyệt ở bên nhau hoàn toàn là do thân bất do kỉ, trong lòng anh ta vẫn luôn yêu Lục Thời Hoan, dù sao thì đó cũng là cô gái nhỏ theo anh ta nhiều năm, mà chính anh ta cũng đã quá quen với sự tồn tại của cô.



Xa nhau đã hơn một tháng, Ôn Thời Ý cũng rất nhớ Lục Thời Hoan.

Nếu đã tránh né ngay từ ban đầu thì sẽ không bị tình cảm quấy rầy.

Nhưng bây giờ bọn họ đã gặp nhau, làm sao tâm tư của anh ta có thể không bị xáo trộn.

Chỉ là Ôn Thời Ý không muốn thể hiện ra, nhất là khi trước mặt Tạ Thiển, Tạ Thâm và Ôn Cẩm Hàn, anh ta không đành lòng chủ động nói chuyện với Lục Thời Hoan.

Ôn Thời Ý nghĩ rằng ở lần gặp mặt này, Lục Thời Hoan nhất định sẽ tìm cơ hội nói chuyện với anh ta.

Anh ta cũng là muốn cho cô cơ hội này, nên cố ý bảo Quan Định Thành để trống vị trí bên trái.

Chỉ đợi Lục Thời Hoan đi từ nhà vệ sinh quay lại, tự nhiên ngồi bên cạnh anh ta.

Kết quả là sau khi Lục Thời Hoan bước vào, ngay cả một ánh mắt cũng không để ý tới anh ta, đi thẳng đến chỗ trống giữa Tạ Thiển và Ôn Cẩm Hàn.

Ánh mắt Ôn Thời Ý gần như dán chặt vào Lục Thời Hoan.

Nhìn cô tự nhiên ngồi xuống lấy trà nóng từ tay Ôn Cẩm Hàn, theo thói quen dùng nước nóng rửa sạch chén, đũa.

Mọi động tác vẫn như trước nhưng Ôn Thời Ý lại cảm giác có chút xa lạ.



Có lẽ là bởi vì khi Lục Thời Hoan làm chuyện này, người ngồi bên cạnh cô không phải là anh ta nữa.

“Thời Ý, sữa chua của cậu.” Quan Định Thành từ cửa phòng riêng tiến vào trên tay cầm hai hộp sữa chua Quang Minh.

Trước khi Ôn Thời Ý vào phòng đã nhờ người đi siêu thị gần đó mua.

Bởi vì Lục Thời Hoan thích uống sữa chua nhãn hiệu này lại nghĩ cô nhất định sẽ ngồi ở bên cạnh mình, cho nên anh ta đã kêu Quan Định Thành đi mua sữa chua.

Bây giờ sữa chua đã mua xong, nhưng xung quanh anh ta đã không còn chỗ trống.

Ôn Thời Ý tối sầm mặt lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, anh ta nhấp một ngụm trà trong tay rồi phớt lờ Quan Định Thành.

Chỉ là dư quang vẫn vô thức nhìn về phía Lục Thời Hoan cố gắng tìm kiếm dấu vết tổn thương, tiếc nuối trên mặt cô.

Thật không may, Lục Thời Hoan lại không để anh ta thoã mãn ước muốn.

Điều đó càng làm cho Ôn Thời Ý thêm hoảng sợ.

Cho đến khi Cao Minh Nguyệt giật lấy sữa chua từ tay Quan Định Thành, đôi mắt cong cong mỉm cười với giọng nói ngọt ngào: "Cảm ơn học trưởng, sao anh biết em thích sữa chua nhãn hiệu này?"

Vừa dứt lời trước mặt một đám người, cô ta ghé vào tai Ôn Thời Ý rất thân mật nói nhỏ với anh ta.

Tuy không biết Cao Minh Nguyệt đã nói gì, nhưng sau đó thái độ Ôn Thời Ý đã quay ngoắt 180 độ.