Khóa Eo Thon - Tụ Đao

Chương 40




Thấy bước chân của cô không ổn định, anh liền đi theo ra ngoài.

Chúc Khiêm há miệng, vốn cũng muốn đuổi theo, cẩn thận hỏi Ôn Cẩm Hàn về chuyện giết người.

Kết quả thấy Ôn Cẩm Hàn đuổi theo Lục Thời Hoan, lúc này Chúc Khiêm mới không có vội vàng đi làm bóng đèn.

Lục Thời Hoan đứng trước bồn rửa tay trong nhà vệ sinh một hồi lâu.

Khoát nước lên mặt, thân thể mới chậm rãi bắt đầu ẩm trở lại.

Cô không khỏi suy nghĩ, nếu đêm đó cô không gặp được bọn Ôn Cẩm Hàn cùng Chúc Khiêm, hoặc là Ôn Cẩm Hàn không có đưa cô trở về... cô có thể trở thành mục tiêu tiếp theo của kẻ giết người QJ không?

Loại cảm giác sợ hãi này, chỉ có người tự mình trải qua mới có thể cảm nhận được.

Lục Thời Hoan không định để cho bất kỳ người nào biết cảm giác của cô, cho nên mới tìm một chỗ không có người, một mình tiêu hóa, chờ đợi tự khỏi.

Ước chừng mười mấy phút sau, Lục Thời Hoan mới hoàn toàn bình tĩnh lại, buông tay chống bồn rửa tay ra, từ từ xoay người, định trở về căng tin.

Lúc xoay người, cô nhìn thấy Ôn Cẩm Hàn đang chờ ở hành lang, đứng dựa vào tường.

Anh mặc áo thun ngắn tay màu xanh đậm, làm nổi bật phần cánh tay màu da trắng nắng, thân hình thon dài cao gầy cũng đặc biệt thanh tú.

Ôn Cẩm Hàn là móc áo được ưa chuộng, trang phục huấn luyện thể lực bình thường mặc trên người anh không có gì lạ, cũng có thể cân tài ngang sức với các người mẫu nam trong chương trình catwalk.



Thậm chí chỉ có hơn chứ không kém. Cho nên, Lục Thời Hoan nhìn đến sửng sốt.

Vẫn là Ôn Cẩm Hàn đứng thẳng dậy đi về phía cô, mới khiến cô tỉnh táo lại, cũng đi tới bên chỗ anh.

"Anh Cẩm Hàn.” Giọng nữ nhạt nhẽo, lộ ra cảm giác suy yếu vô lực.

Lục Thời Hoan cho rằng Ôn Cẩm Hàn đi toilet, chào hỏi xong liền muốn nhường đường cho anh.

Không ngờ người đàn ông lại chặn đường cô, đưa cho cô hai cây kẹo mút hương vải thiều: "Vị vải thiều.”

Khi còn đi học, trong túi Lục Thời Hoan thích nhét kẹo.

Lúc tâm tình không tốt luôn phải ngậm một cây trong miệng, chậm rãi đem đường phân hóa thành một tia ngọt ngào, nhuận vào lòng.

Trong số đó, kẹo mút hương vải thiều là cây kẹo yêu thích của cô.

Ngày thường trong túi đồng phục học sinh luôn cất bốn năm cái.

Ôn Cẩm Hàn lặng lẽ nhớ kỹ sở thích của cô, này cũng đã mấy năm rồi.

Kỳ thực khi đi mua kẹo, anh rất sợ khẩu vị của Lục Thời Hoan đã thay đổi, càng sợ mình làm điều thừa.

Cũng may Lục Thời Hoan nhận lấy, còn tràn đầy vui mừng nói lời cảm ơn với anh: "Làm sao anh biết em thích ăn vị vải thiều!”



Ôn Cẩm Hàn cong môi cười, trái tim trống rỗng được lấp đầy, kiên định không ít.

"Tùy tiện mua." Khuôn mặt của anh rất bình tĩnh.

Trong lòng lại cảm thấy may mắn, may mắn Lục Thời Hoan không thay đổi.

Tính tình ngoài mềm trong cứng không thay đổi, tâm thái lạc quan tiến lên phía trước không thay đổi, ngay cả khẩu vị thích ăn đường cũng vẫn không thay đổi.

Thật tốt.

Lục Thời Hoan bóc lớp vỏ bọc bên ngoài và cho kẹo mút vào miệng.

Sau khi nếm thử cẩn thận, kẹo mút này ngược lại vẫn là hương vị như ngày xưa.

Ôn Cẩm Hàn rũ mắt nhìn cô, thấy trên mặt cô đã khôi phục huyết sắc, trong lòng anh như trút được gánh nặng.

Một lát sau, người đàn ông đưa tay, thay Lục Thời Hoan gạt vài sợi tóc dính vào thái dương bị nước thấm ướt, động tác ôn nhu mà tự nhiên.

"Hoan Hoan, không cần sợ hãi.”

"Anh sẽ luôn ở phía sau em, bảo vệ em.”

Ôn Cẩm Hàn nói những lời này, vẻ mặt chăm chú lại nghiêm túc.