Khóa Eo Thon - Tụ Đao

Chương 15




Ví dụ như năm lớp 12, Lục Thời Hoan thích hợp hơn với ba khoa văn, nhưng vì muốn cùng Ôn Thời Ý tiếp tục ở cùng một lớp, sống chết không nghe cha mẹ và thầy cô khuyên bảo, dứt khoát lựa chọn lớp khoa học.

Về sau nếu không phải Ôn Cẩm Hàn dạy thêm cho cô, chuẩn bị tốt cơ sở khoa học, nếu không sợ cô cũng không thi đỗ được đại học Miên Thành.

Nguyện vọng thi đại học của Lục Thời Hoan là Đại học Miên Thành và Đại học sư phạm Miên Thành, mục đích chính là vì ở lại Miên Thành, cùng Ôn Thời Ý.

Bởi vì Ôn Thời Ý đăng ký thi vào Đại học Điện ảnh và Truyền hình Miên Thành.

Một đường đi tới, cô thủy chung vẫn luôn là tiểu cô nương chạy phía sau đuổi theo Ôn Thời Ý, vĩnh viễn đem điểm dừng chân của Ôn Thời Ý làm điểm dừng chân của mình, hao hết tâm tư cũng muốn cùng anh ta xem phong cảnh của cùng một thành phố.

Chỉ có chuyện đi Dung Thành dạy học, Lục Thời Hoan mới làm theo tâm ý của mình.

Không nghĩ tới cô mới rời đi ba tháng, Ôn Thời Ý đã không kiềm chế được mà đội cái mũ xanh lên đầu cô.

Nghĩ đến cũng rất buồn cười. Mẹ Lục hỏi như vậy, đơn giản là muốn biết sau khi chia tay Ôn Thời Ý, Lục Thời Hoan có thể sống tốt cuộc sống của mình hay không.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi tốt nghiệp Lục Thời Hoan dự định đi đến Nhất trung của Miên Thành giảng dạy.

Thành tích của cô trong thời gian học và kinh nghiệm giảng dạy thực tập, cũng đủ trở thành bàn đạp để cô đến dạy ở Nhất trung Miên Thành.

Đây là do Lục Thời Hoan muốn cùng Ôn Thời Ý ở lại cùng một thành phố, vì tâm tư của mình mà lên kế hoạch tỉ mỉ cho con đường phía trước.

Nhất Trung Miên Thành là trường cũ của Lục Thời Hoan, có thể trở về trường cũ giảng dạy, là một chuyện đáng để kiêu ngạo.



Huống chi, Nhất Trung Miên Thành là trường trung học tốt nhất Miên Thành, bất luận là trình độ tiền lương hay là môi trường giảng dạy, đều là số một số hai trong nước.

Lục Thời Hoan Nhất Trung Miên Thành, trăm lợi mà không có hại.

Nếu là ba tháng trước cô nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn kế hoạch ban đầu, đi Nhất Trung Miên Thành.

Nhưng sau khi có kinh nghiệm chi giáo, Lục Thời Hoan do dự.

Cô trầm mặc hồi lâu, mới dần dần làm rõ suy nghĩ, nhìn rõ con đường dẫn đến tương lai của mình. "Con dự định đi Tam trung Dung Thành nhận giảng."

Lục Thời Hoan trả lời mẹ Lục, ngữ khí kiên định.

Bà nội của Lục Thời Hoan nghe xong, lập tức muốn phản đối: "Dung Thành xa như vậy, một mình con đi đến bên đó, bà nội cũng lo lắng a."

"Hoan Hoan, cho dù con và Thời Ý chia tay, cũng không nhất định phải đi làm việc ở nơi khác, con nói đúng không?"

"Bà nội, con không phải vì tránh Ôn Thời Ý."

Lục Thời Hoan dở khóc dở cười.

Kỳ thật cô cũng rất luyến tiếc người trong nhà, nhưng so với việc đi đến Nhất Trung Miên Thành thêu hoa trên gấm, Lục Thời Hoan càng muốn đi đến ngôi trường trung học đưa than ngày tuyết trong truyền thuyết ở Dung Thành hơn.



Học sinh của Miên Thành, có đội ngũ giáo viên số một số hai trong nước dốc lòng dạy dỗ, bọn họ cũng không thiếu một Lục Thời Hoan nhỏ như cô.

Nhưng Tam Trung Dung Thành thì khác.

Đội ngũ giáo viên khan hiếm, điều kiện giảng dạy và trình độ cũng không theo kịp, vẫn luôn thiếu thốn hơn so với những nơi khác.

Lúc trước khi Lục Thời Hoan còn dạy học, đã từng nghe hiệu trưởng nói qua.

Nghe nói học sinh của trường kia rất khó quản giáo, thời gian dài, các thầy cô giáo dạy học dù có đầy nhiệt huyết cũng bị bọn nhỏ dập tắt, cuối cùng dứt khoát bất chấp tất cả.

Lục Thời Hoan cũng muốn xông pha, muốn trở thành một người dẫn đường tốt, dẫn học sinh đến tương lai tươi sáng bằng phẳng hơn.

Xác định Lục Thời Hoan đi Dung Thành không phải là hành động cảm tính, ba mẹ Lục đương nhiên ủng hộ.

Chẳng qua những người làm ba mẹ, con gái phải đi xa công tác lo lắng là chuyện không tránh khỏi.

Cho nên ý của mẹ Lục là để Lục Thời Hoan và Tạ Thiển thuê nhà chung tiện để chăm sóc lẫn nhau.

"Nghe cậu họ nói trường học đã sắp xếp nơi thực tập, học kỳ sau con bé sẽ dọn ra khỏi ký túc xá trường và thuê phòng ở bên ngoài."

"Hai chị em các con chọn một tiểu khu có hoàn cảnh tốt, đảm bảo an ninh để thuê cùng là được."

Lục Thời Hoan đồng ý, vốn dĩ cô cũng có ý định như vậy.