Từ chùa Hàn Sơn đi lên có một mảnh rừng trúc khá lớn.
Mảnh rừng này thuộc về chùa Hàn Sơn, sau khi tập đoàn Lục thị tài trợ trùng tu lại chùa Hàn Sơn, để báo đáp công đức, trụ trì đã để mảnh rừng trúc này làm nơi tĩnh tu tạm thời cho Hàn Nhân.
Lục Hoài Nghiên cho người xây một dãy nhà bằng trúc trong rừng, rồi lại dựng một bức tường cao bên ngoài rừng trúc, bên cánh tường phía đông còn thông một cánh cổng sắt chạm trổ hoa văn.
Lúc này đây, anh đang đứng bên ngoài cánh cổng sắt ấy, giơ tay nâng cao cây dù, cúi mặt đánh mắt phải nhìn về phía khoá cửa.
Một tiếng "Tích" vang lên, cửa đã được mở khoá.
Cả mảnh rừng trúc đều được nước mưa gột sạch trở về một màu xanh biếc, hạt mưa gõ vào những khóm trúc tạo nên những âm thanh vui tai.
Lục Hoài Nghiên không có tâm trạng ngắm cảnh, xuyên qua hàng trúc đẫm nước mưa, anh đi thẳng vào một gian nhà bên hồ Trúc Âm. Đọc truyệ𝘯 hay, truy cập 𝘯gay ﹢ Tr𝗨𝓂Truyệ𝘯﹒V𝘯 ﹢
Hàn Nhân đang nấu nước lá trúc ở bên trong, nghe thấy động tĩnh, bà không đứng dậy mà chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, "Cửa không khoá."
Lục Hoài Nghiên hạ dù xuống rồi đi vào nhà, thay giày ở tiền sảnh, sau đó bước vào trong.
Hàn Nhân nhìn anh một lượt, thấy vai áo và ống quần của con trai đều bị dính nước mưa thấm ra một mảng màu sậm, bà vội nói, "Con về phòng thay đồ trước đã, thời tiết này không được để dính lạnh."
Lục Hoài Nghiên không mấy để tâm, kéo một tấm đệm cói sang rồi ngồi xuống, "Không sao, có dính lạnh cũng không bệnh được."
Hàn Nhân đành phải rót cho anh một ly nước lá trúc vừa mới nấu xong, "Từ nhỏ con đã không thích nghe người khác khuyên bảo, cũng chẳng biết ai mới có thể khiến con chịu nghe lời nữa."
Xưa nay Lục Hoài Nghiên không bao giờ cãi lại Hàn Nhân, nghe bà nói thế anh cũng chỉ cười, nhận lấy cái tách hình hoa ấu, cúi đầu nhấp một ngụm.
Lúc bấy giờ Hàn Nhân mới phát hiện anh không đeo kính, không những không đeo kính, mà bên má phải còn xuất hiện một vết trầy, bà mấp máy đôi môi.
Dường như đoán được bà định nói gì, Lục Hoài Nghiên không cần ngước lên đã nói, "Gió thổi bay, cành cây quẹt phải."
Hàn Nhân, "..."
Bà nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng ngập ngừng, "Gió này mà cũng lớn đến mức có thể thổi bay mắt kính của con sao?"
Lục Hoài Nghiên giữ nguyên vẻ mặt không đổi sắc đáp, "Vâng, gặp chút bất ngờ."
Hàn Nhân chưa bao giờ nghi ngờ lời con trai, khẽ gật đầu, "Con không bị cận, có mang kính hay không cũng chẳng sao."
Cặp kính này là do ông cụ Lục tự tay đeo lên cho anh vào năm hai tròn hai mươi hai tuổi.
Ông cụ bảo thù hận trong mắt anh quá nặng, cần phải chắn bớt.
Nếu không, chẳng có ai dám hợp tác với anh.
Năm ấy là năm thứ tư sau khi Lục Hoài Nghiên về nước.
Trong ba năm ngắn ngủi, anh đã lật đổ toàn bộ các công ty dưới danh nghĩa của Lục Tiến Tông, đồng thời từng bước từng bước thu mua cổ phần Lục thị trong tay Lục Tiến Tông, biến ông ta thành chó chết chủ bị đuổi ra khỏi hội đồng quản trị của tập đoàn.
Thủ đoạn sấm rền gió cuốn, lạnh lùng vô tình như thế khiến ông cụ Lục vừa mừng vừa lo.
Dĩ nhiên, ông cụ cũng không phải là một người mềm lòng, Lục Tiến Tông là do chính tay ông cụ đuổi ra khỏi Lục thị.
Con trai và cháu trái đối đầu với nhau, ông cụ không chút do dự mà chọn đứng về phía đứa cháu trai vừa có tiền đồ vừa có thủ đoạn của mình, dù Lục Tiến Tông có lôi người mẹ đã mất của ông ta ra để van xin cũng vô dụng.
Một cặp mắt kính lại gợi ra bao nhiêu hồi ức, đôi mắt vốn tĩnh lặng như mặt hồ của Hàn Nhân bỗng xuất hiện vài gợn sóng.
Sau cơn bạo bệnh khiến bà dạo một vòng quỷ môn quan năm xưa, lại lễ Phật nhiều năm, thật ra bà đã buông bỏ rất nhiều chuyện.
Chỉ có hai chuyện khiến bà vẫn luôn canh cánh trong lòng, một là đứa con trai trước mặt bà đây, và hai là nhà họ Hàn.
Lướt nhìn gương mặt lạnh lùng của con trai, Hàn Nhân lại nhớ đến lời nói ban chiều của trụ trì Liễu Khánh.
Bà lo lắng nói, "Trụ trì bảo năm sau con sẽ gặp hoạ sát thân, mẹ biết con không bao giờ tin những chuyện này, nhưng con coi như vì để mẹ yên lòng mà cẩn thận mọi việc hơn nhé."
Lục Hoài Nghiên, "Vâng, con sẽ cẩn thận."
Hàn Nhân không bao giờ đoán được tâm tư của con trai mình, cũng không biết nó có để vào tai hay không, bà chỉ biết buông tiếng thở dài, "Năm ngoái thầy Liễu Khánh còn nói con năm nay được sao Hồng loan chiếu mệnh, cũng sắp hết năm rồi, con có gặp được người nào thích hợp hay không?"
Bàn tay đang cầm ly nước của Lục Hoài Nghiên chợt khựng lại, anh ngước mắt nhìn Hàn Nhân, "Hồng loan chiếu mệnh?"
Hàn Nhân, "... Bao lời mẹ nói với con, con đều bỏ hết ngoài tai đúng không?"
Bà đã từng nói lời này với Lục Hoài Nghiên vào năm ngoái, hiển nhiên, nó không thèm nhớ lấy một chữ.
Nghĩ đến năm nay anh dành phần lớn thời gian ở nước ngoài, hơn nữa từ nhỏ lại giữ khoảng cách với bạn khác giới, Hàn Nhân hơi ngập ngừng, nói, "Mẹ không có yêu cầu gì nhiều về nửa kia của con, người nước ngoài cũng được, đàn ông cũng không sao, chỉ cần con thích thì tốt rồi."
"..."
Lục Hoài Nghiên buông cái tách hình hoa ấu xuống, chống hai tay ra sau lưng, cười tủm tỉm, "Người cũng thoáng quá đấy."
Hàn Nhân, "Nếu không phải mẹ sợ sau này con cảm thấy cô đơn thì dù con có muốn độc thân cả đời, mẹ cũng không ngại."
Thằng nhỏ này, tình cảm gia đình quá ít, bạn bè chí cốt cũng chỉ có lác đác vài người, bà lo nếu một ngày nào đó, khi bà và ông cụ Lục không còn nữa, trên đời này sẽ chẳng còn ai quan tâm đến anh nữa.
Thân thể này của bà không biết có thể gượng thêm được bao nhiêu năm.
Vừa nghĩ đến đây, Hàn Nhân cũng chẳng còn tâm trạng tiếp tục chủ đề này, lại đổ đầy một ấm nước mới, nói lảng sang chuyện khác.
"Hai hôm trước A Lễ có nhắn tin hỏi thăm mẹ tình hình của Sắt Sắt, lần trước con nói con bé rất khoẻ, mẹ còn không tin. Hôm nay gặp được con bé rồi mẹ cũng tin ít nhiều."
Lục Hoài Nghiên lạnh mặt, "Cậu ta lại làm phiền người sao?"
Nếu không phải Sầm Lễ tìm Hàn Nhân làm người bắt cầu, thì cái hôm đầu tiên đến Đồng Thành anh cũng sẽ không bước vào sân sau của Vong Xuyên.
Bây giờ nhớ lại, thật ra anh lại cảm thấy may mắn vì ngày hôm ấy mình đã đi vào sân sau của Vong Xuyên.
Hàn Nhân đặt ấm nước lên bếp lò, vừa nhóm lửa vừa nói, "Con cũng đừng trách thằng Lễ tìm mẹ làm thuyết khách, vì dù sao đó cũng là em gái nó. Hồi xưa không phải con cũng rất quan tâm đến Sắt Sắt sao? Lúc con bé rơi xuống hồ sen, con chính là người cõng con bé về mà."
Bà cụ Lục thích hoa sen, ông cụ Lục đã xây hẳn một hồ sen ở trong nhà cũ nhà họ Lục, trong hồ trồng không ít loài sen nổi tiếng, còn nuôi cả một hồ cá chép.
Năm ấy nhà họ Lục tổ chức tiệc tối, không biết làm sao mà Giang Sắt lại rơi vào trong hồ sen. Khi ấy đương độ hè, lá sen ngợp cả hồ, tay chân cô bị quấn lấy, suýt chút nữa đã chết đuối.
Cuối cùng, chính Lục Hoài Nghiên ra ngoài đi tìm rồi cứu cô ra khỏi hồ, sau đó vác cô về phòng của Hàn Nhân.
Một cô nhóc chỉ mới sáu, bảy tuổi, nét bụ bẫm vẫn còn thấp thoáng trên gương mặt, dù bị doạ đến mặt mày trắng bệch, nhưng con bé vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh nói với Hàn Nhân, "Dì Hàn ơi, con có thể thương lượng với dì được không?"
Hàn Nhân cười hỏi, "Có phải con muốn dì giữ bí mật giúp con, không nói với ba mẹ con đúng không?"
Giang Sắt gật đầu.
Hàn Nhân duỗi ngón út ra, nói, "Vậy con phải hứa với dì, sau này không được một mình chạy ra hồ sen chơi nữa, thế thì dì sẽ đồng ý không nói lại với ba mẹ con."
Cô bé con vội vàng vươn tay ra móc ngoéo, như sợ bà đổi ý, "Con hứa với dì."
Nhớ lại chuyện ngày xưa, Hàn Nhân không nhịn cười phì cười, nhìn sang Lục Hoài Nghiên, "Chắc là con quên mất rồi? Con vừa thả người xuống sofa là đã mất kiên nhẫn bỏ đi rồi."
"Con không quên." Lục Hoài Nghiên cũng cười, "Hôm đó người không những tắm rửa, chải tóc cho cô ấy, mà còn sai con lén đem đồ của cô ấy đi hong cho khô."
Hàn Nhân lại quên mất chuyện hong đồ này, "Con xem, hồi còn bé con biết quan tâm người khác quá chừng."
Lục Hoài Nghiên không ừ hử gì, uống một hơi cạn sạch nước lá trúc trong tách hoa ấu, rồi anh lên tiếng, "Được rồi, nếu người muốn con quan tâm người khác. Lần sau nếu cô ấy đến thăm người, người cứ nói với con một tiếng, con sẽ sang đây pha trà cho hai người."
...
"Vác? Đó là chuyện từ thời não thời nào rồi? Sao anh ta còn nhắc đến chuyện này?" Trên màn hình điện thoại, Quách Thiển tặc lưỡi, "Nếu không phải tại anh mình chân ngắn thì làm gì đến lượt anh ta được làm anh hùng cứu mỹ nhân!"
Bàn tay đang xoa tóc của Giang Sắt hơi khựng lại, ánh mắt nhìn sang chiếc điện thoại đang chống trên mặt bàn, "Chờ anh cậu đến nơi thì chắc mình chết đuối mất rồi."
"..."
Quách Thiển xoa mũi.
Năm đó nếu không phải do cô nàng không biết bơi mà cứ một hai nằng nặc đòi ăn hạt sen, Sắt Sắt cũng sẽ không bị hành một chuyến như thế.
Cô nàng cười lấy lòng, "Cậu vừa bảo nếu lúc nãy cậu không cho anh ta tiễn cậu thì anh ta sẽ vác cậu xuống núi thật sao?"
Giang Sắt rủ hàng mi, "Mình không biết."
Quách Thiển, "Mình nghĩ chắc là không đâu. Tuy đúng là Lục Hoài Nghiên có thể làm mấy chuyện không chút thương hương tiếc ngọc này, nhưng có bao giờ anh ta nhiệt tình thế đâu? Anh mình thường xuyên cảnh cáo mình rằng, trong giới chúng ta, Lục Hoài Nghiên là người lạnh lùng nhất, thà để mình thích Sầm "ki bo" chứ không được thích anh ta."
Tâm tư thiếu nữ của Giang Sắt năm xưa ngoài Sầm Lễ và Quý Vân Ý, cũng chỉ có mỗi Quách Thiển biết chuyện.
Đó là cục cưng xinh đẹp nhà mình, lần đầu tiên cố gắng theo đuổi một người đàn ông như thế. Vì có thể được sánh bước cùng Lục Hoài Nghiên, không biết cô bạn mình đã phải cắn răng làm biết bao nhiêu chuyện mà bản thân không hề thích.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đến bây giờ Quách Thiển vẫn không biết vì lý do gì mà chỉ trong một đêm Giang Sắt đã không còn thích Lục Hoài Nghiên nữa.
Rõ ràng đã từng thích như thế.
Nhưng nói không thích nữa là không thích ngay, không hề có dấu hiệu "hậu thất tình".
Vẻ tuyệt tình ấy khiến Quách Thiển rơi vào nghi ngờ không biết Giang Sắt có thật sự từng thích Lục Hoài Nghiên hay không.
Nhưng bất kể ra sao, có thể khiến cục cưng của cô nàng đoạn tuyệt tình cảm với Lục Hoài Nghiên thì chắc chắc là do anh ta đã làm gì sai rồi.
Đây là chuyện rõ rành rành như ban ngày, ai cũng có thể sai, nhưng Sắt Sắt không bao giờ sai.
"Mặc kệ anh ta có làm thật hay không." Giang Sắt vứt khăn ủ đầu xuống, đi vào phòng bếp rót nước, "Dù sao sau này cũng chẳng gặp nhau nữa."
Quách Thiển xoa cằm, "Nói một câu công bằng, nếu không có cái tính khó ưa kia thì mình thấy Lục Hoài Nghiên khá phù hợp với tiêu chí trở thành cái người mà cô út cậu nói đấy."
Giang Sắt nhấp một ngụm nước, "Ai cơ?"
"Cái người vừa ngon mắt vừa ngon ăn ấy." Quách Thiển cười hì hì, "Vẻ ngoài của tên kia đúng là rất hút mắt, nếu không thì hồi đó cậu đã chẳng mê anh ta như điếu đổ."
Giang Sắt nuốt ực ngụm nước trong miệng, đặt ly nước xuống, ẩn ý buông câu, "Những thứ như vẻ ngoài này nó rất là ảo diệu, không loại trừ khả năng chỉ được mỗi cái mã chứ chẳng nên cơm cháo gì."
Quách Thiển cười khúc khích, "Khả năng này rất thấp, cậu còn nhớ có một dạo Chu Minh Ly từng theo đuổi Lục Hoài Nghiên không?"
Chu Minh Ly theo đuổi Lục Hoài Nghiên cực rầm rộ, toàn bộ người trong giới đều biết.
Đó là chuyện khi Giang Sắt đã tốt nghiệp đại học được hai năm, cô vừa đính hôn với Phó Uẩn, Chu Minh Ly đã ầm ĩ đòi theo đuổi Lục Hoài Nghiên.
Người thích Lục Hoài Nghiên nhiều vô số, nhưng làm rầm rộ như Chu Minh Ly thì lại rất hiếm thấy.
Có điều, chuyện này cũng chẳng có gì hay ho mà hóng hớt.
Mọi người ai cũng có quyền công khai thích một người nào đó và thẳng thắng bày tỏ. Tuy Giang Sắt không có cảm tình với Chu Minh Ly, nhưng cô sẽ không vì chuyện cô ta theo đuổi người mình thích một cách rầm rộ mà chê cười cô ta.
"Nhớ chứ." Cô bước ra phòng khách, bâng quơ hỏi, "Sao thế? Cô ta lên giường với Lục Hoài Nghiên rồi à?"
"Cô ta cũng muốn đấy chứ, nhưng vấn đề là Lục Hoài Nghiên khi ấy bận tìm cách tống cổ ba mình đi, vốn chẳng có thời gian mà để ý đến cô ta." Quách Thiển hừ một tiếng, bắt chéo chân, "Có điều, chính miệng cô ta từng nói sếp Lục nhỏ của chúng ta thiên phú trời ban. Theo mình được biết, trong tay cô ta có giữ một tấm ảnh cực kỳ đắt giá, mình đoán đó chính là ảnh chụp của Lục Hoài Nghiên."
"... Tụi mình nói sang chuyện khác có được không?" Giang Sắt chẳng mấy hứng thú với những chuyện cũ dính dáng tới người xưa như thế, "Hay là mình nói đến chuyện học kỳ này phải làm sao để cậu không bị nợ môn đi?"
"..."
Kéo Giang Sắt tán dóc thêm vài phút, đại tiểu thư họ Quách cuối cùng cũng chịu cúp điện thoại.
Giang Sắt tắt điện thoại, ngồi xuống sofa, tiện tay cầm remote bấm mở TV.
Vừa hay là một đài địa phương của Đồng Thành.
Trên TV, phóng viên đang phỏng vấn ở khu dân cư cũ Liên An, ống kính máy quay lướt qua ngõ Cẩm Tú.
Chiếc sườn xám mang từ ngõ Cẩm Tú về vẫn còn đặt trên sofa, Giang Sắt vừa về nhà đã mở ra xem. Trong hộp giấy đã được mở ra, chiếc sườn xám lẳng lặng nằm đó, mặt có hoa văn thêu chim hỉ thước chuyền cành đặt hướng lên trên.
Cô nhìn đăm đăm vào con chim hỉ thước kia vài giây, đưa tay lôi nó sang, áp lên phần da mịn màng trắng trẻo trên mặt, cô nhắm mắt lại, chầm chậm vuốt ve.
Chất vải mềm mại như có cảm giác âm ẩm khi của những giọt mưa lướt qua, những đường viền chỉ thêu đen phồng lên còn mềm hơn cả sợi bông.
Một lát sau, Giang Sắt mở mắt ra, buông chiếc sườn xám xuống, đứng dậy đi vào phòng, bật máy tính, bấm mở một tấm ảnh từ trong thư mục đã được cài mật khẩu.
Trong ảnh chỉ có một mảnh vải rách rưới bị đốt mất một nửa.
Miếng vải trắng tinh đã bị cháy sạm thành màu xám, ở giữa có một đường thêu màu đen bị đứt ngang. Nếu nhìn kỹ có thể nhận ra đường thêu đó thấp thoáng phác hoạ hơn nửa thân chim, bên trên chỉ có thể nhìn rõ hai phiến đuôi dài, một phiến hướng lên trên, và một phiến hướng xuống đất.
Chúng ta vẫn có thể lần theo dấu vết thói quen của một người nào đó thông qua một vài sự việc, ví dụ như nét chữ, ví dụ như nét vẽ, lại ví như nét đặt trưng khi đi từng đường kim mũi chỉ trong thêu thùa.
Cô dán tất cả các hình vẽ của những loài chim có đuôi dài mà Trương Nguyệt đã phát hoạ ở phía dưới tấm ảnh này, sau khi so sánh, Giang Sắt rơi vào trầm tư, ánh mắt chầm chậm đảo qua phần chân của con chim đuôi dài trên bản vẽ phát hoạ kia.
Nếu dựa vào tỷ lệ của nửa thân chim trong tấm ảnh, nó vốn phải giống với những mẫu chim trên bản vẽ phát thảo, phải có chân.
Trong nháy mắt, một suy nghĩ bất chợt loé lên trong đầu cô.
"Là chim không chân..." Giang Sắt lẩm bẩm một mình.
Hình thêu trên chiếc khăn tay từng lau đi vết máu trên mặt cô trước đây, hoá ra là một loài chim không chân.
...
Trong căn phòng tối om om, chỉ có mỗi tia sáng từ màn hình máy tính le lói hắt ra.
Điện thoại bỗng rung lên, hiển thị có tin nhắn mới.
Giang Sắt rủ mi nhìn xuống.
Lục Hoài Nghiên, [Check mail.]
Không cần kiểm tra cũng biết là mail đính kèm video của Tào Lượng.
Mẫu tin nhắn ngắn gọn này lần lượt hiện lên gần kề với hai tin nhắn trước đó của anh, chỉ có vài chữ ít ỏi.
Nhưng cũng chính vì mấy chữ này đã kéo cô quay trở lại khung cảnh trong cơn mưa ở chùa Hàn Sơn.
Quách Thiển hỏi cô liệu Lục Hoài Nghiên có dám vác cô xuống núi thật không.
Thật ra cô đã biết đáp án.
Anh dám.
"Đâu phải cô chưa từng bị tôi vác bao giờ.", Khi anh nói câu ấy, giọng điệu dửng dưng, nhưng ánh mắt dần trở nên sâu hun hút.
Giang Sắt biết anh sẽ làm thật.
Cô không ngốc đến mức có người bung dù cho mà mình còn ra vẻ õng ẹo.
Nghe xong lời của Lục Hoài Nghiên, cô không nói gì thêm mà quay gót bước xuống bậc thang gỗ, cất giọng hờ hững, "Nếu anh đã nhất quyết đòi đưa tôi xuống núi, thế thì Lục tổng phải cầm dù cho vững tay vào."
Cả quãng đường xuống núi, dù mưa có to gió có lớn cỡ nào, Lục Hoài Nghiên vẫn cầm dù rất vững, chiếc ô đen in hàng chữ chùa Hàn Sơn phần lớn đều nghiêng về phía của Giang Sắt. Anh không để cô dính lấy một giọt mưa.
Lúc đến bãi đỗ xe, anh chờ cô ngồi vào trong xe rồi mới chậm rãi lùi về phía dưới ánh đèn đường.
Sắc trời âm u, mưa bụi mịt mù.
Hai luồng đèn pha trước xe sáng bừng bừng, những hạt mưa rơi vào quầng sáng ấy tựa như những vì sao lửng lơ trong vũ trụ.
Người đàn ông lại như đứng trong vũ trụ ấy, hơi cúi đầu nhìn cô.
Giang Sắt không vội khởi động xe, xuyên qua lớp kính trong suốt đã được cần gạt lau sạch nước mưa, cô nhìn anh với ánh mắt nghiền ngẫm như muốn nhìn thấu ánh mắt của anh.
Không biết đã qua bao lâu, Lục Hoài Nghiên mỉm cười, anh lấy điện thoại ra, dùng một tay gõ lên màn hình điện thoại, và khi anh ngẩng lên nhìn Giang Sắt, điện thoại của cô cùng lúc rung lên, một tin nhắn mới đến từ anh, [Giang Sắt, ngắm đủ chưa?]
Vài giây sau, lại thêm một tin nhắn mới, [Có cần tôi vào xe để cô từ từ ngắm cho trọn vẹn không?]
...
Khi ấy, ánh mắt Giang Sắt nhìn Lục Hoài Nghiên quả thật mang theo vẻ nghiền ngẫm.
Kể từ khi anh nói anh muốn làm quen lại từ đầu với cô.
Cô biết rõ, câu nói này của anh không phải chỉ tiện miệng nói suông.
Con người của anh, mỗi một việc làm, mỗi một câu nói, lúc nào cũng mang theo mục đích.
Thế nên, sau khi làm quen lại với cô, anh định làm gì tiếp theo?
Trước đây khi còn ở Bắc Thành, dựa vào quan hệ của Sầm Lễ, hai người tuy ít tiếp xúc với nhau nhưng cũng không hẳn là hiếm gặp. Bọn họ của khi ấy, một người là đại tiểu thư nhà họ Sầm đã có hôn ước, một người là Thái tử nhà họ Lục đang đoạt lại quyền tự chủ hôn nhân.
Dù có tiếp xúc thì cũng chỉ giới hạn trong khoảng cách xã giao an toàn.
Sầm Lễ còn từng trêu anh, nói rằng Lục Hoài Nghiên chưa bao giờ để bất kỳ người phụ nữ nào đến gần mình nửa mét.
Một người như thế, lại chủ động siết chặt cổ tay cô rút ngắn khoảng cách giữa hai người, gần đến độ đôi bên có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, gần đến mức chỉ cần cúi đầu là có thể hôn nhau.
Là do anh ta rảnh rỗi nên sinh nông nỗi sao?
Giang Sắt cười khẩy.
Hơn một tháng trước, thái độ của anh với cô rõ ràng không khác gì trước đây.
Anh bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Giang Sắt híp mắt, cẩn thận nhớ lại mỗi lần gặp nhau của hai người ở Đồng Thành.
Hình như là... bắt đầu từ lúc cô thuyết phục anh thực hiện giao dịch với mình trong quán trà lần đó?
Hôm ấy, Lục Hoài Nghiên còn từng hỏi cô, ngoài pha chế rượu, chơi snooker, cô còn thích chơi cái gì nữa?
Cô không muốn nói chuyện với anh, chỉ nói bừa vài câu cho qua chuyện.
Bây giờ ngẫm lại, Lục Hoài Nghiên có bao giờ chủ động hỏi người ta thích chơi gì đâu?
Hoặc có lẽ sớm hơn thế.
Đêm ấy, khi cô ngồi trong xe Hàn Tiêu nghe ngóng chuyện của Tào Lượng, anh đã có lòng tốt nhắc nhở cô không nên dây vào Tào Huân.
Cái từ "lòng tốt" này xưa nay chưa bao giờ dính dáng đến Lục Hoài Nghiên.
Giang Sắt xoa hàng mày, ngả vào chiếc gối tựa lưng trên sofa, cô lười phải đi phân tích xem tên này muốn làm gì, có tâm tư gì với mình.
Chỉ cần anh không làm phiền đến cô, không làm ảnh hưởng đến kế hoạch của cô, cô mặc xác anh muốn làm gì thì làm.
Hơn nữa, dự án bên châu Âu không thể nào vắng mặt anh được, anh sẽ phải rời khỏi Đồng Thành nhanh thôi.
Nếu không phải vì dì Hàn đang tĩnh tu ở chùa Hàn Sơn, anh sẽ không hạ thấp bản thân mà đến đây.
Nghĩ đến Hàn Nhân, Giang Sắt lại ngồi ngay ngắn, cầm điện thoại kiểm tra thời tiết trong nửa tháng gần nhất.
Dù có không ưa Lục Hoài Nghiên cỡ nào, cô vẫn phải đi thăm Hàn Nhân.
...
Giang Sắt chọn một ngày tiết trời trong xanh đi thăm Hàn Nhân.
Đó là thứ sáu của tuần lễ sau đó, cô ăn trưa xong liền lái xe chạy đến chùa Hàn Sơn.
Sau trận mưa thu kéo dài suốt mấy ngày liền, cánh rừng trên núi đã thay đổi diện mạo chỉ trong một đêm, lá vàng rơi ngập đất, tạo lên tiếng vang xào xạt mỗi khi có thứ gì đó đạp lên, màu xanh biếc còn sót lại chính là mảnh rừng trúc trên sườn núi kia.
Rừng trúc hiện giờ đã trở thành nơi tĩnh tu của Hàn Nhân, được vây lại bởi một bức tường, nếu không có người ra đón thì không thể vào trong.
Hàn Nhân đã dặn dò trước, bảo Giang Sắt khi đến chùa Hàn Sơn thì nhắn tin cho bà, bà sẽ ra đón cô.
Cũng vì thế nên khi trông thấy Lục Hoài Nghiên đang tựa bên cạnh cổng, ấn đường của cô giần giật trong vô thức.
Hôm qua lúc nói chuyện với Hàn Nhân, bà còn nhắc đến Lục Hoài Nghiên, tiếc nuối nói rằng anh đang ở Bắc Thành, không thể đến đây pha trà cho hai người.
Sao chỉ mới qua một đêm mà anh đã xuất hiện ở đây rồi?
Lục Hoài Nghiên thản nhiên nhìn cô, cặp kính gọng vàng vắt ngang sống mũi cao thẳng giống hệt như cái lần trước.
Ánh mắt của người đàn ông lướt qua bình gốm màu xám trên tay cô, nhướng mày hỏi, "Rượu ư?"
Trong lúc nói chuyện, anh đã cất bước đi về phía cô, đưa tay đón lấy vò rượu trên tay cô.