Tần Chính nhíu mày: "Khi nào tôi cho anh...?"
Ngay khi hiểu ra ý của Tần Miên, mặt hắn dần dần tối sầm lại. Anh chỉ đứng đó, khóe môi nở nụ cười, chăm chú nhìn hắn.
Ánh mắt của Tần Chính trở nên nguy hiểm, nhìn anh chằm chằm: "Anh giăng bẫy tôi?"
Tần Miên chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ phủ nhận: "Không hiểu cậu đang nói gì."
Càng như thế, lòng Tần Chính càng gợn sóng dữ dội. Ánh mắt hắn nhìn anh gần như biến thành những mũi tên sắc bén.
"Tần Miên, anh chơi đểu tôi." Tần Chính nghiến răng nhả từng chữ.
Anh lại tỏ ra vô cùng vô tội: "Hình như là cậu tự dâng mình lên mà?"
Gần như ngay lập tức, trong đầu Tần Chính vang lên giọng của 009:
"Nhận phản kích từ mục tiêu, mất 390 Vạn Năng Tinh... mất 130 Vạn Năng Tinh, mất 70 Vạn Năng Tinh. Xin ký chủ giữ vững tâm trạng." Giọng nói của 009 trở nên nghiêm trọng, rõ ràng không hài lòng với việc Tần Chính liên tiếp bị phản công.
Hắn lạnh lùng bảo 009: "Im đi, không cần nhắc."
009 cũng đáp lại bằng giọng điệu lạnh lùng: "Vậy xin ký chủ tự lo liệu, vì ngài đang ngày càng cách xa mục tiêu tước đoạt tài sản của Tần Miên."
Tần Chính không đáp lại 009, chỉ liếc nhìn anh rồi nhếch môi: "Hy vọng lúc nữa ông nội đến, anh cũng sẽ cười tươi như vậy. Hẹn gặp lại."
Nói rồi, hắn dắt chú chó rời đi.
Nhìn bóng Tần Chính khuất xa, quang cầu reo lên trong đầu Quý Thời Thừa: "Cậu thấy không? Vẻ mặt của nam chính lúc nãy trông cứ như là ăn phải quá nhiều thứ dở tệ xong mắc nghẹn!"
Quý Thời Thừa: "..." Đây là kiểu ví von gì thế?
Với cả, lúc nãy quang cầu đi báo cáo có phải là tiện thể "nâng cấp" gì không? Vậy cái phiên bản quang cầu nghiêm túc trước đây đã đi đâu rồi?
Không nhận được phản hồi từ cậu, nó cũng chẳng để ý, tự nhủ: "Có lẽ lần sau Tần Miên bộc lộ điểm yếu, Tần Chính cũng sẽ dè chừng mà không dám ra tay ngay."
Tần Chính, mỗi khi thấy Tần Miên sơ hở, phản ứng đầu tiên của hắn chắc chắn sẽ là: "Liệu đây có phải là một cái bẫy khác nhắm vào mình không?"
Trong lúc đó, anh dẫn Quý Thời Thừa bước vào sảnh khách sạn, còn Tần Chính đứng ở một góc khuất, nhắm mắt lại để lấy lại bình tĩnh. Con chó Samoyed của hắn uể oải nằm dưới chân, thỉnh thoảng lại liếm vết thương ở chân sau.
Tần Chính đột nhiên mở mắt ra, kéo dây dắt chó lên, cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt Meya, ánh mắt lóe lên một tia sáng đầy âm mưu: "Đi giết con mèo đó, lấy thứ trên cổ nó về đây."
Meya ngẩng cao đầu, tỏ vẻ hiểu rõ mệnh lệnh. Hắn nhếch môi cười, tháo dây cho Meya và vỗ nhẹ đầu nó: "Cố gắng đừng gây tiếng động."
Meya lê chân hướng về phía sảnh tiệc.
Buổi tiệc diễn ra trên tầng 7 của khách sạn. Khi Tần Miên bế cậu bước vào, không khí trò chuyện trong sảnh bất giác chững lại. Gần như tất cả khách mời đều quay đầu nhìn về phía họ, nhưng không một ai tiến lên chào hỏi Tần Miên. Họ tụm lại, bàn tán xì xào, ánh mắt đầy vẻ dò xét và khoái trá.
Tần Miên dường như đã quá quen với những ánh mắt đó, gương mặt anh không hề biểu lộ cảm xúc. Anh chọn một góc khuất ngồi xuống, đặt cậu lên đùi.
Quý Thời Thừa có chút khâm phục sự điềm tĩnh của anh. Từ một người được vây quanh yêu quý cho đến bị mọi người lạnh nhạt, sự thay đổi này không phải ai cũng chịu đựng được.
Cũng chẳng màng đến ánh mắt soi mói xung quanh, cậu dùng móng vuốt khều khều túi áo của Tần Miên, ra hiệu muốn mượn điện thoại. Cậu có một việc quan trọng cần làm, nếu thành công có thể giúp anh cảm thấy dễ chịu hơn.
Tần Miên đưa điện thoại cho cậu, không hề bận tâm. Anh đặt điện thoại lên ghế bên cạnh, để cậu thoải mái sử dụng, còn mình thì đưa tay chống lên bàn, che chắn ánh nhìn từ những người xung quanh.
Sau một vài thao tác, Quý Thời Thừa trả điện thoại lại cho anh. Hôm nay là một dịp tốt, cậu nhất định phải nắm bắt cơ hội này.
Quang cầu tưởng cậu chỉ đơn giản là đang chơi game, không để ý nhiều, chỉ xem qua nội dung và thắc mắc: "Cậu có nhận thấy điều gì lạ không?"
Quý Thời Thừa nhíu mày hỏi: "Lạ chỗ nào?"
Quang cầu đáp: "Là nữ chính. Cô ta không có ở bên Tần Chính."
Nghe vậy, Quý Thời Thừa theo phản xạ thẳng người lên, đảo mắt nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng nữ chính trong sảnh tiệc.
Cậu đoán: "Có thể cô ta đang ở cùng ông nội Tần."
Quang cầu lập tức phản bác: "Không thể nào, Tần lão gia cực kỳ ghét nữ chính."
Cậu sững sờ, lập tức hiểu ra. Mục Đường Đường vốn có hôn ước với Tần Miên nhưng lại qua lại với Tần Chính. Nếu ông nội Tần đã vì chuyện này mà đuổi Tần Chính ra khỏi nhà, thì chắc chắn cũng không nể nang gì cô ta
Quý Thời Thừa kết luận: "Vậy là vừa nãy Tần Chính đã ra ngoài để đón nữ chính?"
"Gặp tình cờ thôi à?" Quang cầu cảm thấy có chút đau đầu, thường ngày linh hồn này không phải rất thông minh sao, sao tự nhiên lại chậm chạp thế?
Nó đưa ra suy đoán của mình: "Tôi nghĩ là tình cảm giữa nam nữ chính có vấn đề, nếu không thì trong một dịp quan trọng như hôm nay, nữ chính không thể vắng mặt được."
Quý Thời Thừa gật đầu: "Có lý." Thật ra hôm ở buổi đấu giá, quan hệ giữa nam nữ chính cũng đã trông có chút lạ.
Quang cầu tiếp tục: "Theo cốt truyện gốc, hôm nay là ngày đính hôn của họ. Nhưng cậu xem, không khí này có giống một buổi lễ đính hôn không?"
Cậu khen ngợi: "Mi thật nhạy bén."
Nó đáp: "Cảm ơn. Mặc dù khả năng không cao nhưng nếu hai người họ chia tay, tôi sẽ nhận được điểm nhiệt độ. Nếu nhiệt độ đủ cao, tôi sẽ tặng cậu thêm một lần di chuyển từ xa."
Đây được xem là phần thưởng cho việc linh hồn này sẵn sàng cứu vớt nhân vật phản diện, rõ ràng linh hồn này rất thích khả năng di chuyển từ xa của nó.
Quý Thời Thừa nghe xong thì mỉm cười: "Mi chịu hy sinh vậy sao? Không phải muốn dùng chúng để thăng cấp à?"
Hay là nhiệt độ đã thu đủ rồi?
Quang cầu nghiêm túc nói: "Uống nước không quên người đào giếng."
Việc nâng cấp quan trọng vậy mà nó thực sự chịu hy sinh điểm nhiệt độ?
Quý Thời Thừa nheo mắt, không để lộ cảm xúc, hỏi: "Vậy ta còn cần làm gì không?"
Nó thầm cảm thán, linh hồn này thực sự nhạy bén.
Nó đáp: "Nếu cậu sẵn lòng, hãy tương tác nhiều hơn với nhân vật phản diện, các chị em rất thích xem tương tác giữa hai người đấy."
Đó là nguồn nhiệt độ lớn của nó.
Quý Thời Thừa: "..."
Cậu sao lại cảm thấy việc tặng khả năng di chuyển chỉ là cái cớ, còn mục đích thật sự là muốn cậu và Tần Miên tăng thêm tương tác? Cái cục năng lượng này rõ ràng là đang lợi dụng cậu!
Cửa sảnh tiệc đột nhiên trở nên náo nhiệt, Quý Thời Thừa nhảy lên vai Tần Miên để nhìn ra, thấy mọi người bắt đầu tụ tập về phía cửa. Anh bế cậu đứng dậy, cậu hiểu ra ông nội Tần đã đến.
Giọng của quang cầu vang lên trong đầu cậu: "Nhìn qua phải kìa, có phải Meya không?"
Khi nãy, trong lúc Quý Thời Thừa quan sát, quang cầu đã chú ý thấy dưới một ghế xa xa bên phải, có một cái đuôi trắng bông xù đang đung đưa.
Cậu lập tức quay đầu nhìn, quả nhiên thấy dưới ghế ở xa có một cái đuôi lông xù của Meya. Mà Tần Chính không có ở bên cạnh nó.
Quý Thời Thừa cảm thấy lòng bàn chân ngứa ngáy, nhưng buộc phải kìm chế, vì chưa đến lúc hành động. Cậu dời ánh nhìn trở lại cửa, không để ý rằng khi Meya ló đầu nhìn cậu, ánh mắt nó tràn đầy ác ý.
Cửa phòng tiệc dần mở ra, mọi người lập tức dạt ra hai bên. Tần Chính dìu ông nội mình, một ông lão tóc hoa râm nhưng vẫn còn rất tinh anh, bước vào.
Quý Thời Thừa đã từng nhìn thấy Tần lão gia qua tranh vẽ của Tần Miên, so với trong tranh, ông gầy hơn một chút, nhưng tinh thần thì vẫn vô cùng phấn chấn.
Quang cầu trong đầu Quý Thời Thừa đột ngột vang lên: "Sắp đến đoạn ngược đãi phản diện rồi. Cậu phải giúp anh ấy."
Lời nói của nó khiến cậu cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Cả công ty trò chơi và nhà máy đều đã phản kích rồi, hiện tại họ tạm thời không còn quân bài nào khác để đối phó.
Kể từ khi bước vào, ánh mắt Tần Chính đã không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Tần Miên. Hắn nở một nụ cười đĩnh đạc, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời chào hỏi nịnh bợ của mọi người xung quanh. Hắn không cần những kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, rồi đây, khi có thời gian, sẽ từng bước xử lý từng người.
Khi phát hiện ra anh, Tần Chính liền cúi người nói nhỏ vào tai ông nội: "Ông ơi, anh ấy ở bên kia kìa."
Hắn muốn xem Tần Miên có thể làm gì trước mặt ông nội. Tần lão gia cau mày, nhìn theo hướng mà Tần Chính chỉ, và những người xung quanh lập tức nhường ra một lối đi, để ông có thể nhìn thấy rõ Tần Miên.
Quý Thời Thừa và Tần Miên ngay lập tức bị phơi bày trước ánh nhìn của tất cả mọi người. Ngay khi ánh mắt ông nội nhìn thấy anh, nụ cười trên khuôn mặt ông dần tắt đi, sắc mặt càng lúc càng trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị.