Edit: Mạn Già La
Beta: Chilliette
Thịt đưa tới cửa có ngu mới không ăn.
Bạch Liên lại không ngốc.
Dưới ánh mắt sợ hãi của Tống Diễm, hắn hôn xuống đôi môi mình mơ ước đã lâu kia.
Đôi môi chạm nhau, dầu hỏa gặp phải lửa. Vừa mới bắt đầu Bạch Liên chỉ nhẹ nhàng lướt qua, môi Tống Diễm mềm mại, ngọt ngào, đúng là hôn rất đã. Sau đó càng thêm cảm thấy không đủ, trực tiếp giữa lấy cái ót Tống Diễm, thô bạo dây dưa đầu lưỡi của cậu.
Hắn không ngờ tư vị của Tống Diễm ngon như thế.
Quả thực khiến hắn nghiện.
Tống Diễm cứ như thế bị Bạch Liên ấn trên tường hôn tới tấp, đôi mắt khép hờ, bây giờ đầu cậu đã chẳng suy nghĩ gì nổi nữa.
Cậu thật sự không biết mọi việc làm sao lại trở thành như thế.
Đột nhiên một bàn tay hơi lạnh vói vào trong đồng phục cậu, xoa nắn vòng eo cậu.
Tống Diễm nháy mắt trừng lớn mắt, muốn tránh thoát.
Nhưng hai tay cậu lại bị Bạch Liên bắt được, cậu bất lực vặn vẹo thân mình cố tránh thoát, mà ở trong mắt người nào đó thì không đơn giản như vậy.
Đôi môi tách ra, Bạch Liên rút bàn tay vói vào trong đồng phục của Tống Diễm ra, yên lặng gỡ mắt kính trên sống mũi xuống, để trong túi.
Lần đầu tiên Tống Diễm nhìn thấy dáng vẻ sau khi Bạch Liên gỡ mắt kính xuống.
Yêu nghiệt, đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng cậu.
Mắt Bạch Liên là mắt một mí, đuôi mắt xếch lên, điểm tô vài phần tà mị, khóe mắt còn có một nốt lệ chí nho nhỏ. Bình thường hắn đeo mắt kính, nhìn qua chính là dáng vẻ thanh tú sạch sẽ, không ngờ được khi gỡ mắt kính xuống vậy mà lại yêu nghiệt như thế.
Đã không có lớp kính ngăn cách, cậu thấy rất rõ sắc dục trong mắt Bạch Liên gần như muốn tràn ra.
Tống Diễm cảm thấy mình tựa như cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé.
Nhìn sắc mặt đó của Bạch Liên, cậu liền biết bản thân trốn không thoát.
Xong đời!
Phải thất thân rồi!
Đã không còn mắt kính phong ấn, Bạch Liên như thể thay đổi thành một con người khác.
Đầu ngón tay hắn từ từ cởi bỏ áo sơmi của Tống Diễm, sau đó sờ mó trên thân thể ngây ngô của thiếu niên.
Tống Diễm bị hắn sờ đến cả người mềm nhũn, muốn nhưng lại không dám phát ra tiếng, nhẫn nhịn cắn môi.
Thấy dáng vẻ này của cậu quá đáng thương, khoé môi Bạch Liên khẽ nhếch: “Muốn kêu thì cứ kêu đi.”
Đồ điên!
Đây là WC đấy prồ! Nếu có người tới thì làm sao!
Tống Diễm trừng mắt nhìn hắn, nhưng đôi mắt động tình hoàn toàn không có sức uy hiếp nào, ngược lại giống như đang làm nũng hơn.
Hạ thân Bạch Liên cương cứng, dòng nhiệt nóng bỏng xông lên não.
Tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn sống lưng Tống Diễm, không nhanh không chậm đi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve kẽ mông cậu.
Cả người Tống Diễm cứng đờ, ngốc ngốc nhìn bạch liên.
Nà ní!
Đùa hay thật vậy?
“Bạch Liên, anh mẹ nó làm thật! Đồ biến thái!” Tống Diễm hét lớn.
Cậu còn nghĩ rằng Bạch Liên chỉ là dọa cậu thôi…
Sau đó, cậu cảm nhận được một thứ lạnh băng cắm vào trong cơ thể cậu, Tống Diễm theo bản năng kẹp chặt thân thể.
Bạch Liên cười như không cười nhìn cậu: “Kẹp chặt thế?”
Tống Diễm sắp khóc.
Làm sao đây! Cậu không muốn bị bạo đâu!
Ngón thứ hai… ngón thứ ba…
Tống Diễm quả thực muốn điên rồi! Nước mắt không ngừng rơi xuống.
Bạch Liên dịu nhàng hôn lên nước mắt cậu, thấp giọng nói: “Ngoan.”
“Nghe tôi, thì một lát sẽ không chịu tội.”
“Bằng không cậu chờ đau chết đi.”
Tống Diễm: Cứu mạng!!
Quần cậu đã sớm bị tuột xuống dưới, Bạch Liên thấy đã ổn áp, yên lặng cởi bỏ quần của mình.
Một trận xỏ xuyên đau đớn từ phía sau ập tới, Tống Diễm bản năng buộc chặt thân thể, thấp giọng nức nở.
Đau quá đi!
“Thả lỏng.” Bạch Liên vỗ vỗ cậu, ý bảo cậu thả lỏng ra: “Nghe lời.”
“Một lát là tốt rồi.”