- Phúc Đạt hắn đã đáng thương lắm rồi, si khờ ngu ngốc cả đời, bây giờ đến thê tử cũng bị đoạt đi, mà người cướp thê tử hắn là phụ thân người mà hắn yêu thương, tin tưởng nhất…
Mấy lời khốn nạn của Mạc Chu phát ra làm cơn giận của lão Phúc Lâm bộc phát đỉnh điểm, lão ta thét lên:
- Im đi… Im đi… Không phải… Không phải như ngươi nói… Aaaa…
Lão Phúc Lâm này tuy lớn tuổi vẻ ngoài điềm đạm nhưng bên trong là một kẻ nóng tính. Lão ta khi tức giận lên thì thay đổi hẳn. Cả người trở nên hung hăng, dữ tợn hơn. Hai tay lão ta nắm vào song sắt khung giam mà giật mà lắc liên tục.
Ầm…Ầm… Ầm…
Gương mặt căng lên, đôi mắt chỉ còn tròng trắng trợn ngược lên, tinh thần kích động vô cùng, miệng há to ra ra nước giải kéo thành sợi nhiễu nhão xuống. Giọng lão lẩm nhẩm:
- Im đi, im đi… Khốn kiếp… Khốn kiếp.
Chứng kiến cảnh đó cả Mạc Chu và Thức Vương điều ngạc nhiên. Lão đầu Phúc Lâm như bị thất tâm phong kích động vô cùng. Cuộc lấy khẩu cung vì vậy mà phải dừng lại.
Sau đó Thức Vương đưa Mạc Chu qua phía bên kia nhà giam gặp Ngô Nhu Nhu.
Tình trạng của Nhu Nhu hôm nay tệ hơn, cả ngày nàng ta chỉ ăn được một chút cháo loãng rồi lại ói ra. Tiểu Sa hầu hạ bên cạnh vô cùng lo lắng. Lúc này vừa đúng thời điểm vết thương hình răng cắn của Nhu Nhu lại chui từ bên trong da thịt ra tận hai ấu trùng màu trắng.
Trùng to tròn bằng đầu ngón tay út, màu trắng đục, sau khi chui ra khỏi vết thương thì lột bỏ xác vỏ trắng, thân trùng trở nên trong suốt như nước rồi chết đi ngay sau đó. Cuối cùng chỉ còn là một vũng nước lã.
Tận mắt chứng kiến điều này Mạc Chu không khỏi kinh ngạc. Cả người Ngô Nhu Nhu không phải một vết răng cắn mà còn nhiều vết khác khắp người. Chỉ vết thương lớn nhất ở đùi là nhìn thấy được mất cả một mảng da thịt.
Tình trạng sức khỏe của Nhu Nhu Mạc Chu cũng lại không thể hỏi gì về vụ án được. Đành rời đi hôm khác sẽ lại đến.
Thức Vương dẫn Mạc Chu ra cửa lớn cấm Cung, vừa đi Thức Vương vừa nói:
- Lúc ta đến Dương Bình tình trạng của Nhu Nhu đã tệ như vậy. Nàng ấy bị nhốt trong đại lao, Tri huyện nơi đó định là sẽ xử tử Nhu Nhu vào bảy ngày nữa.
- Ta cũng đã cho nhiều ngọ tác kiểm tra thi thể của đại phu nhân Phúc gia và cháu trai nhưng ngoài biểu hiện giống trúng độc, môi tím tái mặt co giật ra thì không có vết thương chí mạng nào khác. Nên ngọ tác kết luận là trúng độc mà chết.
Mạc Chu đáp lời:
- Vương gia thần cũng đã xem qua báo cáo của ngọ tác. Trường hợp này đặc biệt, hy vọng Vương Gia giúp đỡ để cho Nguyệt Y nghiệm thi thì họa may mới tìm ra được nguyên nhân cái chết chính xác.
Thức Vương nghe như vậy thì chân dừng lại rồi nhìn Mạc Chu nói:
- Ngươi muốn gặp Nguyệt Y hay là muốn tra án?
Mạc Chu đáp lời:
- Nguyệt Y là hôn thê của thần, thần muốn gặp hôn thê đâu có sai. Nhưng thật sự là ngoài Nguyệt Y ra thần không tìm được ngọ tác khác có thể nghiệm thi chính xác được.
Thức Vương lại nói:
- Ngươi bỏ hai chữ hôn thê ra khỏi đầu mình là đang giúp Bạch Nguyệt Y mở một con đường sống.
Mạc Chu ngơ ngác không hiểu ý của Thức Vương nên hỏi lại:
- Ý… Ý của Vương Gia là?
Thức Vương chân bước đi tiếp rồi nói:
- Ta thấy được ngươi đối với vụ án có tìm hiểu kỹ, có khả năng quan sát phát hiện vấn đề rất tốt. Ta tin ngươi hiểu ý ta. Đừng cố chấp giành nữ nhân với Hiên Đế nữa.
- Ta sẽ giúp ngươi gặp Bạch Nguyệt Y, ngoài việc để Bạch Nguyệt Y nghiệm thi ra ta muốn ngươi nói với nàng ta làm thêm một việc nữa…
Vừa đi Thức Vương vừa nói rõ từng lời cho Mạc Chu nghe. Còn Mạc Chu lúc này chỉ cần gặp Bạch Nguyệt Y thôi là đủ. Những chuyện khác không quan trọng.
Trong lúc này Nguyệt Y đang loay hoay chuẩn bị mọi thứ cho Hiên Đế bên trong hồ nước ấm của Ngự Giao Trì. Một lát nữa xong buổi thiết triều Hiên Đế sẽ đến đây tắm. Bên trong hồ nước cũng đã được vài tiểu thái giám sửa soạn chỉnh chu. Nguyệt Y phụ trách phần điểm tâm và một ít rượu lạc để Hiên Đế vừa ngâm mình vừa ăn chút gì lót dạ.
Chuẩn bị xong Nguyệt Y cùng xích sắt trên tay mình leng keng rời khỏi hồ tắm. Vừa định rời đi thì lúc này Tuệ phi người khoác bên ngoài một áo choàng lông màu trắng che hết cả cơ thể, đi bên cạnh còn có Cát Nhi nô tì thân tín của Tuệ phi tay cầm một cây đàn bước vào hồ nước ấm.
Thấy Tuệ phi đi vào Nguyệt Y liền cúi xuống hành lễ:
- Tham kiến Tuệ phi nương nương.
Tuệ phi vốn là không được triệu gọi nhưng hôm nay nghe nói Hiên Đế sẽ đến Ngự Giao Trì này ngâm mình nên tự ý đến đây mục đích là quyến rũ Hiên Đế, tranh sủng với Hoàng hậu.
Đang xông xông vào sợ người khác để ý thì bị Nguyệt Y cản lại nàng ta dừng chân ánh mắt khá sắt bén nhìn Nguyệt Y nói:
- Ả nô tì xấu xí luôn đi cạnh Minh Thượng là ngươi sao?