Định là nói mấy lời tận tâm can cho Nguyệt Y nghe để nàng ta hiểu Mạc Chu đã hối hận thế nào thì phía trước mặt bóng dáng của Hiên đế và Hoàng hậu đang đi dạo cùng hai hàng dài nô tì và thái giám đi theo phía sau, đang đi ngược lại hướng của Mạc Chu và Nguyệt Y.
Thấy Hiên Đế Nguyệt Y liền bảo Mạc Chu để nàng ta xuống, rồi cả hai nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.
- Tham kiến Minh thượng và Hoàng hậu.
Hoàng hậu thấy Mạc Chu tình tứ cõng Nguyệt Y thì gương mặt tỏ ra vui mừng. Thật ra chuyện này rất tốt, mấy ngày trước còn lo lắng ả xấu xí này có cái gì đó với Hiên Đế. Bây giờ thấy cả hai một người cõng, một người khoác y phục của đối phương thì giống như hai kẻ đang yêu nhau. Nỗi lo của Hoàng hậu tự khắc cũng nhẹ đi.
Còn Hiên Đế thì mặt đen hơn “lọ nồi”, tâm bắt đầu suy nghĩ loạn lên. Nương tử của y chắc chắn, chắc chắn đã có gì với tên quan “tép riu” này rồi. Nói trắng ra là thương hắn rồi, nên mới năm lần bảy lượt xa lánh Hiên Đế lạnh nhạt với ngài ấy. Mặc cho ngài ấy có làm bao nhiêu thứ, thử bao nhiêu cách cũng không thể nào phu thê hàn gắn được.
Tốt rồi, vừa khỏe lại thì chạy ngay đến ngục giam tìm tên quan này, còn công khai cõng kéo nhau nữa. Kẻ mù cũng có thể cảm nhận tình yêu nồng đậm của cả hai, chứ đừng nói một người đang “ghen lồng lộng” như Hiên Đế không thấy không hiểu sao?
Hiên Đế ghen nên bước chân nhanh đến chỗ Nguyệt Y đang cúi người hành lễ, tay hất mạnh một cái, hất văng chiếc áo của Mạc Chu đang khoác trên vai của Nguyệt Y bay xuống đất.
Nguyệt Y giật mình co người lại sợ hãi, tưởng là Hiên Đế đánh nàng ta nữa nhưng không phải là hất áo văng ra. Hình như Hiên Đế giận rồi. Lần nào đi chung với Mạc Chu Hiên Đế cũng nổi cơn thịnh nộ.
Hiên Đế đưa tay kéo Nguyệt Y đứng lên, tách khỏi vị trí đang đứng gần Mạc Chu. Cử chỉ mạnh bạo làm Nguyệt Y nhăn mặt vì cái kéo tay đau đớn của Hiên Đế.
- Đau… Đau quá!
Hiên Đế nghe vậy liền nới lỏng cổ tay, ngài ấy đúng là giận quá mất khôn.
Mạc Chu thấy cử chỉ của Hiên Đế thô bạo nên lên tiếng:
- Minh Thượng xin người nhẹ tay, hôn thê của thần sức khỏe yếu ớt.
Hoàng hậu đứng cách đó không xa nghe Mạc Chu chính miệng thừa nhận Nguyệt Y làm hôn thê của mình thì liền nòi thêm vài lời, mượn cơ hội đẩy Nguyệt Y xa Hiên Đế ra.
- Mạc đại nhân đây là hôn thê của ngài sao?
Mạc Chu đầu cúi xuống đáp lời:
- Dạ phải thưa Hoàng hậu.
- Thần và muội ấy đã bàn với nhau, dự định mười ngày sau sẽ thành hôn, cúi xin Minh Thượng và Hoàng hậu để cho nàng rời cung trong hôm nay, cho kịp hôn lễ.
Mấy lời Mạc Chu nói ra là hắn chẳng còn muốn sống nữa, muốn đối đầu trực diện với Hiên Đế.
Còn Nguyệt Y thì tròn mắt, sao Mạc Chu lại nói như thế cả hai chẳng có bàn bạc về chuyện hôn lễ gì mà. Nguyệt Y ngớ người ra nhìn Hiên Đế. Hiên Đế thì tay vẫn nắm lấy tay của Nguyệt Y không buôn ra một khắc nào. Mặc của ngài ấy thì còn hơn là hung thần hắc sát.
Hoàng hậu là người vui nhất nghe miệng mỉm cười nói:
- Đúng là chuyện tốt mà bổn cung chúc mừng ngài…
Giọng của Hiên Đế vang lên cắt ngang lời nói của Hoàng hậu ngay:
- Bổn quân ban chỉ hôn ước của ngươi và Bạch Nguyệt Y được giải trừ từ hôm nay.
Mạc Chu phản ứng lại:
- Minh Thượng người làm gì chẳng khác nào bắt ép thê tử của người… Thần có chết cũng không giải trừ hôn ước với Nguyệt Y đâu.
Hiên Đế giọng lạnh đi nói:
- Được… Ngươi muốn chết thì bổn quân cho ngươi toại nguyện. Người đâu mang hắn ra trảm.
Nghe như vậy Nguyệt Y giật mình hoảng hốt nàng ta nhìn Hiên Đế nói:
- Không… Không Minh Thượng xin người tha cho Mạc đại nhân…
Hiên Đế lớn tiếng đối đáp lại Nguyệt Y:
- Tại sao bổn quân phải tha cho hắn chứ? Nàng là có cái gì với hắn sao?
Gương mặt Hiên Đế lúc này bảy phần thì ghen, ba phần thì nuông chiều đối với Bạch Nguyệt Y. Khiến cho Hoàng hậu đứng bên cạnh cũng ghen theo. Chưa bao giờ Hiên Đế đối xử với nàng ta như vậy, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng nhìn nàng ta. Nữ nhân này là ai? Sao lại có thể chiếm trọn trái tim của ngài ấy. Hoàng hậu có điểm nào không bằng nữ nhân xấu xí kia.
Nguyệt Y chưa kịp trả lời thì cấm quân phía sau đã nhận lệnh của Hiên Đế tiến chân lên kéo Mạc Chu đi trảm thủ.
Mạc Chu không phản kháng chỉ nhìn Nguyệt Y rồi nói:
- Nguyệt Y cả đời này ta hối hận nhất chính là năm xưa đã từ bỏ hôn ước với muội. Bây giờ dù có chết ta cũng sẽ không bao giờ lặp lại chuyện này nữa.
Nguyệt Y nghe mấy lời vội vàng của Mạc Chu trong lòng càng lo lắng hơn, ngài ấy giống như đang cố tình kích động Hiên Đế.
- Mạc đại nhân người đừng nói nữa…
Mạc Chu bị cấm quân lôi đi tiếng vẫn còn vang lại.
- Nguyệt Y sau khi ta chết muội hãy rời khỏi đây… Nguyệt Y…
Nguyệt Y nhìn thấy Mạc Chu bị lôi đi thì liền ra sức ngăn cản nhưng bị Hiên Đế giữ lại. Cứ tiếp tục như thế này chắc chắn Mạc Chu sẽ chết. Nguyệt Y không thể ngài ấy chết được, liền lấy cây trâm trên đầu xuống hướng thẳng cổ của mình mà uy hiếp Hiên Đế.
- Người… Người thả Mạc đại nhân ra đi, Nguyệt Y xin người.