Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi

Chương 81: Hôn lễ_ Nhặt




Mặc dù kết hôn đồng giới đã được thông qua, thế nhưng trong mắt nhiều người, đây vẫn là điều không thể chấp nhận được. Sau khi quyết định công bố chuyện này, cha con Trình gia bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lí.

Nhưng mà chuẩn bị thì chuẩn bị, nhưng khi chính diện đón lấy đủ loại ánh mắt, trong đó đa phần là kì thị của mọi người, nội tâm vẫn là có chút lạnh lẽo.

"Kết hôn đồng giới thì sao chứ? Mấy người kì thị cái gì? Kết hôn đồng giới thì ăn hết của nhà mấy người à?"

"Đúng đó, bày ra vẻ mặt đó là sao chứ? Mấy người đang xem thường ai hả? Hai người bọn họ tuy rằng trên danh nghĩa là anh em nhưng không cùng huyết thống, kết hôn cũng có phải là trái với luân thường đạo lí đâu?"

"Cả hai bọn họ nhìn xứng đôi như vậy, có chỗ nào không thích hợp?"

"Đúng là mấy người đầu óc nông cạn, đã là thời đại nào rồi, lại còn cái kiểu cổ hủ tới mức đem tính hướng của người khác ra kì thị? Cẩn thận sau này con cháu mấy người lãnh đủ đấy, nghiệp quật không chừa ai đâu!"

"Tới lúc bọn họ kết hôn, ai không thích thì khỏi tới, làm ơn đừng đi mà lại bày ra vẻ mặt miễn cưỡng, hỏng mất ngày vui của người ta"

"Tôi đồng ý hai tay luôn. Đám cưới này tôi nhất định phải đến, hơn nữa còn phải đi một bao lì xì thật to!".

Điều khiến cả Trình gia cảm thấy được an ủi chính là bên cạnh những người kì thị, vẫn có không ít người ủng hộ. Còn không ngại lớn tiếng nói ủng hộ bọn họ, Trình Dục Bân và Trình Dục Kỳ tay trong tay, ánh mắt chạm nhau, sau đó nhẹ nhàng nở một nụ cười.

...

Lúc phát thiệp cưới, Trình Dục Thành đều mời đông đủ những người có quen biết với mình, chỉ là trên thiệp còn kèm theo một câu "Không thích có thể không đến, không ép buột".

Địa điểm tổ chức lễ cưới chính là ở một bãi biển tư nhân thuộc sở hữu của Trình Dục Kỳ. Lấy màu sắc chủ đạo là đỏ và trắng, tất cả vật dụng trang trí đều được cầu kỳ tỉ mỉ làm ra.

Số lượng người đến dự so với trong tưởng tượng của bọn họ quả thực đông hơn rất nhiều.

Cuối cùng, hai nhân vật chính cũng đã xuất hiện trước mắt mọi người. Trình Dục Kỳ mặc vest đen, Trình Dục Bân vận vest trắng, y câu lấy tay hắn, cả hai cùng nhau bước trên nền thảm đỏ.

Sau khi đọc lời tuyên thệ, cả hai trao nhẫn cho nhau. Xung quanh bỗng chốc nhốn nháo, mọi người trên mặt đều vui vẻ, thi nhau hô to "Hôn đi, hôn đi, hôn đi!".

Trình Dục Kỳ khẽ nhếch môi, đầu hơi cúi xuống, môi liền áp lên trên môi Trình Dục Bân. Y hai mắt khép hờ, vành tai đỏ ửng, mặc cho bên tai vang lên vô số âm thanh hỗn loạn, cả hai trao cho nhau nụ hôn nồng nàn nhất, diệu dàng nhất.

Hai con tim giờ phút này hòa chung một nhịp đập, sẽ mãi mãi không xa cũng chẳng rời.

....

Hôn lễ qua đi, Trình Dục Bân và Trình Dục Kỳ dành ra một tuần để đi du lịch, hưởng thụ tuần trăng mật của riêng hai người.

Sau đó mới bắt đầu quay trở lại với công việc, chân chính trở thành một người trưởng thành thực thụ, gánh trên vai trọng trách của cả công ty, nắm giữ bát cơm của hàng trăm hàng ngàn nhân viên của công ty.

Trình Dục Bân hôm nay bởi vì vừa nhận một dự án lớn, cho nên phải tăng ca đến tận đêm. Cuộc họp kết thúc, y mệt mỏi xoa cổ vươn vai, lấy chìa khóa sau đó lái xe về nhà.

Hiện tại cả hai đã chuyển đến một căn biệt thự, đoạn đường từ nhà đến công ty cũng rút ngắn rất nhiều, rất thuận tiện đi lại.

Trong đêm tối, chiếc xe đắt tiền sang trọng được Trình Dục Bân lái đang phóng nhanh trên đường. Chỉ là hình như đoạn đường hôm nay có vẻ khá vắng vẻ.

Chưa để Trình Dục Bân nghi hoặc lâu, chạy thêm một lúc liền thấy được ở phía trước sáng đèn, còn có một cái biển cảnh báo khá to.

Y phanh xe, nhìn một chút thảm trạng của đoạn đường kia, chắc có lẽ là hiện trường của một vụ tai nạn.

Mặt đường bị hư hỏng nặng, mảnh vụn xe cùng hàng hóa bị rơi ra của chiếc xe chở hàng cỡ lớn kia cũng chưa được dọn dẹp. Một đống hộn loạn, quả thực không thể qua được, nhưng đây là đường nhanh nhất để về nhà.

Trình Dục Bân thở dài, y quay xe, lựa chọn đi đường vòng, tuy rằng xa hơn chút, nhưng mà vẫn đỡ hơn là tiếp tục chờ ở chỗ này.

Đi đường vòng quả thực mất gần gấp đôi thời gian, đã thế còn phải đi ngang qua một ngõ hẻm khá vắng vẻ. Trình Dục Bân trước kia từng đi qua đoạn đường này một lần, nhưng là vào ban ngày.

Chỉ là nghe nói đường này trộm cướp hoành hành, tệ nạn xã hội cũng rất nhiều, cho nên y cũng lựa chọn đường khác để đi. Chỉ là hiện tại vạn bất đắc dĩ, cho nên đành phải băng qua một chuyến vậy.

Đi qua hết con đường nhỏ này liền có thể chạy tới đường quốc lộ, Trình Dục Bân liền cũng thở phào một hơi. Chỉ là con đường này quá mức xóc nảy, mặt đường toàn là ổ voi ổ gà cho nên y không thể không thả chậm tốc độ.

Cùng lúc đó, bên tai Trình Dục Bân lại vang lên tiếng khóc của trẻ con. Ban đầu y còn tưởng rằng mình nghe lầm, nơi này vắng vẻ như vậy thì trẻ em ở đâu ra?.

Nhưng mà tiếng khóc càng ngày càng lớn, khoảng cách càng ngày càng gần, Trình Dục Bân lúc này mới khiếp sợ nhìn xung quanh. Hình như không phải nghe lầm, y quả thực nghe được tiếng khóc của trẻ con.

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh thật chậm, Trình Dục Bân cố gắng bật đèn xe thật sáng để dễ dàng quan sát xung quanh. Lỗ tai y khẽ động, lắng nghe xem tiếng khóc phát ra từ chỗ nào.

Rốt cục, Trình Dục Bân đã tìm được vị trí chính xác của nơi phát ra tiếng khóc. Y dừng xe lại, bước xuống xe đi đến một cái thùng rác bị ngã lăn ở một gốc cây khá to.

Tiếng khóc tê tâm liệt phế, Trình Dục Bân nghe mà tay chân luống cuống. Y cũng không quản thùng rác có bao nhiêu dơ bẩn, hai tay chưa từng làm qua việc gì nặng nhọc hay dơ bẩn, vậy mà hiện tại lại đang lục lọi trong thùng rác.

Rốt cục Trình Dục Bân cũng moi ra được một tấm khăng, bên trong tùy tiện quấn một đứa trẻ sơ sinh còn đỏ hỏn. Sở dĩ nó khóc đến như vậy, không phải chỉ đơn thuần vì đói vì lạnh, mà còn bị côn trùng cắn ra đủ loại vết thương.1

Trình Dục Bân ôm trên tay nhóc con, tay y cũng mơ hồ phát run. Y không hiểu ai lại đem con vứt vào thùng rác như vậy, đứa bé nhỏ nhỏ mềm mềm đáng yêu như thế. Đã sinh ra tại sao không cần nó, lại nỡ đem vứt đi như vậy?!.