Khi Bạch Phú Mỹ Trở Thành Người Nghèo

Chương 10




Khương Bảo lấy lại điện thoại của mình, nói: “Để tránh người khác nhìn ra được sơ hở, những người chị quen em đều phải biết.”
 
Lâm Xán gật đầu: “Em sẽ ghi nhớ.”
 
Khương Bảo mở laptop lên, màn hình hiển thị những đề mục cần hoàn thành, chỉ là gần đây không dùng tới nữa. Cô bật Facebook, chuẩn bị cho Lâm Xán coi ảnh những người đó.
 
“Không cần để ý tới bạn học đại học của chị, tạm thời không gặp được, kể cả những người khác cũng thế …”
 
Khương Bảo suy nghĩ, hừm, những người khác cũng không cần để ý. Thông thường đều là người khác quan tâm cô, những cô tiểu thư có gia thế ngang tầm cũng không ưa gì cô cho cam. 
 
Chỉ là bên ngoài giả tạo mà thôi.
 
Khương Bảo đóng laptop lại: “Thế này đi, gặp ai muốn lại chào hỏi thì em chỉ cần ừ một cái, trả lời đừng vượt quá 3 chữ, cảm thấy không kiên nhẫn thì trực tiếp đi luôn.”
 
Lâm Xán sửng sốt: “Nhưng làm vậy có ổn không?”
 
Cảm thấy có hơi không được lễ phép.
 
Khương Bảo bật cười: “Tất nhiên là ổn, may mà chị không có bạn bè gì, cũng không thân với ai, cho nên sẽ không dễ bị người khác phát hiện.”
 
“…”
 
Lâm Xán thực sự không hiểu, hồi đó khi bị cô lập cô đã cảm thấy rất đau khổ, nhưng Khương Bảo lại rất vui vẻ… khi không có bạn?
 
Khương Bảo đưa điện thoại lại cho cô: “Như vậy đi, tạm thời em cứ cầm điện thoại của chị, những người bên cạnh em thì khỏi phải nói, chị biết hết rồi.”
 
Nửa tiếng sau, Khương Bảo gọi Alva ngoài cửa đi vào, “Tiểu thư của ông có chuyện muốn dặn dò ông đấy.”
 
Theo lời dặn  ban nãy của cô, Lâm Xán bảo ông trong khoảng thời gian này… phải nghe lời “Khương Bảo”.
 
Phải đối xử với cô giống y như mình.
 
Alva đã theo Khương Bảo 5 năm, đại tiểu thư bảo gì thì làm nấy, chưa từng vặn hỏi lí do.
 
Chỉ thị đầu tiên của Khương Bảo là phải trả trước tiền phòng 1 tuần.
 
Cô đã chán ngấy kí túc xá vừa nhỏ vừa chật.

 
Còn thêm cả mấy nữ sinh cứ quang quác như vịt giời kia, ồn muốn chết.
 
Khi những việc này được giải quyết xong thì mới có 9 giờ.
 
Khương Bảo vẫn chưa gọi được cho anh hai, theo những gì cô biết, gần đây Khương Hạo Tranh đang mở rộng thị trường bên Úc, bên đó có rất nhiều chỗ tín hiệu không tốt. Cô gửi tin nhắn, bảo đối phương sau khi xem được nhất định phải gọi lại.
 
Bây giờ cô chuẩn bị đến trường một chuyến, hôm qua mình cứ thế mà đi, không biết tình hình bên đó thế nào rồi.
 
Khương Bảo có thói quen làm việc có đầu có cuối, ít nhất thân phận hiện tại của mình là học sinh.
 
Đợi anh hai đến đây, những chuyện bên này giải quyết xong chắc cũng phải sau khi thi giữa kì.
 
Cho nên cô sẽ thi xong rồi mới thôi học, dẫn theo Lâm Xán về Mĩ.
 
Khương Hạo Tranh có một câu lạc bộ tư nhân kiểu Trung ở rìa vành đai hai của Ninh Thị, mười mấy năm trước mảnh đất này rất rẻ, bây giờ lại là tấc đất tấc vàng.
 
Có điều một năm y cũng không ở đây bao nhiêu ngày, bình thường đều giao cho quản gia trông nom, câu lạc bộ có diện tích hơn 10 mẫu Anh, được thiết kế bởi các kiến trúc sư trong giới. Một doanh nhân từng đề xuất kí hợp đồng xây dựng khách sạn tư nhân cao cấp với mức giá 90 triệu nhân dân tệ/ năm, đó là chưa kể lợi nhuận sau này.
 
Có điều anh hai cảm thấy vì một chút tiền này thì không đáng, cho nên vẫn luôn để trống ở đó.
 
Alva  cho người của câu lạc bộ đem xe qua, trong thời gian này sẽ cần dùng đến.
 
Dựa theo yêu cầu “nho nhỏ” mà Khương Bảo dặn dò, đó là một chiếc Audi A8 màu đen có giá vài triệu.
______
 
Khương Bảo vừa đến lớp, lớp trưởng liền kêu cô đến văn phòng một chuyến.
 
Chuyện tối qua đều đã truyền khắp lớp, Lâm Xán đột nhiên nổi điên, tạt nước vào giường của bạn cùng phòng.
 
Trong văn phòng.
 
Giáo viên chủ nhiệm tức giận nhìn cô: “Em quá đáng rồi đấy! Cô đã thông báo cho phụ huynh của em rồi, em muốn bị phạt đúng không?”
 
Khương Bảo: “Sao cô không hỏi lí do của em trước?”
 
“Cho dù là vì cái gì đi nữa thì em cũng không được làm vậy!”

 
“Thế à, vậy thì em chẳng còn gì để nói nữa, thân là giáo viên chủ nhiệm, có vẻ như độ tu dưỡng nghề nghiệp của cô vẫn còn khiếm khuyết.”
 
Khương Bảo luôn nói chuyện kiểu này, nói tích cực thì là EQ thấp, nói tiêu cực thì chính là cay nghiệt.
 
Có điều cô là tiểu thư của Khương gia, bộc lộ tài năng quý giá trong các cuộc thi, có phẩm chất khác hẳn những người bình thường, dưới vầng sáng đó, mọi người có thể dễ dàng khoan dung cho cô.
 
Khương Bảo bình thản nói một câu đã dễ dàng làm cho người khác nổi điên.
 
Vương San đứng bật dậy: “Em nói thi giữa kì xong sẽ thôi học, tôi cũng không muốn quản em làm gì! Lại còn thêm phụ huynh của em! Buổi sáng tôi gọi điện tới thì mẹ em bảo bận không đến được, để xem mợ của em có thời gian tới trường hay không? Cả nhà em toàn người kiểu gì vậy!”
 
Khương Bảo: “Đúng thế, em cũng cho rằng bọn họ làm người khác vô cùng chán ghét và khó chịu.”
 
“Cái gì??” Vương San loạn cả lên, cô rõ ràng là đang trách móc.
 
Khương Bảo không cảm thấy áy náy thì thôi lại còn chửi trực tiếp hơn cả mình.
 
“Cô nói không muốn quản em, về điểm này chúng ta đều nhất trí, cũng tránh 
cho việc làm mất thời gian của nhau, còn nữa, em đề nghị cô đừng tốn công vô ích gọi cho phụ huynh của em làm gì.”
 
“Em nói cái gì??” Vương San hoài nghi có phải mình nghe nhầm rồi không, nhìn thấy cô định rời đi thì hét lên: “Em đứng lại cho tôi!”
 
Giáo viên bàn bên cũng điếng cả người, “Em học sinh này sao lại nói chuyện như thế, em xem cô Vương tức đến nỗi mặt đỏ hết lên rồi!”
 
Khương Bảo dừng chân, quay đầu lại: “Cảm xúc kích động, mặt đỏ, thở không ra hơi là phản ứng bình thường khi tuyến thượng thận bị kích thích, nhưng nếu thường xuyên bị như thế thì nên cân nhắc đến khả năng mắc các bệnh về tim mạch, chú ý kiểm tra xem có phải bị cường giáp hay không.”
 
“Em còn dám rủa tôi!” Giáo viên chủ nhiệm ngã “rầm” một cái ngồi trên đất, 
“Mau chặn nó lại cho tôi.”
 
Khương Bảo mất sạch kiên nhẫn, hỏi: “Cô lại làm sao nữa?”
 
Không phải đã nhất trí với nhau rồi sao? Cô còn có lòng tốt nhắc nhở đối phương chú ý sức khoẻ. Người phụ nữ này lắm chuyện thật đấy.        
 
“Lâm Xán học kì trước thành tích của em đã chẳng ra gì rồi! Em thái độ kiểu gì đấy?”
 

Cô sắp bị con bé này chọc cho tức chết rồi, cứ như mình mới là người vô cớ gây rối.
 
Khương Bảo suy nghĩ một giây, nói: “Em hiểu rồi, điều kiện để nhất trí với nhau là em phải đạt được thành tích xuất sắc đúng không? Sao cô không nói sớm.”
 
Chuyện này rất đơn giản, không thành vấn đề.
 
Vương San biết hôm nay không xả được cục tức này, hít một hơi nói: “Trẻ con không dạy được! Tối nay nộp cho tôi bản kiểm điểm 3000 chữ.”
 
Cô tự an ủi chính mình, mười ngày nữa là tới thi giữa kì rồi. Không cần vội, con nhỏ này sẽ sớm biến đi thôi.
 
Thời thế thay đổi, rất nhiều học sinh là con một, giáo viên không được dạy dỗ quá hà khắc, càng không thể sử dụng bạo lực, bị đăng lên phương tiện truyền thông thì sẽ lớn chuyện.
 
Lâm Xán nói cô không có độ tu dưỡng nghề nghiệp, ngoài công việc giáo viên này, cô còn có cuộc sống và người thân.
 
Có những chuyện không thể quản, không dám quản.
 
Vương San không biết hôm nay là ngày gì, lời nói của một học sinh mà cũng để trong lòng.
_______
Khương Bảo trở về lớp học, lấy điện thoại nhắn tin bảo Alva chuẩn bị một bản kiểm điểm cấp ba 3000 chữ, rồi tìm vài bộ đề thi cấp 2 cấp 3 tương đối uy tín 
trong nước, 6 giờ tối gửi hết qua cho cô.
 
Ngoài làm tài xế và vệ sĩ, đối phương còn kiêm luôn việc giải quyết mấy chuyện vụn vặt.
 
Alva nhìn tin nhắn, trả lời “vâng”.
 
Ông cảm thấy dạo gần đây tiểu thư có hơi khang khác, với lại cô gái này cũng rất kì lạ. Ban nãy khi đọc tin nhắn, bản thân lại vô thức nghĩ đây là tiểu thư nhắn tới.
 
Mấy hôm nay Khương Bảo đã xem xong sách giáo khoa, ba môn tự nhiên và môn toán đều rất nhẹ nhàng, duy chỉ môn ngữ văn là tệ hại.
 
Cô lớn lên ở nước ngoài, giao tiếp nói chuyện hàng ngày thì không thành vấn đề, nhưng lại khuyết thiếu bầu không khí văn hoá, có rất nhiều chữ lạ không biết.
 
Theo như dặn dò, Alva đặt những món đã được chuẩn bị xong xuôi ngay cửa của cửa hàng.
 
Khương Bảo ôm tập tài liệu đi ra khỏi cửa hàng, nhìn ra xa có một đám người đi qua đây.
 
Chiều nay, Tứ Trung đã đấu một trận bóng rổ giao hữu với Nhất Trung của Ninh Thị bên kia đường, đội cổ động viên của trường cũng đi cổ vũ.
 
Tứ Trung đã thắng trận này.
 
Chu Tử Di bước nhanh tới trước mặt Lâm Xán, cười nói: “Ồ, đây chẳng phải là tiểu thư Lâm Xán sao, đúng là biết giả bộ thật đó.”
 
Trong nháy mắt mọi người đều quay qua nhìn, Chu Tử Di rõ ràng là muốn làm cô khó xử.
 

Chu Tử Di là thành viên tích cực của đội cổ động viên, có quan hệ rất tốt với thành viên của đội bóng rổ.
 
Những cô gái xinh xắn, biết ăn vận sẽ được yêu thích trong trường, nếu như tính cách cởi mở và hào phóng rộng rãi thì sẽ càng có được nhiều thành tựu. 
 
Cho nên không có gì lạ khi Chu Tử Di có thể trắng trợn bắt nạt và bôi nhọ Lâm Xán.
 
Khương Bảo: “Lại là cậu à, central park girl.”
 
Tính từ này dịch thẳng ra thì chẳng có ý gì cả, nhưng nó rất hot trong giới du học sinh, “central park girl” ý chỉ những cô gái cả người khoác lên một cây đồ hiệu gắn logo của các thương hiệu nổi tiếng nhưng lại không có tính thẩm mĩ.
 
Khỏi phải nói, đây là một từ có ý châm biếm.
 
Ở đây có vài nữ sinh nghe hiểu, không nhịn được khúc khích cười.
 
Trước giờ Chu Tử Di không thích mặc đồng phục, hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác Gucci và một đôi giày với logo LV. Quả đúng là một central park girl chính hiệu.
 
Tứ Trung là một trường cấp 3 tư thục, rất nhiều người có gia cảnh không phải dạng vừa, có mấy người nghe hiểu đang phải cố gắng nhịn cười bảo trì bình tĩnh.
 
… Thật là, chưa nói phát âm của nữ sinh đối diện thật là dễ nghe, khẩu khí kiêu ngạo cũng thật là đỉnh!
 
Giống như một cô tiểu thư đang phê bình nữ hầu gái.
 
Chu Tử Di vẫn luôn nghi ngờ lời này là để chửi mình, cô ả không hiểu, cũng 
không có chứng cứ, phản ứng của mọi người bây giờ đã chứng thực suy nghĩ của cô.
 
Cô trước nay là người kiêu ngạo, chưa bao giờ mất mặt trước nhiều người thế này, lại còn có nhiều nam sinh đang nhìn như vậy. Chu Tử Di đột nhiên nổi khùng lên lao về phía Khương Bảo.
 
Khương Bảo biết đối phương là người đanh đá, sớm đã đề phòng lùi lại một bước tránh đi.
 
Cô đảo tầm mắt nhìn mọi người, chậm rãi nói: “Các người bây giờ đang tính bao vây tôi trước cổng trường sao ? Đúng là ghê gớm thật.”
 
Đây đều là bạn bè của con vịt lắm mồm kia, Khương Bảo có ấn tượng không tốt với đám người này, nói không chừng lúc đầu mấy kẻ này cũng tham gia vào bắt nạt Lâm Xán.
 
Cô tự động phân những người này vào một phe với Chu Tử Di.
 
Khương Bảo là kiểu người dễ bị ghét, cô không quá quan tâm đến cảm nhận người khác.
 
Tạ Liệu Nguyên cảm thấy nói dễ nghe thì là một người vô cùng độc lập, nói khó nghe thì là đang tìm đường chết. 
 
Nhưng đã nhiều năm như vậy, Khương Bảo cũng chưa từng gặp phải chuyện gì. Một là đằng sau Khương Bảo có nhà họ Khương làm hậu thuẫn, trong lòng người khác đều kiêng dè, con người Khương Bảo cũng rất ghét phiền phức, sẽ không chủ động gây sự, hai là tài xế luôn kè kè bên cô, còn là một lính đặc chủng đã xuất ngũ, rất có lực uy hiếp.