Ta sai Nhã Ca tìm bình kim sang dược, trở lại trong phòng phát hiện Lục thị lang con mắt trông mong nhìn ta, bộ dáng kia thật sự đáng thương. Giống như chó săn bị người vứt bỏ, chỉ kém không hướng ta vẫy đuôi. Cầm trong tay thuốc trị thương, ta đi tới phía sau hắn, yên lặng bôi thuốc cho hắn.
Đem tầng vải rách rưới kia kéo lên, qua lỗ thủng ta thấy hai khối mông cánh hoa sưng đỏ, thật sự là nghĩ không ra, Đoàn Tu như thế nào một mực muốn hắn? Bất quá mông Lục thị lang cũng thật đủ cong, cơ hồ có thể so sánh với Xuân Kiều.
Sau khi bôi thuốc, ta ngồi trước giường nhìn hắn nói:
“Thị lang đại nhân khát nước sao? Muốn uống nước hay không?”
“Muốn!” Hãm cha! Ta chỉ là lời nói khách sáo, bất quá nhìn hắn lục mâu vụt sáng, thật sự là làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt. Ta càng cảm thấy, Lục thị lang này cực kỳ trẻ con. Hoa đào tinh Đoàn Tu kia có lẽ nhìn trúng hắn điểm này?
Ta cầm cốc nước, nghĩ như vậy trong đầu đột nhiên hiện ra bộ dáng Đoàn Tu ngọt ngào kêu Lục thị lang “Tiểu ngu ngốc”, trên người một trận ác hàn, tay run lên, nước trong chén toàn bộ hắt lên mặt Lục thị lang. Hãm cha, Lục thị lang hôm nay thật đúng là xui xẻo về nhà, nhưng là ta thật không cố ý a!
Vội vàng xuất ra khăn tay giúp hắn lau mặt, lại xin lỗi nói:
“Đại nhân, thực xin lỗi, ta không phải.........” Hai chữ “cố ý” ta còn chưa nói ra lại bị nuốt xuống. Tâm gan tỳ phế thận của ta a, ai có thể nói cho ta biết, tấm màng mỏng nhếch lên trên mặt Lục thị lang rốt cuộc là cái gì? Như thế nào giống mặt nạ a?
Ta rùng mình lá gan nhất thời phình lên liền đem tấm màng kéo xuống. Dưới màng mỏng, ngũ quan tinh tế như chạm ngọc, con ngươi mông lung như sương khói, cánh môi phấn nộn như anh đào làm người ta muốn hung hăng trà đạp. Một thiếu niên xinh đẹp sức yếu người nhỏ.
Đợi lúc kịp phản ứng ta mới phát hiện ta cùng Lục thị lang hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Sau một lúc lâu mới nghe hắn mở miệng nói trước:
“Xuân Tiêu cô nương, chuyện đêm nay ngươi trăm ngàn lần đừng nói ra ngoài! Ô ô ô......”
Thanh âm Lục thị lang cũng không có khàn khàn như bình thường, ngược lại là cùng khuôn mặt hắn giống nhau, phấn nộn phấn nộn, làm lão tử nghe có điểm mềm ra. Ta trong chốc lát còn chưa hồi thần. Trước mắt thiếu niên xinh đẹp ôm đùi ta đáng thương nhìn ta, thật sự là Lục thị lang khuôn mặt tuy đoan chính lại làm cho người ta có cảm giác dâm loạn kia sao?
Hai người này rõ ràng sẽ không là một a! Lòng hiếu kỳ hại chết mèo! Tuy rằng biết rõ như thế, ta vẫn nhịn không được hỏi hắn:
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười chín.”
Ôi mẹ nó! Bình thình Lục thị lang thoạt nhìn cũng hơn ba mươi tuổi! Khoảng cách tuổi tác có phải hay không quá lớn? Hạ mắt, ta cười nhạt nói:
“Thị lang đại nhân, chỉ cần ngươi đem hết thảy đều nói cho ta biết, ta tự nhiên sẽ thay ngươi giữ bí mật.” Lục thị lang tội nghiệp nhìn ta nói “Có thể không nói sao?” “Có thể a, bất quá thị lang đại nhân, đây hình như là tội khi quân nặng đi?”
Ta cười âm hiểm, Lục thị lang thân mình rõ ràng run một chút, rồi sau đó vẻ mặt cầu xin nói:
“Ta nói, Xuân Tiêu cô nương, nhưng là ngươi nhất định phải giữ bí mật cho ta mới được!”
Ta gật đầu, thấy ta cam đoan, hắn mới mở miệng nói:
“Đồ vật ngươi mới vừa rồi kéo xuống, là vật thiết yếu của dịch dung thuật.” Dịch dung thuật? ! Chính là vật trong tiểu thuyết võ hiệp người giang hồ thường xuyên dùng?
Đột nhiên trong đầu có một ý niệm thực quỷ dị nổi lên. Ta xen lời hắn:
“Cái kia, ngươi thật sự chính là Lục thị lang sao? Sẽ không phải là vì nhiệm vụ ngươi giết Lục thị lang, sau đó dịch dung thành bộ dáng của hắn đi?” Thiếu niên xinh đẹp nhìn ta, nhăn mặt, hắn nói:
“Xuân Tiêu, sức tưởng tượng của ngươi thật là phong phú kinh người!” Khụ khụ, chẳng lẽ không đúng? Ta cười nói:
“Đại nhân thỉnh nói tiếp.”
Hắn nhìn ta nói: “Ta quả thật chính là Lục thị lang!” ánh mắt hắn mở thật to, cố gắng dùng biểu tình nghiêm túc nhất nhìn ta. Nhưng là đối với khuôn mặt phấn nộn của hắn, ta chỉ muốn cười.
Hắn nói tiếp:
“Ta vốn không phải người Hoàng thành, nhà của ta ở Giang Nam, nơi đó mỹ nhân như thơ, cỏ cây như dệt. Xuân thủy bích vu miên, họa thuyền thính vũ miên.” [1]
[1] Trời còn kém nước xuân xanh biếc, trên thuyền đêm nghe tiếng mưa gần.
Hắn nhắm mắt lại, thì thào nói:
“Giang nam a, vô thủy bất liên.” [2] tựa hồ người kia đã chìm thật sâu trong tưởng niệm.
[2] Không nước không sen. Có lẽ sen ở đây là chỉ mỹ nhân.
Hắn lại mở to mắt nói:
“Ta sinh ra trong một gia đình nghèo, phụ thân đại nhân làm bộ đầu [3] trong nha môn, là người cương trực, mẫn thân cùng các nữ tử Giang Nam giống nhau, dịu dàng tinh khiết lương thiện. Ta còn có một tỷ tỷ, hoa dung nguyệt mạo [4]. Tỷ tính tình ôn nhu như nước, đối với ta rất tốt, khi ta năm tuổi phụ thân đưa ta vào trường tư, kỳ vọng ta có công danh, sáng rọi cửa nhà. Chúng ta một nhà bốn người bốn hòa thuận vui vẻ bình yên.”
[3] Đầu mục bắt người.
[4] Xinh đẹp.
Ta phảng phất có thể thấy cảnh tượng kia, cha mẹ yêu thương, tỷ tỷ che chở, hình ảnh hòa thuận vui vẻ. Hắn hít một hơi thật sâu, lại nói tiếp:
“Ai nghĩ tới có một ngày, mỹ mạo của tỷ tỷ đưa tới họa diệt môn.”
Nói tới đây, trán của hắn nổi gân xanh, trong mắt thậm chí có ánh máu. Thanh âm bắt đầu run run không ngớt:
“Năm ta mười lăm tuổi, tỷ tỷ mười sáu. Một ngày tri phủ đại nhân tới nhà tìm phụ thân bất ngờ thấy tỷ tỷ của ta! Hắn thèm muốn mỹ mạo của tỷ tỷ ta, mấy lần tới cửa bức phụ thân đem tỷ tỷ đưa đến phủ hắn làm thiếp! Nhưng là tri phủ đại nhân kia cũng đã gần năm mươi, trong nhà mười bảy tiểu thiếp! Tỷ tỷ của ta đang thời xuân thì, phụ thân đại nhân như thế nào đồng ý!”
Nói tới chỗ này, hắn nắm chặt tay, thân mình càng run, ta đột nhiên cảm thấy rất khổ sở, vì mình quan tâm, lại lần nữa làm hắn nhớ tới ác mộng, ta tại sao lại không nhẫn nại!
Không biết như thế nào ta phát hiện ta đưa tay đem đầu hắn đặt trên đùi ta. Hắn nói tiếp:
“Ngày ấy, tri phủ đại nhân phái phụ thân đi công vụ ở huyện lân cận, đem phụ thân điều đi, ban đêm dẫn người xâm nhập nhà ta. Cư nhiên trước mặt chúng ta vũ nhục tỷ tỷ! Trước khi đi, hắn bịt mồm ba người chúng ta lại trói cùng một chỗ, sau lại phóng hỏa. Ta vốn tưởng rằng ngày đó ta nhất định chết. Ai ngờ, mẫu thân! Mẫu thân nàng thế nhưng dùng răng cắn đứt dây thừng, bị đại hỏa bao phủ nhưng đẩy ta ra ngoài!”
Có lệ, từng giọt từ mắt hắn chảy xuống. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần như vậy, phảng phất như ngọc lưu ly dễ vỡ. Ta lấy tay nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, chẳng biết tại sao, một góc trong lòng dị thường mềm mại. Chẳng lẽ là vì biến thành nữ tử đã lâu, tâm địa cũng mềm nhũn?
Lại nghe hắn nói tiếp: “Ta thoát sau đó trốn ở ngôi miếu đổ nát cách nhà không xa, chờ phụ thân trở về, muốn nói cho phụ thân rồi cùng đi cáo trạng với tuần phủ đại nhân! Ai ngờ, đợi ba ngày, lại nghe tin dữ phụ thân ở Lâm huyện gặp cường đạo hi sinh vì nhiệm vụ! Cái gì hi sinh vì nhiệm vụ! Rõ ràng chính là cẩu quan kia sợ phụ thân ta trở về phát hiện, cho nên liền phái người giết hắn!”
Thanh âm của hắn rất nhẹ, tựa như ngủ mê. Bỗng nhiên cảm thấy không thể tưởng tượng, một thiếu niên vừa mới mười lăm tuổi, đối mặt tai họa bất ngờ, đối mặt tình cảnh người nhà chết thảm trước mặt hắn. Hắn, là như thế nào đối diện?