Khép Mi

Khép Mi - Chương 36: Chương 18.1




Hôm nay là một ngày đặc biệt, rất đặc biệt.



Tiến Trung cười ngoác miệng, mắt híp lại nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình. Sáng sớm thức dậy đã nhận được tin nhắn của Thu Trang, dù cả ngày không ăn cậu cũng không thấy đói.



Đình Hải ngồi bên cạnh, nhìn Tiến Trung hai tay quấn băng, chân dán Salopas, miệng nở nụ cười nham nhở như vừa trốn viện, bất giác thở dài. Cậu chỉ đi thi nửa tháng nơi này đã thay đổi trời long đất lở. Chẳng biết đôi oan gia này tình cảm có tiến thêm bước nào không mà thương thế Tiến Trung thì chắc chắn chỉ có tăng chứ không giảm. Hôm trước gọi điện mếu máo nói bị tai nạn, vết thương hở nên không ăn được hải sản, dặn cậu chuyển từ mua đồ tươi thành đồ khô loại để lâu được ý. Vết thương ngoài da ư? Tay gãy, chân trẹo mà ngoài da nỗi gì. Giờ lại trưng cái vẻ mặt cần ăn đạp đó, thật muốn cậu động chân mà.



“Có đúng chúng ta vừa từ nhà cậu ra không? Không phải tớ ghé nhầm Trung Ương 2 đón cậu chứ?”



“Ý gì?” – Tiến Trung trừng mắt nhìn người bên cạnh – “Chưa thấy qua người hạnh phúc sao? Biểu hiện của tớ là đang hạnh phúc. Rất rất hạnh phúc.”



Đình Hải dùng mắt ra hiệu Tiến Trung nhìn vào gương chiếu hậu được gắn trên xe - “Cậu thấy cái người miệng chạm tới mang tai trong đó có điểm nào giống đang hạnh phúc không? Theo tớ là đầu óc có vấn đề thì có.”



“Ghen tỵ thì cứ nói đi, ông đây không thèm chấp.” – Tiến Trung cong miệng, vẻ mặt như trẻ con khi không nhận được đồng tình từ người lớn dù vậy mắt vẫn không dời khỏi màn hình điện thoại. Rất mãn nguyện.



Nếu không vì không gian xe chật chội Đình Hải rất muốn cách xa cậu ta. Đình Hải quyết định lơ luôn Tiến Trung, nếu còn nghe cậu ta nói, chắc chắn cậu chẳng thể tập trung lái xe tới đúng chỗ học.



Tiến Trung thao thao bất tuyệt, một lúc lâu sau mới giật mình quay sang nhìn Đình Hải vẻ mặt khó hiểu.



“Phải đi đón một người.”



Đình Hải giọng nói chứa đầy vẻ bất đắc dĩ. Tối qua mẹ cậu trở về, nói chuyện một lúc liền yêu cầu cậu ngày mai sang nhà họ Diệp đưa Diệp Vũ đi học. Vốn dĩ cậu không bằng lòng lại bị lý do hai người cùng học một chỗ, sau buổi học thì tới nhà hàng Vệ Ưng ăn cơm trưa, mừng cậu đạt giải cao nhất trong cuộc thi Anh Ngữ vừa rồi. Không cần nói cũng biết thực chất buổi cơm trưa này có ý nghĩa gì nhưng ông bà ngoại cũng tham dự, cậu không thể vắng mặt. Nghĩ tới mối quan hệ của hai gia đình, Đình Hải cảm thấy hô hấp của mình như căng cứng. Nhiều lúc không thể đối mặt, thật muốn trốn đi nơi nào đó thật xa. Mệt mỏi vô cùng!



Tiến Trung ngồi bên ậm ừ xem như đã hiểu. Cứ lạ là tại sao hôm nay phải đi ô tô đến chỗ học, hóa ra là vì lý do bất khả kháng. Xem ra hôm nay lại phải ăn cơm hay hợp mặt gia đình gì đó, nghĩ thôi đã thấy mắc nghẹn rồi.



Đã gãy tay còn phải làm kỳ đà. Thật phiền phức!









Ở một không gian ô tô khác,



Xem nào… Gia Huy liếc nhìn người đang ngồi bên cạnh. Khóe miệng bặm lại, mắt rực lửa, chân mày nhíu chặt, hơi thở nặng nề, yết hầu như ngưng động… gương mặt này hiển nhiên là đang rất tức giận. Gia Huy sờ mũi,khó hiểu. Trong tuần này cậu rất cẩn thận lời ăn tiếng nói, đâu có đắc tội với cậu ta, sao lại trưng bộ mặt khó gần đó chứ?



Kỳ thật, nếu Gia Huy biết được tội lỗi của mình, e rằng sẽ cảm thấy may mắn vì giờ phút này vẫn còn được ngồi trên xe. Sáng nay Hạo Nhân mang tâm trạng cực kỳ vui vẻ chạy bộ với Lệ Tâm. Tuy không hiểu tại sao cô nàng sau khi chạy xong lại kéo cậu đi ăn món bánh mì bơ sữa gì đó. Dù không thích bánh mì lắm nhưng chỉ cần cô ấy nắm tay cậu thì dù có phải đi làm bánh mì cậu cũng đi chứ đừng nói đi ăn. Chỉ là ngay lúc đó lại nhảy ra cái tên Lý Gia Huy. Hạo Nhân nhìn bộ đồ thể dục khoát trên người, miễn cưỡng trở về phòng.




Hay thật! Hoạt động đều lên lịch từ trước, cậu ta lại chọn cách thông báo bất ngờ. Môi mỏng khẽ cong lên, nếu có người muốn phá hỏng hứng thú của cậu, cậu đương nhiên cần hồi đáp.



“Theo lịch, tôi còn phải tham gia bao nhiêu hoạt động nữa?”



“Không nhiều… mấy hoạt động nhỏ chúng ta có thể xếp người ở Lý Thị đảm nhận. Theo lịch trình do thư ký cung cấp thì còn ba hoạt động cần cậu đích thân tham gia nữa.”



“Ồ… hiện tại tôi không có nhã hứng. Cậu cứ tùy ý tham gia là được.” – Hạo Nhân nghiêm giọng.



“Hả?” – Gia Huy lạnh người – “A Nhân… nói đùa rất vui nhưng không cần nói thường xuyên thế đâu. Tôi tự nhận thấy gần đây mình rất biết điều. Cậu không cần chỉnh tôi thế.”



Hạo Nhân: “Vậy sao? Xem tôi là lái xe của cậu cũng là biết điều?”



“Ha ha…” – Gia Huy cười gượng – “Còn không phải chỗ dựng xe dưới chung cư cậu ở quá nhỏ sao, chạy xe sang còn phải tìm chỗ đỗ, tôi căn bản không còn cách nào khác. Dù gì trưa nay cũng có chuyện phải về chỗ cậu, đương nhiên nên tính toán trước.”



Hạo Nhân trầm mặt, cậu hiểu “có chuyện” là ý gì.




“Cũng không phải chuyện gì lớn.” – Gia Huy nhỏ giọng, mong người bên cạnh không nghe thấy – “Bộ mặt mất hứng đó là sao chứ!”



Chiếc xe lao nhanh trên đường, khu Văn miếu dần hiện ra trước mắt. Hạo Nhân giảm tốc độ rồi dừng xe lại bên ven đường gần cổng. Gia Huy kinh ngạc. Hôm trước Hạo Thiên có chở cậu ngang qua nhưng lúc đó tâm trí đang bực bội chuyện Hiểu Đồng nên không chú ý lắm. Lần thứ hai ghé qua là lúc đưa Hạo Nhân tới, chỉ là khi ấy sắc mặt cậu ta sắp nổi bão, cậu tránh còn không kịp, thời gian đâu mà ngắm mấy cảnh này chứ.



Tuyệt thật! Gia Huy cảm thán. Ở một thành phố trẻ lại tồn tại những cảnh quan cổ xưa, buổi tham quan này rất đáng.



Nhìn sang người bên cạnh, chỉ thấy mắt cậu ta đang nhìn thẳng về phía trước, bờ mi bất động. Gia Huy theo hướng nhìn, liền phát hiện một cô gái nhỏ đang cúi đầu tìm gì đó trên thảm cỏ phía trước.







“Không phải rơi chỗ này sao, sao tìm hoài mà không thấy vậy trời?” - Lệ Tâm căng mắt nhìn.



Hôm qua sau khi thử đồ thể thao, cô phát hiện túi quần quá nhỏ không thích hợp để đựng điện thoại nên sáng nay đã mua thêm dây kéo, định bụng sẽ may thêm nó vào túi dọc trên áo khoác. Như vậy cô có thể bỏ ít đồ tiện dụng vào rồi kéo lên, sẽ không lo bị rơi nữa. Chỉ là mới may xong một túi, lúc cắt chỉ lại vô ý để rơi kim xuống thảm cỏ tươi tốt bên dưới, giờ thì đúng là tự làm khó mình.



Lệ Tâm bóp bóp vai, xoay tròn cổ. Cô ngồi đây đã quá nửa tiếng, cơ thể cũng trệu trạo mất rồi. Lệ Tâm ngáp dài, nước mắt theo tuyến lệ chảy xuống, cô đưa tay chùi mạnh làm trên má hằn lên vết hồng hồng.




Cách cô không xa, đang có người bước xuống xe. Lệ Tâm kinh ngạc, đôi mắt vụt sáng, vứt luôn dụng cụ may vá sang một bên, cắm đầu chạy tới.







Gia Huy nhìn cô gái đang chạy về phía cậu, cười tít mắt. Thú vị thật! Bộ dáng cô ấy bây giờ tràn đầy sức sống. Nhìn đôi giày thể thao màu xanh xinh xắn dưới chân có thể đoán được Hạo Nhân đối với cô gái này không tệ, có lẽ vì vậy nên thái độ của cô ấy với hai người bọn cậu mới nhiệt tình thế chăng? Gia Huy đưa tay lên, vẫy vẫy, có qua có lại mới tốt, đoạn liếc nhìn người bên cạnh.



Hạo Nhân vẫn duy trì bộ mặt lạnh lùng ấy. Gia Huy cảm thấy dùng từ đáng yêu hay ngây thơ gì đó để miêu tả về một chàng trai hai mươi lăm tuổi thì không đúng nhưng lúc này cậu chẳng thể nghĩ được từ nào khác. Đôi mắt cười, khóe miệng cười, cái mũi hơi hếch lên… nhìn sơ qua cũng biết cậu ta đang rất cao hứng nhưng trước sau vẫn chẳng biểu hiện ra bên ngoài như thể sợ ai đó phát hiện rồi đến cướp không bằng.




Hạo Nhân nhìn Lệ Tâm mỉm cười chạy về phía mình, có chút “thụ sủng nhược kinh”. Trái tim cậu chợt thấy ấm áp. Cậu phát hiện, tâm trạng của mình giờ đây lại phụ thuộc quá nhiều vào cảm xúc của cô ấy.



Ngay khi Hạo Nhân đang thẫn thờ với phát hiện của mình thì thấy bóng dáng Lệ Tâm ngày càng gần, khóe miệng cậu vô thức cong lên. Dường như phía sau lưng cô ấy có một đôi cánh, cứ thế tiến gần về phía cậu. Tay trái cậu khẽ đưa lên như muốn giữ chặt bóng dáng ấy.



Ngay lúc Gia Huy và Hạo Nhân còn đang mỗi người một tâm trạng thì Lệ Tâm đã chạy vụt qua hai người rồi dừng lại trước chiếc xe ô tô phía sau họ. Gia Huy kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hạo Nhân khẽ xoay người, cảnh tượng phía sau khiến cảm xúc của cậu muốn nổi bão, nhiệt độ không khí xung quanh giảm xuống quá nửa.



“Này là… chuyện gì đây?” – Gia Huy chớp chớp mắt.



Hạo Nhân vẫn duy trì trầm mặc, cảnh tượng phía sau như tảng đá đập thẳng vào thị giác của cậu, tâm tình như sóng trào. Từ trước đến giờ, đứng trước Hạo Nhân, nụ cười của Lệ Tâm ít nhiều còn có chút e dè nhưng đứng trước kẻ lạ mặt kia thì hoàn toàn buông lỏng phòng bị. Hạo Nhân nhìn cảnh tượng bám người như Gorilla kia… rất không thuận mắt, nhìn nụ cười chói mắt kia, đôi má ửng hồng ngượng ngùng… rất không vừa lòng, nhìn thái độ nhiệt tình kia… được rồi… rất khó chịu.



Hiện giờ điều cậu muốn làm nhất là gì?



Hiển nhiên là đưa cô gái không biết phương hướng trước sau, trái phải kia về đúng vị trí của mình.



Cậu xoay chân đang muốn cất bước về phía đó đã nghe giọng Gia Huy ở phía sau vang đến.



“Là một chàng trai tốt.” – Gia Huy chậc lưỡi – “Ánh mắt cậu ta chỉ hướng về Lệ Tâm. Ngoại hình ưa nhìn, gia cảnh tốt, cử chỉ tao nhã, nụ cười đầy ấm áp và sủng nịnh. Chàng trai này giống ánh trăng, đẹp đẽ mà không chói mắt. A Nhân… gần một người như thế, cô ấy còn có thể bị người khác thu hút sao?”



Gia Huy tổng kết – “Rất khó.”



Hạo Nhân khựng người. Gia Huy không phải đang nhận xét một người, cái cậu ta làm là nhắc nhở cậu. Sự xúc động vừa rồi của Hạo Nhân theo đó vơi đi, cậu xoay người đi vào cổng Văn miếu. Có một số việc cần thời gian, có một số loại tình cảm cần khẳng định chắc chắn mới có thể bước tiếp. Khi đã xác định được điều mình muốn thì dù có khó khăn cậu cũng nhất định nắm chặt trong tay.



Vĩnh viễn không buông.