Khế Ước - Happy Lemon

Chương 20: Bất cẩn




Sau một hồi lâu cuối cùng những rễ cây ấy cuối cùng cũng buông tha cho nàng và rời đi, hòa làm một với căn nhà. Một cách làm thân thật kỳ lạ.

- Ngươi đang pha chế các loại dược phẩm sao?

- Uhm

Nàng khẽ gật đầu trước câu hỏi ấy và bây giờ mới chú ý tới hắn và để ý trên áo của hắn có một vết rạch dài ngang eo, có lẽ là hắn bị thương vì một lý do nào đó nhưng vết thương ấy đã liền lại.

- Ngài lại đi chiến đấu sao?

- Hm.. cũng không hắn, ta chỉ đi thu thập chút linh hồn thôi. Có lẽ ngươi đã để ý đến vết rách này trên áo ta, đừng lo ta sẽ vứt nó đi và kiếm cái khác

- Nhưng như vậy sẽ lãng phí lắm, chiếc áo này ngài mới thay sáng nay mà. Chi bằng để tôi khâu cho

- Hm? ngươi vậy mà cũng biết may vá sao? Cái gì cũng biết làm mà sao đến việc đi tắm mà không biết vậy? phư phư, đúng là kỳ lạ nhỉ?

- Cái này chỉ một số thứ mẹ tôi dạy nên tôi biết chút ít thôi, đừng có trọc tôi như vậy nữa

- Phư phư, được rồi được rồi. Nhưng trong lúc ngươi khâu thì tính cho ta mặc gì đây? hay ngươi chỉ lấy việc may vá ra để làm cái cớ để ngắm nhìn thân hình của ta đây hả cừu con ~? phư phư

- Tôi không có! tùy ngài, ngài nói nữa tôi sẽ không khâu cho ngài đâu!

- Phư phư, được rồi, không cần xù lông vậy đâu

Sau đó bất ngờ hắn ném chiếc áo ấy cho nàng, nhìn lên thì thấy hắn từ lúc nào lại mặc một chiếc áo hoàn toàn khác

- Sao lại? ngài kiếm đâu ra cái áo này vậy

- Dùng chút phép thuật để ăn trộm đồ của yêu tinh thôi~ phư phư, xong việc ta sẽ trả lại ấy mà không phải lo đâu

- Ngài thật là... tùy ngài vậy

Sau đó cô tiến lên tầng, lục lọi trong ngăn tủ để kiếm kim chỉ. Hắn cũng đi theo sau nàng, quan sát một cách tỷ mỉ từng hành động của khéo léo của nàng. Từng vệt khâu cứ thế được đan nên chiếc áo của hắn. Nhìn bàn tay nhỏ hắn đang khéo léo khâu lại vết rách trên áo của hắn mới thú vị làm sao. Đôi lúc hắn thích nhìn nàng chăm chú làm việc như này

- Tôi tự hỏi, rốt cuộc mỗi lần ngài biến mất như vậy là có chuyện gì xảy ra vậy? hôm qua ngài trở về với cơ thể toàn máu và hôm nay lại là vết rách lớn trên áo. Ngài bị thương sao?. đam mỹ hài

- Phư phư~ là cừu nhỏ đang quan tâm đến ta sao? đáng yêu thật đấy

Hắn tiến lại và nhéo má nàng một cách trêu trọc như đang nặn bột một chiếc bánh bao mềm mại

- Không có gì, chỉ là tôi muốn hỏi vậy thôi

- Phư phư, ta nói rồi ta gặp chút rắc rối trên đường và trong bữa ăn ta làm bẩn quần áo thôi, không có gì đặc biệt

- Nhưng ngài vốn sạch sẽ mà? lúc mới đến căn nhà ngài đã ngay lập tức dọn dẹp mọi thứ và thường những thứ gì không vừa ý ngài lại chê rằng xấu xí. Ngài vốn không phải là một người sẽ làm vương vãi thức ăn hay thậm chí là làm bẩn quần áo của mình đến vậy

- Phư phư, cừu nhỏ đây cũng hay để ý mấy chuyên không đâu nhỉ? Ngươi không cần bận tâm mấy chuyện đó đâu vì nếu ta bị thương thì vết thương cũng sẽ có thể lành lại trong tích khắc mà thôi.

- Tôi biết tôi nói điều này có hơi kỳ cục nhưng có lẽ hôm qua lúc ngài trở về tôi có lẽ đã cảm nhận được chút gì đó. Dù là đang ngủ nhưng tôi đã cảm thấy thứ gì đó rất khó chịu, một thứ gì đó như đè nặng cơ thể của tôi vậy...

- Ngươi để ý hơi nhiều mấy chuyện kỳ lạ rồi, đừng quan tâm nhiều đến mấy thứ đó. Có lẽ là do ta rời đi quá lâu nên tử khí của ta trong căn nhà này đã tan đi rất nhiều nên khi đột ngột trở về lượng tử khí bất trờ tràn vào nên không khí có chút ngột ngạt thôi

- Tôi hiểu r -... ui da!

Nàng bất ngờ bất cẩn bị cây kim đâm vào tay trong lúc khâu áo cho hắn

- Xin lỗi tôi bất cẩn quá, lâu rồi tôi không may vá nên có chút mắc sai lầm

Một giọt máu đỏ chảy ra từ ngón tay nàng. Mùi hương của có sộc thẳng lên mũi của hắn. Người hắn như cứng đờ trước mùi hương ngọt ngào của nó, một mùi hương nó ngọt đến mức khiến hắn chỉ muốn cắn lên những mạch máo huyết quản còn chảy trong người nàng mà uống cạn đến giọt máu cuối cùng. Nhìn giọt máu như rượu vang mời gọi cơn đói khát khao của hắn khiến con ngươi của hắn bất ngờ đỏ lên.

- Ta rời đi một chút

Hắn lại bất ngờ cứ thế biến mất một lần nữa, bỏ mặc nàng một mình một lần nữa

- Nữa sao?... sao ngài ấy cứ thoát ẩn thoát hiện vậy...

Nàng ngậm ngón tay của mình trong miệng để vơi đi vết thương trên đầu ngón tay và tiếp tục công việc may vá của mình. Nàng cứ thế chờ đợi qua nhiều canh giờ, khi ánh đèn kinh đô đã dần vơi bớt đi, trời đã sầm tối và hắn vẫn chưa quay lại, rốt cuộc hắn đã đi đâu và sao đột nhiên lại rời đi như vậy?

...• Ở một khu rừng nào đó•...

Phải... hắn vừa mới ăn sạch một nhân loại nào đó một lần nữa, xác của hắn vẫn nằm lông lóc trên nền cỏ. Hắn nhìn cái xác vừa bị mình ăn sạch kia và lau đi vết máu trên miệng. Tuy đã kìm nén được cơn khát máu tức thì trong lúc đó nhưng đầu hắn như vẫn còn vương vấn mùi hương ngọt ngào ấy đến khó chịu, hắn thở ra một tiếng đầy khó chịu và tức giận

- Chết tiệt...

..."Chẳng biết mùi vị sẽ như thế nào nữa"...