Khế Ước Con Tim

Chương 7: Pov's Hoàng An.




Chúng ta là mỗi cá thể độc lập, thế nên việc khác nhau về suy nghĩ, về tư duy là hiển nhiên. Bởi vì xuất phát điểm của chúng ta là khác nhau, có những người từ khi sinh ra đã rất hạnh phúc, cũng có những người dùng cả đời để mưu cầu hạnh phúc.

Hôm nay tới thời gian tôi đưa bà nội đến bệnh viện tái khám rồi lấy thuốc mới. Sáng sớm tôi đã chở bà trên chiếc xe cũ kĩ để đến bệnh viện. Lúc này trên đường còn chưa có nhiều xe cộ. Tôi không có đủ tiền để đặt hẹn khám trước, tôi và bà phải đến sớm xếp hàng lấy số.

Buổi sáng rất lạnh, bà ngồi phía sau ôm tôi rất chặt, tôi sợ bà lạnh nên tôi hỏi.

"Nội lạnh hả?"

"Không đâu, nội sợ con lạnh nên nội ôm cho ấm". Bà cười hiền lành trả lời tôi.

Tôi chỉ cười cười, một tay tôi đặt lên tay bà ủ ấm đôi tay của bà. Bà ngạc nhiên hỏi tôi.

"Con chạy xe sao lại buông tay như vậy?"

"Vậy nội rụt tay vào trông áo đi, tay nội lạnh ngắt rồi!"

Bà nghe lời tôi rút tay vào tay áo khoác nhưng vẫn ôm tôi rất chặt. Bà cháu tôi tới bệnh viện chỉ mới 6 giờ hơn, 8 giờ bác sĩ mới vào làm việc. Bà ngồi trên ghế gục ngủ trên vai tôi, tôi nhìn bà trầm ngâm một hồi, tôi tự hỏi ngay mai sẽ tốt hơn thế này chứ.

Bà cháu tôi chờ được khám đến tận giữa trưa, lấy thuốc xong cũng đã đến giờ nghỉ trưa của bác sĩ. Tôi thầm nghĩ cũng may, nếu không thì phải chờ đến chiều cơ. Cầm bịt thuốc và đống tiền thừa trên tay tôi lại thở dài. Mấy ngày qua tôi đi làm được 600 ngàn, lấy thuốc cho bà hết tổng cộng 475 ngàn. Còn chưa mua sữa cho bà, chắc không đủ tiền rồi.

"Về thôi bà ơi!" Tôi đỡ bà lên xe đưa bà về nhà.

Bà tuổi già rồi nhưng cưng lắm, buổi sáng thì lấy lí do sợ tôi lạnh, nhưng bây giờ là buổi trưa nắng thì tôi lạnh đường nào nữa. Rõ ràng bà sợ ngồi xe nên mới ôm chặt tôi như vậy. Tôi chỉ cười cười không vạch trần bà.

Đi một hồi lâu thì bà cháu tôi cũng đến nhà, bà gấp gáp nói với tôi.



"Con chạy qua chổ con Mận bán tép đi, hôm qua bà có dặn nó để riêng cho nội".

Tôi ngạc nhiên nhìn bà: "Nội nhớ hả?"

"Cha bây! Làm như nội của bây lú lẫn rồi không bằng?" Bà đánh vào vai tôi.

Đúng thật, bà ghé vào sạp hàng của chị Mận lấy một bịt tép tươi rói. Tôi đỡ bà về nhà, lúc vừa ra khỏi cửa chợ tôi lại nghe thấy giọng nói hơi quen.

"Ủa lớp trưởng, mình có duyên ghê!" Đông Anh tươi cười nhìn tôi.

Tôi nhìn cô ấy, hôm nay Đông Anh mặc váy hoa, mái tóc được buộc gọn gàng lại nhìn rất xinh xắn. Nhưng tôi chỉ ừ một tiếng rồi lờ cô ấy, nhưng cô ấy thì không.

"Con chào bà ạ!" Đông Anh cúi đầu chào bà nội tôi.

"Ừ ừ chào con, con là bạn của thằng An hả?" Bà nội tươi cười hỏi.

"Dạ, con là bạn cùng lớp với Hoàng An".

Tôi nhìn cô một cái, Đông Anh gọi tên tôi. Trước giờ tôi chỉ nghe Đông Anh gọi mình là lớp trưởng. Hai người họ người nói người cười với nhau, tôi phá ngang cuộc trò chuyện của hai người, đưa bà về nhà.

"Tép của nội ch.ết hết bây giờ! Về cho nó uống nước đi nội!"

"Ừ ừ, thôi bà về nha con, để đồ ăn không tươi thì không có ngon". Bà cười xuề xòa.

"Dạ, con chào bà ạ, hẹn gặp lại lớp trưởng". Đông Anh chào bà xong quay sang chào tạm biệt tôi.



Tôi đỡ bà về nhà, nhà của tôi ở trong hẻm cách chợ không xa. Khuất vào hẻm tôi mới xoay người nhìn vè phía sau lưng, nhưng chỉ một cái nhìn rồi thôi.

Về đến nhà tôi phụ bà nấu ăn, buổi chiều tôi còn phải làm thêm. Bà nội cười cười rồi hỏi tôi.

"Hoàng An của nội có bạn gái chưa nhỉ?"

Tôi ngạc nhiên nhìn bà, bà ôn tồn nói tiếp.

"Nếu có bạn gái chắc cũng sẽ xinh xắn, đáng yêu và lễ phép như con bé lúc nãy nhỉ?"

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của Đông Anh khi nãy, đúng là như lời bà nói thật. Tôi định trả lời thì bà nói tiếp.

"Nội hi vọng Hoàng An của nội có thể đưa bạn gái về ra mắt nội lúc nội còn khỏe mạnh".

Lời bà nói làm tôi im lặng, tôi chỉ nhìn bà đang cặm cụi làm thức ăn mà trầm ngâm. Khi bà nhận nuôi tôi thì bà vừa mấy đi con trai của mình, bà xem tôi như con của con trai bà mà nuôi nấng. Mười mấy năm qua bà luôn lo lắng và chăm sóc cho tôi. Nhiều khi tôi tự hỏi nếu bà không nhận nuôi tôi thì bà có thể sống thoải mái hơn một chút, nhưng nếu bà không nhận nuôi tôi thì bà sẽ phải sống một mình như thế này sao?

Tôi nhìn dấu viết già nua trên gương mặt bà, mắt tôi đỏ hoe, bà còn có thể khỏe mạnh tới khi nào đây? Có chờ được cậu kiếm được nhiều tiền để mang lại cuộc sống tốt hơn cho bà không?

Tâm trạng của tôi bị câu nói của bà mà trầm xuống. Buổi chiều, tôi phải đi giao hàng. Tôi thu xếp mọi chuyện trong nhà xong rồi lên chiếc xe cũ kĩ mà đi. Vừa đi, vừa nhìn mọi thứ xung quanh, lại nhìn vào bản thân tôi.

Tôi như thế này, có thể yêu ai? Có thể mang lại hạnh phúc cho ai chứ. Trong tay tôi không có gì thì có thể lo lắng được cho ai. Ngay cả cho bà nội có một cuộc sống thoải mái hơn tôi còn chưa làm được. Tôi làm gì có tư cách để phán xét thích ai. Chỉ sợ bà nội sẽ không thể thấy được bạn gái tôi là người như thế nào đâu. Tôi cười khổ trong lòng.

Người như Đông Anh à, tôi với không tới!

...----------------...