Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 4: Đại nạn không chết!




Edit & Beta: Spum-chan



Bởi vì chấn động của vụ nổ vừa rồi quá lớn nên cột khói trên mặt nước vẫn chưa tan hết, hai người vừa đến gần một chút, trong xoang mũi lập tức đầy mùi cháy khét. Ám vệ vẫn ở trong nước cứu người, những người trẻ tuổi bên bờ cũng cùng nhau nhảy xuống nước, lật lên từng tấm ván gỗ để tìm kiếm người còn sống.



“Có thấy trên thuyền hoa có gì bất thường không?” Tần Thiếu Vũ hỏi lão bá bán quán hoành thánh bên bờ.



“Không để ý.” Lão bá lắc đầu, “Trên đó toàn là người có tiền, tiền hô hậu ủng, kẻ này so với kẻ kia càng xa hoa hơn, bọn ta nhìn lâu một chút là bị tùy tùng của họ mắng, làm gì còn có lòng đi để ý cái khác.”



“Sao lại bá đạo như thế.” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.



“Cũng khó hiểu thật.” Trong lòng lão bá vẫn còn sợ hãi, “Ngươi nói xem nhiều tiền thì có ích gì, Diêm Vương muốn lấy mạng ngươi, có nhiều tiền tới đâu cũng không giữ được.”



“Cung chủ.” Ám vệ cố sức kéo một người lên bờ, “Người này còn thở.”



Dân chúng bốn phía lập tức vây lại, sau khi thấy rõ mặt mũi thì có người la lên, “Là nhị tiểu tử Chu gia, Chu thẩm, Chu thẩm, A Hổ nhà ngươi còn sống nè!”



Một thiếu phụ trung niên dùng vải bông trùm đầu lảo đảo chạy tới, đám người nhanh chóng nhường đường cho bà.



“Là con bà sao?” Ám vệ vừa giúp người kia ép nước từ trong ngực ra, vừa an ủi, “Yên tâm đi, hắn chỉ bị choáng do uống nước thôi, chắc sẽ không sao đâu.”



“Cầu các ngài nhất định phải cứu nó.” Sắc mặt Chu thẩm trắng bệch, đầu gối hơi khuỵ rồi lập tức quỳ xuống, ám vệ vội vàng đỡ bà, Thẩm Thiên Lăng cũng ở bên cạnh nói, “Đại thẩm đừng lo lắng, vị đại ca này đại nạn không chết, sau này nhất định có hạnh phúc đến cuối đời.”



Chu thẩm gật đầu, môi còn hơi phát run, hiển nhiên là do vừa rồi bị hoảng sợ không nhẹ.



Trong nước vẫn còn đang cứu người, quan phủ cũng phái nha dịch và quan binh tới, gia nhập đội ngũ cứu người. Tri phủ nơi này tên là Ôn Liễu Niên, là Thám Hoa lang của năm năm trước, phẩm hạnh thanh liêm đoan chính, có quan hệ khá tốt với Tần Thiếu Vũ —— đồng thời còn là một tay làm ra thịt bò cực phẩm, vì vậy cũng có quan hệ vô cùng tốt với Tiểu Phượng Hoàng.



“Ôn đại nhân.” Tần Thiếu Vũ chào hỏi.



“Rốt cục xảy ra chuyện gì?” Ôn Liễu Niên thở hồng hộc, hiển nhiên là do gấp rút chạy tới đây.



“Không biết.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Ta và Lăng nhi đang trong đình uống trà, đột nhiên nhìn thấy thuyền hoa bốc khói, còn chưa kịp phái người đi dập lửa, thì nó đã nổ tung rồi.”



“Mùi thuốc nổ và dầu hỏa thật nồng.” Sư gia ở bên cạnh nhíu mày, “Hẳn là dùng không ít tiêu hoàng.”



(Tiêu: Kali nitrat, hoàng: lưu huỳnh, 2 thứ này dùng để chế thuốc nổ)



“Ngày thường trên thuyền có khoảng bao nhiêu người?” Tần Thiếu Vũ hỏi.



Ôn Liễu Niên nói, “Người lui tới chỗ này có rất nhiều loại, cho nên mỗi tháng ta đều dành ra một ngày để phái người đi đến kiểm tra. Nếu không có gì đặc biệt, với loại thời tiết này thì trên thuyền có khoảng một trăm năm mươi đến một trăm sáu mươi người.”



“Một trăm năm mươi người, nhưng chỉ có một mình Chu Hổ sống sót.” Thẩm Thiên Lăng thở dài, “Thành Vân Lam vốn luôn giàu cc an ổn, chưa từng xảy ra thảm họa thế này.”



“Công tử yên tâm, bản quan nhất định sẽ điều tra rõ việc này.” Trong giọng nói của Ôn Liễu Niên cũng có chút tức giận, “Mặc kệ vì lý do gì, chỉ cần làm hại đến dân chúng vô tội thì đều đáng thiên đao vạn quả!”



“Cung chủ.” Ám vệ đến gần nói, “Chu Hổ đã tỉnh, nhưng đầu óc còn chưa tỉnh táo, có mang về Truy Ảnh Cung không?”



“Trực tiếp đưa đến quan phủ đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Dẫn Chu thẩm cùng đi, chăm sóc bọn họ cho tốt.”



“Vâng.” Ám vệ nhận lệnh, vừa định xoay người rời đi, Ôn Liễu Niên đã gọi hắn lại hỏi, “Còn ai sống nữa không?”



“Tạm thời chưa phát hiện.” Ám vệ lắc đầu, thở dài nói, “Trong nước có không ít tứ chi không trọn vẹn, chỉ sợ những người còn lại đều dữ nhiều lành ít.”



Nhìn mặt nước nhiễm đỏ kia, tim Thẩm Thiên Lăng bỗng đập nhanh.





“Ta từng dẫn Lăng nhi đến thuyền hoa này hai lần.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lúc ấy hai tầng nhã tòa và đại sảnh đều có đầy người ngồi, rất chật chội, theo lý thì không thể giấu được lượng thuốc nổ lớn đến thế, không biết Ôn đại nhân có từng phái người đi điều tra dưới khoang thuyền chưa?”



“Nửa năm trước ta đã tự mình xem qua.” Ôn Liễu Niên nói, “Chủ nhân của thuyền hoa này tên là Tiền Báo, là kẻ keo kiệt vắt cổ chày ra nước, tuy gia tài bạc triệu, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ làm sao để kiếm được nhiều tiền, hận không thể dùng hết tất cả không gian trên thuyền để xếp chỗ cho khách nhân, khoang đáy ngoại trừ nhà bếp và hai kho hàng nhỏ ra thì chỉ có sáu gian phòng cho thuyền phu ngủ, trừ những thứ này ra thì không còn gì cả.”



“Sáu thuyền phu là ai?” Tần Thiếu Vũ hỏi.



“Lúc ấy có đăng ký, nhưng phải về phủ nha tra lại thì mới biết được.” Ôn Liễu Niên nói, “Tiền Báo đang ở hiệu buôn nơi khác, lần này gặp chuyện không may, nhất định hắn sẽ mau chóng chạy về.”



“Đại nhân.” Nha dịch lấy từ trong nước ra bảy tám khối sắt có hình thù kỳ quái, “Bọn ta tìm thấy thứ này.”



Ba người đi qua, Ôn Liễu Niên nói, “Thùng?”



“Là dùng để chứa dầu hỏa, trông cũng không nhỏ đâu.” Tần Thiếu Vũ tính sơ qua, sau đó dùng nhánh cây vẽ một đường, “Ít nhất cũng phải cao thế này.”



“Vậy chắc không phải đặt trong kho hàng dưới đáy thuyền.” Ôn Liễu Niên nói, “Dầu hỏa không giống tiêu hoàng, nếu thùng bị hở, chắc chắn sẽ chảy ra.”



“Về phủ nha trước đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đợi Chu Hổ tỉnh lại, hẳn có thể hỏi ra được vài chuyện.”




Ám vệ và nha dịch luân phiên xuống nước cứu người, mãi đến nửa đêm mới ướt sũng quay về phủ nha. Ôn Liễu Niên phái người đốt một đống lửa trong viện, rồi mua chút thịt bò và rượu mạnh để mọi làm ấm thân.



“Có mệt không?” Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng, “Ta đưa ngươi đến khách phòng nghỉ ngơi trước.”



“Không mệt.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta muốn ở lại giúp đỡ.”



“Cũng được.” Tần Thiếu Vũ kéo chặt áo choàng cho y, tránh bị nhiễm lạnh.



Hiệu quả của lần cứu viện này rất không tốt, ngoại trừ Chu Hổ, những người còn lại không một ai sống sót. Tuy mọi người đã tắm rửa từ sớm, nhưng vẫn cảm thấy trên người còn dính đầy mỡ người và mùi máu tanh.



“Cung chủ.” Một nữ tử mặc áo hồng cưỡi ngựa đi đến, “Thuộc hạ đến trễ.”



“Tả hộ pháp.” Chúng ám vệ chào hỏi.



“Không phải ngươi đến trễ, mà vốn dĩ không nên tới.” Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ, “Tiểu Bảo bị bệnh, ngươi là mẫu thân nó, sao còn chạy lung tung khắp nơi.”



“Uống thuốc xong thì ngủ rồi, có Tiểu Ngũ chăm sóc nó mà, sáng mai ta sẽ về núi trước khi Tiểu Bảo tỉnh lại là được.” Hoa Đường nói, “Chu Hổ đâu?”



“Ngươi quen hắn sao?” Thẩm Thiên Lăng hơi ngạc nhiên.



“Không tính là quen, nhưng vào lần mưa to tháng trước, ta ra sau núi đào cống thoát nước, hắn thấy được còn tưởng ta bị kẹt ở đó, lật đật lăn từ trên lưng núi xuống cứu ta.” Hoa Đường nói, “Xem như là người thành thật.”



“Ở khách phòng phía Tây.” Ôn Liễu Niên nói, “Ta đưa Tả hộ pháp qua đó.”



“Ừ.” Hoa Đường gật đầu, theo mọi người đến khách phòng.



Chu Hổ vẫn mê man như trước, Chu thẩm ngủ gục ở bên, lúc mơ mơ màng màng nghe có người nói chuyện, khi mở mắt liền thấy trong phòng đầy người, hoảng hốt mà vội vàng đứng lên.



“Đại thẩm.” Hoa Đường nói, “Còn nhận ra ta không?”



“Nhận ra nhận ra.” Chu thẩm liên tục gật đầu, “Lần trước A Hổ vào núi đốn củi gặp ngay lúc mưa to, may mà cô nương đưa nó về, còn cho chúng ta một thỏi bạc.”



“A Hổ có tỉnh dậy không?” Hoa Đường ngồi bên giường, đưa tay bắt mạch cho hắn.




“Vừa rồi có mở mắt, nhưng chưa kịp nói gì thì lại hôn mê.” Chu thẩm thở dài, “Đã sớm nói nó đừng có đến cái thuyền hoa kia rồi, nhưng nó cố chấp không chịu nghe, tiền ở đó không sạch sẽ, lấy rồi sẽ bị trời phạt.”



“Không sạch sẽ?” Tần Thiếu Vũ hỏi, “Sao lại không sạch sẽ?”



“Lúc trước ta có nghe đồn, nói chỗ đó ép buộc mấy cô nương trong sạch làm kỹ.” Chu thẩm nói một hồi lại rơi lệ, “Hổ tử muốn kiếm tiền cho ta chữa bệnh, nó nói chỉ đến đó nhóm lửa nấu cơm, mặc kệ mấy chuyện dơ bẩn này, nhưng dẫu sao đó vẫn chẳng phải nơi tốt lành gì. May là lần này nhặt lại được cái mạng, không thì ta làm sao có mặt mũi xuống âm phủ gặp cha nó đây.”



Hoa Đường lấy ngân châm ra chậm rãi châm cứu cho Chu Hổ. Ám vệ ở ngoài cửa nói, “Cung chủ, thuộc hạ có chuyện bẩm báo.”



Tần Thiếu Vũ dẫn theo Thẩm Thiên Lăng ra ngoài, tiện tay đóng cửa viện.



Ám vệ nhỏ giọng nói, “Đúng như cung chủ dự đoán, vừa rồi quả thực có người đến Chu gia bắt người.”



Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Nhà của Chu Hổ?”



“Không sai.” Ám vệ nói, “Nhưng trước đó cung chủ có dặn dò rồi, nên chúng ta đã giấu ca ca của Chu Hổ ở một nơi bí mật, những người đó sẽ không tìm thấy.”



“Có bắt được không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.



Ám vệ lắc đầu, “Đối phương tổng cộng có hai người, võ công rất tà môn, các huynh đệ hợp hết toàn lực nhưng vẫn để một người trốn thoát, còn cái tên bị bắt, trên đường đưa đến đây đã cắn nát độc dược dưới lưỡi tự sát.”



Sau lưng Thẩm Thiên Lăng run lên.



“Thi thể đâu?” Tần Thiếu Vũ hỏi.



“Phòng của ngỗ tác (khám nghiệm tử thi), có người thay phiên canh giữ.” Ám vệ nói, “Y phục và vũ khí đều không có gì đặc biệt, mặt mũi bình thường, trên người cũng không có hình xăm làm ký hiệu, không nhìn ra là môn phái nào.”



“Tần cung chủ.” Ôn Liễu Niên cũng theo ra, “Có manh mối sao?”



Tần Thiếu Vũ gật đầu, kể lại chuyện vừa nãy.



“Tên ác ôn nào lại điên rồ tới mức này chứ!” Sau khi Ôn Liễu Niên nghe xong liền giận dữ.



“Hiện giờ Chu Hổ là manh mối duy nhất.” Tần Thiếu Vũ hỏi, “Bên Hoa Đường thế nào rồi?”



“Đã châm cứu xong, nói là sáng mai sẽ tỉnh.” Ôn Liễu Niên nói, “Ta đã dặn người sắp xếp xong khách phòng cho các vị —— “




“Không cần.” Tần Thiếu Vũ cắt ngang lời hắn, “Ta có việc phải về Truy Ảnh Cung, ngày mai lại đến.”



“Cũng được.” Ôn Liễu Niên cũng rất dứt khoát, không cố giữ người.



Mọi người nửa đêm giục ngựa trở về Truy Ảnh Cung, Hoa Đường vừa vào cửa lập tức chạy đi, Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng cũng đi theo, muốn xem thử Tiểu Bảo hết bệnh chưa.



Trong phòng, một bé trai ba bốn tuổi đang ngủ say trên giường, bên cạnh có một nam tử trẻ tuổi, trong lòng nam tử ôm một đứa bé khác, còn có Tiểu Phượng Hoàng đang đứng đầu giường.



“Tiểu Bảo thế nào?” Hoa Đường ngồi xuống giường.



“Khóc hết một trận, mới ngủ thôi.” Nam tử trẻ tuổi kia và Hoa Đường là phu thê, tên Triệu Ngũ. Tuy không có danh tiếng gì nổi bật, nhưng thực chất lại là nhị đương gia của Truy Ảnh Cung, cũng là tâm phúc của Tần Thiếu Vũ, khinh công xuất thần nhập hóa, gần như có thể so ngang với liệp ưng.



Hoa Đường đau lòng, ôm con nhỏ giọng dỗ dành. Tiểu Phượng Hoàng cũng ngoan ngoãn đứng bên giường, dùng đầu cọ cọ nó.



Cảnh tượng ấm áp lại đầy yêu thương, những người còn lại thức thời rời khỏi phòng. Triệu Ngũ nói, “Rốt cuộc khi xuống núi đã xảy ra chuyện gì? Lúc nãy chỉ nghe các huynh đệ vội vã nói được mấy câu, không hiểu ra sao cả.”




“Cũng không thể nói rõ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hiện nay ngoại trừ kẻ đứng sau, sợ là không ai biết được rốt cục đang xảy ra chuyện gì.”



“Ít nhiều gì cũng để thuộc hạ biết được đại khái chứ.” Triệu Ngũ nói, “Chắc là không phải việc nhỏ.”



Tần Thiếu Vũ kể lại chuyện kia cho hắn nghe.



Triệu Ngũ nhíu mày, “Nghiêm trọng vậy sao?”



“Mấy người đó đúng là điên rồi.” Thẩm Thiên Lăng thở dài, “Cũng không biết lần này là có mục đích gì đây.”



“Nếu tối nay thuộc hạ đến Chu gia canh gác, thì đã có thể âm thầm theo dõi.” Triệu Ngũ nói, “Tiếc là —— “



“Không có gì đáng tiếc hết.” Tần Thiếu Vũ vỗ vai hắn, “Tiểu Bảo bị bệnh, Hoa Đường đã không ở cạnh nó, nếu ngươi cũng đi, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”



Triệu Ngũ cười cười, “Đa tạ cung chủ.”



“Một nam nhân nếu ngay cả vợ con mình cũng không chăm sóc tốt, thì còn nói đến chuyện khác làm gì.” Tần Thiếu Vũ nói, “Quay về đi, Hoa Đường cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”



Triệu Ngũ gật đầu, xoay người đi về phòng.



Tần Thiếu Vũ bế Thẩm Thiên Lăng lên.



“Ê.” Thẩm Thiên Lăng không kịp đề phòng, bị hoảng sợ.



“Ta ôm ngươi về phòng.” Ánh mắt Tần Thiếu Vũ rất ôn nhu.



“Để tự ta đi đi.” Thẩm Thiên Lăng có chút 囧, “Sẽ bị người khác thấy đó.”



Tần Thiếu Vũ bật cười, “Bọn họ có gì chưa từng thấy chứ.”



Thẩm Thiên Lăng: …



Nhất định phải nói ra sao.



Ám vệ tập thể nhìn trời.



Loại chuyện nghe lén góc tường này chúng ta sẽ không thừa nhận đâu.



“Trên đường đi cứ thấy ngươi ngáp hoài.” Tần Thiếu Vũ ôm y về phòng, “Tắm rửa xong thì nghỉ ngơi cho tốt, chuyện lớn tới đâu cũng để sáng mai rồi nói.”



Tiểu Phượng Hoàng từ trong phòng nhảy ra, chạy sau hai người kêu chíp chíp. Thẩm Thiên Lăng giang hai tay nhìn nó, Cục Bông lập tức dùng sức nhảy lên cao, vọt thẳng vào ngực y, mắt đậu đen sáng long lanh.



Thẩm Thiên Lăng xoa xoa đầu nó, “Vẫn là ngươi tốt, cái gì cũng không muốn.”



Tiểu Phượng Hoàng hạnh phúc nheo mắt lại, cuộn người thành một quả cầu, thuận tiện đá đá móng vuốt.



Ánh trăng thanh lãnh, trải dài theo chiếc bóng của hai người.



Chiếu lên một vầng sáng bạc.



Hết