Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 11




Edit & Beta: Spum-chan

Ban đêm khi nghỉ ngơi, Thẩm Thiên Lăng lay lay Tần Thiếu Vũ, “Khoan ngủ đã.”

“Hửm?” Tần cung chủ nhếch môi, “Tối không ngoan ngoãn ngủ đi, còn muốn làm gì?”

“Vẻ mặt này của ngươi là sao đây hả.” Thẩm Thiên Lăng đề cao cảnh giác, “Ta muốn nói chuyện đứng đắn đó.”

“Lúc ngủ mà nói chuyện đứng đắn gì chứ.” Tần Thiếu Vũ đè y dưới thân, thuận tay bóp bóp bụng nhỏ mềm mại, “Ta chỉ muốn cùng ngươi làm chuyện không đứng đắn.”

“Đừng có lộn xộn.” Thẩm Thiên Lăng dùng cả tay lẫn chân đẩy hắn ra, sau đó bọc chăn ngồi dậy, “Nghiêm túc một chút.”

Tần Thiếu Vũ vô tội nói, “Phu nhân, ta lạnh.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Biến thái!

Tần Thiếu Vũ ôm cả người lẫn chăn vào lòng, “Nói đi, chuyện gì.”

“Gây ra động tĩnh lớn như vậy, người viết thư chỉ vì muốn truyền bá lời đồn sao?” Thẩm Thiên Lăng điều chỉnh tư thế thoải mái, “Ta không hiểu nổi, như vậy có gì tốt cho hắn chứ.”

“Ngươi thấy lá thư đó thế nào?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.

“Tất nhiên là vô cùng hoang đường.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Người kể chuyện đầu đường còn viết hay hơn.”

Tần Thiếu Vũ nói, “Dân chúng luôn rất hứng thú với chuyện của ta và ngươi, một khi biết có lá thư thế này, mặc kệ nội dung có hoang đường bao nhiêu, cũng sẽ tranh nhau cướp lấy xem thử một chút, lấy làm đề tài khi trà dư tửu hậu.”

“Sau đó?” Thẩm Thiên Lăng vẫn không hiểu.

Tần Thiếu Vũ cười khẽ bên tai y, “Trong thiên hạ, không có nam nhân nào chấp nhận chuyện bị người khác nói bất lực.”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Chắc người nọ nghĩ sau khi tin này truyền khắp thành, ta sẽ giận tím mặt.” Tần Thiếu Vũ tiếp tục nói, “Vậy thì sẽ có đến tám chín phần sẽ đến từng nhà điều tra, muốn tìm cho ra kẻ viết lá thư này.”

“Cho nên mục đích của người viết thư, là muốn ngươi dẫn người đi bắt hắn?” Thẩm Thiên Lăng hồ đồ, cũng không phải M (kẻ thích bị ngược), sao lại có loại nhu cầu kỳ quái này chứ.

Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Cũng không hẳn.”

“Vậy là cái gì?” Thẩm Thiên Lăng khó chịu, không có chuyện gì thì đừng có tùy tùy tiện tiện bày ra loại biểu tình bí hiểm này a, thật sự rất hiếu kỳ đó, nói thì phải nói một lần cho xong mới sảng khoái chứ!

“Lại đây cho ta hôn một cái.” Tần cung chủ chưa bao giờ chịu thiệt, “Quy tắc cũ, hôn một cái sẽ nói cho ngươi biết.”

Thẩm Thiên Lăng có lệ nghiêng người qua hôn một cái, “Nói.”

Tần cung chủ bất mãn nói, “Nhanh vậy.”

Có hôn đã không tệ rồi, còn dám chê nhanh! Thẩm Thiên Lăng túm áo hắn lắc lắc, “Tiếp tục thừa nước đục thả câu thì xuống sàn ngủ!”

Thật là ác độc!

“Người viết bức thư tình này, chắc là muốn khiến không khí trong Thành Vân Lam trở nên khẩn trương.” Tần Thiếu Vũ thỏa hiệp, “Mà mục tiêu là để uy hiếp người nào đó, khiến bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.” Dù sao nếu có người của Truy Ảnh Cung tuần tra trong thành mỗi ngày, thì sẽ không có ai ngu tới mức chạy đi gây chuyện

“Ý ngươi là, trong Thành Vân Lam có một người, vốn muốn tìm tên nam nhân sức bền sống tốt gây phiền… ưm.” Thẩm Thiên Lăng còn chưa nói xong, đã bị chặn miệng.

“Ngoại trừ lúc khen ta ra, bình thường không cho nói bốn chữ này.” Tần Thiếu Vũ lại cắn một cái lên môi y, rồi mới lưu luyến không thôi buông ra.

Thẩm tiểu thụ buồn bực nói, “Cũng không phải ta muốn nói, lạc khoản trên tình thư vốn ghi vậy mà.” Nam nhân anh tuấn sức bền sống tốt độc nhất vô nhị, đúng là quá tự kỷ rất đáng bị trời đánh.

“Đổi tên.” Tần Thiếu Vũ nói, “Về sau dùng Trương Củ Cải thay thế đi.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Bản thân không thích ăn củ cải lại đặt tên cho người xấu là củ cải, thiếu hiệp ngươi đúng là rất rất rất ngây thơ.

“Tiếp tục nói, trong Thành Vân Lam có người muốn tìm Trương La Bặc gây phiền phức, sau đó thì sao?” Tần Thiếu Vũ nói.

Thẩm tiểu thụ rất muốn cười phá lên, nhưng vẫn thật thà nói, “Mà hắn lại không có cách nào tự nói, cho nên mới nghĩ ra một chủ ý xấu xa như vậy, ý đồ thông qua việc chọc giận ngươi mà khiến thủ vệ Truy Ảnh Cung đi vào Thành Vân Lam, làm cho không khí trở nên khẩn trương, cũng làm cho người uy hiếp hắn tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Có khả năng này.”

“Quanh co lắng nhằng vậy làm gì, vì sao không trực tiếp tới xin giúp đỡ?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Đã có thể đến cửa núi phóng đao, còn phát hành sách trong thành, chắc là hắn đâu có bị mất tự do.”

“Việc này chỉ sợ phải giáp mặt hỏi hắn.” Tần Thiếu Vũ nói.

“Thật giống trước kia, khi chúng ta cùng đi Nam Hải đó.” Thẩm Thiên Lăng nằm úp sấp trên gối đầu, “Ở đâu cũng có chuyện lộn xộn.”

“Phiền sao?” Tần Thiếu Vũ nằm bên cạnh y.

“Có một chút.” Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, “Chờ qua lần này rồi, chúng ta đến Nhiễm Sương Đảo ở mấy ngày đi, chỗ đó ngày thì thanh tĩnh phong cảnh lại đẹp, cũng không có nhiều chuyện như vậy. Nếu cơ duyên xảo hợp, không chừng còn có thể đến Bồng Lai Tiên Đảo gặp sư phụ và Đại Phượng hoàng.”

“Được.” Tần Thiếu Vũ ôm y vào trong lòng, “Ngươi muốn đi đâu ta đều đi theo ngươi.”

Lời tâm tình gì đó luôn rất ấm áp, Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại, an tâm ngủ say.

Nửa đêm, trời giáng sấm chớp, mưa to tầm tã trút xuống, mãi đến hừng đông cũng chưa ngừng.

Thẩm Thiên Lăng bị tiếng sấm đánh thức, mơ mơ màng màng cọ cọ trong lòng Tần Thiếu Vũ, mãi đến khi xác định người bên gối vẫn còn đó, mới tiếp tục ngủ khò khò, cả miệng cũng hơi hé ra.

Trong mắt Tần Thiếu Vũ đầy ắp ý cười dịu dàng, ôm y thật chặt, mãi đến khi giữa hai người không còn một khe hở.

Giữa trưa ngày hôm sau, thế mưa rốt cuộc cũng yếu đi một chút, vì thế dân chúng ai nấy bung dù, bừng bừng hưng trí đền trà lâu, gọi hạt dưa trà đường mứt điểm tâm, chuẩn bị thật tốt tâm trạng —— tám chuyện, lo lắng đề phòng hết cả một đêm, nhất định phải nói một trận cho đã mới sảng khoái!

Ám vệ ẩn núp các nơi trong thành thấy thế đều cảm khái ngàn vạn, mưa còn chưa ngừng đã chạy đến đây, đúng là mệnh bà tám mà.

Lực lượng quần chúng rất lớn, cho nên chờ đến khi Tấn Thiếu Vũ cùng Thầm Thiên Lăng dùng xong cơm chiều xuống núi, mỗi người trong thành gần như đều được nghe kể câu chuyện xưa cảm động “Tối hôm qua bởi vì bức thư tình kia tự dưng xuất hiện, khiến Tần cung chủ nổi trận lôi đình, tẩu hỏa nhập ma, xông lên chín tầng trời chặt đứt dãy thiên hà, mắt thấy sắp lạm sát kẻ vô tội, tạo thành nghiệp chướng, thời khắc mấu chốt may mà có Thẩm công tử đại nghĩa xuất hiện, hai mắt rưng lệ dùng thân thể từng chút từng chút thỏa mãn Tần cung chủ, mới có thể đổi được bình yên trong thành”, thật đáng rơi lệ.

Trong phủ nha, Ôn Liễu Niên ở thư phòng xem hồ sơ, đột nhiên nghe hạ nhân thông báo Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng đến, vì thế vội vàng nghênh đón.

“Ôn đại nhân.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm chào hỏi, “Bọn ta có mang cho ngươi thịt xong khói bọc trứng nè.”

“Lại khiến hai vị tốn kém rồi, đến sao không báo trước một tiếng.” Ôn Liễu Niên bảo người đi pha trà.

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Nói trước rồi chẳng lẽ còn phải tới cửa nghênh ta? Đây cũng không phải tính cách của ngươi.”

“Dù không thể mười dặm nghênh đón, ít nhất cũng có thể pha xong một bình trà cực phẩm.” Ôn Liễu Niên cũng cười nói, “Vân Đình Tuyết Nha thượng hạng, bình thường cực kỳ hiếm gặp, lấy vài tầng quan hệ mới mua được từ trong tay tăng lữ, người bình thường ta cũng luyến tiếc chiêu đãi.”

“Uống trà thì để lần sau đi.” Tần Thiếu Vũ nhìn nhìn hồ sơ trên bàn, “Còn đang xem vụ án thuyền hoa bị nổ?”

“Ừ.” Ôn Liễu Niên gật đầu, “Đây xem như là vụ án lớn nhất trong thành phát sinh vào năm nay, trong lòng dân chúng nhiều ít cũng sẽ có chút khủng hoảng, ta muốn phá án nhanh một chút để mọi người được an tâm.”

“Có một số việc không phải ngươi muốn là được, không thể gấp.” Tần Thiếu Vũ nói, “Việc tìm Vương Chùy sao rồi?”

Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Thi thể của mấy đầu bếp còn lại đều đã vớt lên, chỉ còn sót một mình hắn, sống không thấy người chết không thấy xác, thật tà môn.”

“Tìm không thấy mới chứng tỏ là có vấn đề.” Tần Thiếu Vũ có chút đăm chiêu, “Bước tiếp theo phải làm sao?”

“Ngày ấy sau khi thuyền hoa bị nổ, bên bờ có rất nhiều dân chúng tụ tập, người của Truy Ảnh Cung cũng có.” Ôn Liễu Niên nói, “Cho nên ta cảm thấy người làm nổ thuyền nếu muốn chạy, chỉ có thể nín thở lặn dưới nước, tuyệt đối không dám lên bờ.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Trước kia Vương Chùy đi theo thương đội ra biển, chút chuyện ấy với hắn không phải khó.”

“Cho nên ta mới phái người tìm kiếm dọc theo hai bờ sông.” Ôn Liễu Niên nói, “Quả nhiên nhặt được một đoạn đai lưng màu xám lẫn trong đám rong biển, giống hệt đai lưng trên người mấy đầu bếp kia. Vì thế ta đã hạ lệnh phong tỏa cửa sông, gần gió tiếng lớn, chắc hẳn hắn còn chưa chạy khỏi thành.”

“Chỉ cần tìm được Vương Chùy, bí ẩn hiện tại có thể cởi bỏ hơn phân nửa.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta đã điều động hai mươi người trong Truy Ảnh Cung, trước là giúp đỡ quan phủ điều tra, sau là thuận đường điều tra chút chuyện.”

“Thật vậy?” Ôn Liễu Niên nghe thế vui sướng, “Nếu được như thế thì còn gì bằng, rất cảm tạ Tần cung chủ.”

Kỳ thật cũng không cần khách khí như vậy đâu. Thẩm Thiên Lăng thầm nói thêm, giúp đỡ cảnh sát phá án là trách nhiệm của mỗi công dân!

Thật là có ý thức.

“Chu Hổ kia đâu?” Tần Thiếu Vũ tiếp tục hỏi, “Có lấy được tin tức hữu dụng nào không?”

Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Mặc kệ ta hỏi cái gì, hắn cũng nói là mình không biết.”

“Nếu là xuất phát từ việc tự bảo vệ mình, cũng xem như dễ hiểu. “Sư gia ở một bên chen vào nói, “Dân chúng bình thường sau khi gặp phải loại chuyện này, không bị dọa chết cũng mất nửa cái mạng, vắt vả lắm mới nhặt được cái mạng về, tất nhiên không muốn bị kéo vào bất kỳ phong ba nào nữa.”

“Đi thôi, chúng ta đi xem hắn.” Tần Thiếu Vũ mang theo Thẩm Thiên Lăng đến sân sau, Ôn Liễu Niên vốn cũng định đi cùng, nhưng có nha dịch báo lại rằng người Truy Ảnh Cung phái đến hỗ trợ đã tới, còn tự mang theo chăn đệm lương khô, vừa thấy là biết phải thường trú rồi.

“Chúng ta đi đón tiếp thôi.” Ôn Liễu Niên và sư gia cùng chạy đi, thở hồng hộc ra sân trước, nói, “Ôn mỗ cảm tạ chư vị anh hùng đã đến giúp đỡ.”

Vừa dứt lời, ám vệ trong sân lập tức sợ ngây người.

Bởi vì một giây trước, bọn họ còn đang sôi nổi thảo luận làm thế nào để đến sân sau phủ nha trộm vịt hái lê, ai ngờ giây tiếp theo lại được người ta gọi là “anh hùng” !

Đời này đây là lần đầu tiên được thượng cấp chức cao đoan chính gọi như thế, nhất thời thật là… rất rất rất không quen.

Hết