Khách Ngủ Đông

Chương 20




Mùa đông của thành phố A rất lạnh, thường xuyên có gió gào thét, mưa dầm liên miên không ngừng. Mỗi năm đến mùa này Lương Ngộ Hành đều phải dời nhà của Bố Bố từ vườn hoa đến trước cửa chính.

Mùa đông năm đầu tiên, Lương Ngộ Hành không có kinh nghiệm, khi đó chỉ nghĩ đến việc cho Phương Miên đi lại chứ không để cậu ngồi một chỗ, lại quên quãng đường cậu đi từ biệt thự đến vườn hoa. Trong vườn hoa mùa đông cũng trồng hoa, có phòng riêng để kiểm soát nhiệt độ, có đôi khi buổi trưa Phương Miên dậy không biết quan tâm bản thân, mặc quần áo mỏng manh ra ngoài, thường xuyên như vậy, buổi tối Lương Ngộ Hành trở lại luôn thấy người ỉu xìu.

Sau đó tìm được nguyên do, mùa đông hắn dời ổ chó ra cửa. Bố Bố là công thần của nhà này, nhưng không được vào nhà Lương Ngộ Hành, nguyên nhân rất đơn giản, rụng lông. Rụng lông cũng có người giúp việc quét dọn thường xuyên, nhưng Lương Ngộ Hành không cho phép nó tùy tiện ở nhà sủa om sòm, bởi vì trong nhà có người rất quý giá, mà khi họ lên giường hắn không chỉ một lần phát hiện ra lông chó ——

Phương Miên luôn thừa dịp hắn không ở nhà cho chó lên giường chơi.

Năm nay không khí lạnh đến muộn, lúc này Lương Ngộ Hành theo thường lệ chuyển ổ chó đến gần, mới vài ngày lại đột ngột chuyển lại về vườn hoa ——

Công ty nhiều việc bận phải xử lý nhiều ngày, lại có mấy bữa tiệc vô thưởng vô phạt, ngay cả Lương Ngộ Hành muốn toàn tâm toàn ý cho Phương Miên cũng không được, buổi tối lúc về đều nghe mẹ Trương nói cho hắn biết một ngày Phương Miên ăn cái gì.

"Hôm nay vẫn ổn, buổi trưa ăn nửa bát mì, ăn chút món tráng miệng ngọt, ăn được hai miếng lại muốn ói, nhưng không ói ra cái gì." mẹ Trương ở ngoài phòng khách nhỏ giọng miêu tả tình huống cho Lương Ngộ Hành nghe, trên mặt tràn đầy nếp nhăn mang vẻ lo âu, "Mấy ngày nay trông cũng vui vẻ, ngồi ở trong phòng khách luôn nhìn nhẫn ngài mua cho mà cười."

Cho dù mẹ Trương trước kia cũng rất ít khi có thể nhìn thấy Phương Miên cười, hiện tại cậu hoạt bát như vậy, bà không muốn cậu lại ốm yếu thiếu sức sống.

"Không sao." Lương Ngộ Hành an ủi mẹ Trương, bảo bà bưng đồ ăn lên, lúc đi vào thấy Phương Miên ngồi một mình trên sofa, ôm gấu bông trong lòng, một bàn tay cầm điều khiển tua phim truyền hình.

Cậu mặc bộ đồ áo cộc quần dài, bắp chân thon dài vươn ra từ ghế sofa, trên chân còn đeo tất Lương Ngộ Hành đeo cho cậu, tất dài đến mắt cá chân. Cậu không phát hiện Lương Ngộ Hành đang lặng lẽ tới gần, tua phim đến đoạn muốn xem, chớp mi, nghiêm túc nghe nhân vật chính phân tích tình tiết vụ án.

Cảnh tượng như vậy luôn làm cho lòng Lương Ngộ Hành ngứa ngáy, nhất là nhìn thấy nhẫn trên tay Phương Miên, lại nghĩ đến lời mẹ Trương nói.

Cơ thể bị bóng tối bao phủ, Phương Miên nhận ra, quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông, trên môi là nụ cười chính cậu cũng không biết, nhích người sang bên cạnh muốn Lương Ngộ Hành cùng cậu xem. Hắn không ngồi, xoay người vươn cánh tay ôm cậu lên khỏi ghế sofa, tạm dừng phim, ôm cậu ngồi vào bàn ăn.

"Ăn xong xem tiếp." Lương Ngộ Hành múc cháo hạt kê cho Phương Miên ăn, cậu ngoan ngoãn nghe lời ăn một miếng, hắn lại múc một muỗng, cười nói, "Muốn anh bón em mới ăn?"

Hắn nói vậy Phương Miên liền ngậm chặt miệng, khóe mắt hờn dỗi, ý tứ không cần nói cũng biết. Không phải Lương Ngộ Hành bón mới ăn mà là Lương Ngộ Hành bón cậu không thể không ăn, nếu không ăn buổi tối ở trên giường lại thảm thiết.



Lương Ngộ Hành nghĩ thầm như vậy ngược lại cũng là cách hay, lúc hắn không có ở nhà Phương Miên ăn ít một chút, sau khi hắn về ăn thêm một chút, một thời gian sau người Phương Miên sẽ có thịt mềm.

Ý nghĩ như vậy duy trì mấy chục giây, hắn bóc tôm cho Phương Miên, cậu miễn cưỡng nuốt xuống, lại đột nhiên nhíu chặt mày, nói muốn ói. Lương Ngộ Hành đưa cậu đến phòng rửa tay, cậu ói hai lần.

"Tại anh hết." Phương Miên nhận khăn ướt lau mặt, môi trề xuống, "Em đã nói không muốn ăn, anh còn ép em ăn."

"Ừ, lỗi của anh." Lương Ngộ Hành sờ trán cậu, nhiệt độ bình thường.

"Em lại bị bệnh à?"

"Tạm thời không." Lương Ngộ Hành nói, "Có thể là anh cho em ăn nhiều quá."

Hắn và Phương Miên ngồi trong phòng khách xem TV một lát, ban đầu tinh thần Phương Miên rất tốt, được một lát đã bắt đầu mệt rã rời, khoác chăn gối đầu lên vai Lương Ngộ Hành. Hắn tắt TV, bế cậu đi nghỉ ngơi. Ban đêm Lương Ngộ Hành chú ý tình huống, thật ra không có vấn đề gì, nhưng hắn vẫn sợ có dấu hiệu bệnh, sáng hôm sau gọi Lâu Dịch mang máy móc đến khám.

Khi biết tin Phương Miên đã mang thai hai tuần, Lương Ngộ Hành bất ngờ không kịp phòng, đứng đờ tại chỗ, thở không nổi. Niềm vui sắp làm ba tràn ngập trong đầu, giống như tiếng chuông làm hắn run lên, liên tục nhắc đi nhắc lại: Lương Ngộ Hành mày sắp làm ba.

Lương Ngộ Hành sắp làm ba!!

Nhưng rất nhanh Lương Ngộ Hành ép buộc mình tỉnh táo lại, mang thai ngoài dự đoán của hai người, thân thể Phương Miên cũng không thích hợp thụ thai, trong một tuần gần nhất này hắn còn đè người làm nhiều lần, lúc ấy Phương Miên còn ôm bụng nói khó chịu.

Mang thai một em bé thật ra là một chuyện vất vả, trong nhà có một bé cưng là đủ rồi, tuy rằng từng nghĩ đến con nhưng con chưa nằm trong kế hoạch tương lai. Kế hoạch gần nhất là khi mùa xuân tới hắn đưa Phương Miên đi tổ chức hôn lễ, sau đó sẽ dẫn cậu đi Canada chơi. Phương Miên rất muốn đi Calgary, đêm hôm đó Lương Ngộ Hành nói kết hôn, Phương Miên nằm trong ngực hắn nói nhiệt độ Calgary thay đổi rất nhiều, một ngày có thể trải qua bốn mùa.

"Chúng ta ở đó một ngày, sẽ có cảm giác trải qua một năm đúng không?" Phương Miên ngốc nghếch hỏi.

Lương Ngộ Hành cười cậu: "Miên Miên, anh phải xây nhà ở đó cho em trước, không thì nhiệt độ chênh lệch như thế, em ngã bệnh thì làm sao?"



Phương Miên nói không đâu, như là quyết định muốn đi đâu chơi, hứa hẹn nói mình sẽ chăm sóc tốt bản thân. Ban đêm ngủ một nửa lại tỉnh lại, nói nơi đó có núi đẹp, muốn Lương Ngộ Hành đi cùng cậu, nhưng chưa chắc cậu có thể leo hết.

Không đâu, Lương Ngộ Hành nói với cậu là yên tâm ngủ, không đi nổi thì hắn cõng cậu.

Vậy bây giờ có cục cưng, có thể đi Calgary, nhưng leo núi thì không thể. Khi đó Phương Miên bụng to, hắn cõng cũng không tiện.

Lương Ngộ Hành ngốc nghếch đứng, phát hiện mình lại nghĩ nhiều, bây giờ không phải lúc nghĩ về Calgary ở Canada mà là Phương Miên có thể bình yên vô sự không.

Lâu Dịch nói cho hắn biết hiện tại sức khỏe của Phương Miên không kém, phải chú ý cẩn thận chăm sóc, khả năng sảy thai không cao.

Phương Miên ngoan ngoãn tựa vào giường, bên cạnh đèn bàn cá heo đang sáng. Đèn bàn này theo Phương Miên từ lúc Lương Ngộ Hành đưa cậu về nhà, lúc nào ngủ cũng phải mở lên. Lương Ngộ Hành đi tới ngồi bên giường, cầm bàn tay trong chăn của cậu, một lúc lâu mới nói, "Miên Miên mang thai rồi."

Phương Miên mở to hai mắt, phản ứng đầu tiên là vui vẻ, khi nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của Lương Ngộ Hành, lòng lại mất mát. Cậu cụp mắt, nhỏ giọng nói: "Anh không muốn sao?"

"Không phải." Lương Ngộ Hành ôm Phương Miên vào trong ngực, giống như là muốn dung vào cốt tủy. Bản thân hắn cũng căng thẳng, bàn tay rộng lớn che bụng phẳng lì của Phương Miên. Hắn không nói em bé có thể sảy mất, chỉ giải thích, "Anh rất thích đứa bé này, nhưng lúc mùa xuân tổ chức hôn lễ em sẽ rất mệt, cũng không đi Calgary được."

Phương Miên vẫn là một bé cưng, hiện tại lại có một bé cưng.

"Được." Phương Miên tựa vào vai Lương Ngộ Hành, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ căng thẳng trong mắt hắn, mềm mại hôn cằm hắn nói không sao, còn nói, "Thật ra em cũng không muốn đi Calgary lắm, anh ở bên em là được rồi."

"Anh ở bên em là được rồi." Phương Miên lại nói một lần.

Phương Miên cảm giác được người ôm mình đang run, nhưng lòng cậu lại rất bình tĩnh. So với Lương Ngộ Hành, cậu không nghĩ quá nhiều về chuyện có con, chính xác là không thấy sợ hãi, chuyện liên quan đến Lương Ngộ Hành cậu chưa bao giờ biết sợ. Cậu an ủi hắn, "Em cũng rất thích đứa bé này, hai chúng ta cùng nhau bảo vệ con được không?"

"Được."

Lương Ngộ Hành khẽ cười, bình tĩnh lại vì hai câu nói đơn giản này.