Kẹo Bạc Hà - Tễ Đào

Chương 4: "Trì" trong "trì trệ"




Đúng bốn giờ mười lăm chiều Nam Vu Hạ ra khỏi nhà, vì không muốn đến muộn nên cố ý đi sớm nhiều hơn một tiếng.

Trước khi đi cậu còn ôm cây đàn violin bị gãy cần của mình lên nghiên cứu hồi lâu, kết luận cuối cùng là đàn này không dùng được nữa, chỉ đành đi tay không tới quán bar rồi mượn đàn của ông chủ mà dùng thôi.

Đi sớm thế này cậu nghĩ chắc đủ để đảm bảo giờ giấc rồi, có thế nào cũng sẽ không trễ đâu, ai ngờ hôm nay cứ làm sao đó, tàu điện ngầm đang chạy nửa đường đột nhiên bị hỏng, loa phát thanh phát thông báo để hành khách đổi tuyến.

Xui cũng không xui vậy chứ, Nam Vu Hạ theo dòng người ùn ứ nhốn nháo ở trạm tàu cố gắng chen vào chiếc tàu chạy chuyến sau.

Xong đời, cửa đóng rồi, không vào được.

Nam Vu Hạ đợi hai chuyến mới chen lên được tàu, người bị ép dính trên cửa như cái bánh kẹp, nhủ thầm, tàu đi nhanh hơn chút được không vậy.

Nhưng vẫn còn tạm, may mà đi sớm, lúc cậu đến quán bar gần như là năm rưỡi, nhìn lướt qua đồng hồ trên tường kim chỉ năm giờ bốn mươi, thật ra cũng không tính là quá trễ.

Lúc trên tàu điện ngầm Nam Vu Hạ còn nghĩ xem khi cậu gặp bartender nọ thì nên chào hỏi thế nào, nói cám ơn hay là nói xin lỗi trước đây. Suy nghĩ một hồi, thấy vẫn nên cảm ơn trước thì hơn, dù sao cậu còn cơ hội cho công việc này cũng nhờ có anh mà.

Quán bar mở cửa sau sáu giờ, thành ra hiện tại trong quán chẳng có người khách nào, nhìn có hơi vắng vẻ. Trong quán không mở nhạc, chỉ có một chiếc loa xách tay loại nhỏ được đặt trên quầy bar đang phát bản sách nói của quyển [Tess of the D'Urbervilles].

Mấy người phục vụ khác trong quán chưa ai tới làm, chỉ có mình Doãn Trì đang đứng lau ly trong quầy bar một cách nhàn nhã.

Đến lúc được gặp Doãn Trì rồi mà những lời cảm ơn xin lỗi Nam Vu Hạ đã chuẩn bị sẵn lại không thể thốt nên lời, hé miệng cất tiếng chào, may là không lỡ mồm thành "cảm xin" đó.

Doãn Trì nghe âm thanh mở cửa thì ngước lên, nhếch một bên khóe miệng cười cười với Nam Vu Hạ, hất cằm về chỗ ngồi trước quầy bar, nói: "Ngồi đi, anh Từ chưa đến."

Anh vươn tay ấn nút dừng trên chiếc loa xách tay, giọng nữ nhẹ nhàng của bản sách nói cũng ngưng theo.

Nam Vu Hạ đến gần quầy bar, ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy tay của anh đang đặt trên loa.

Tay của anh chàng pha chế điển trai này đẹp thật đấy, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, ngón cái và ngón trỏ tay phải có đeo một cặp nhẫn vừa phải.

Anh trai này đến cả tay cũng đẹp.

Nam Vu Hạ nhón nửa cái mông ngồi trên ghế cao trước quầy bar, chẳng biết phải để tay chân ở đâu nữa, chân đặt lên chỗ gác xong lại bỏ xuống, cứ cảm thấy bản thân cậu hơi dè dặt quá, không được hợp với không khí xung quanh.

Mùa hè trời tối trễ, những tia nắng vàng của buổi tà dương xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào trong, vừa khéo rọi sáng khoảng trời nhỏ nơi quầy bar.

Nam Vu Hạ len lén liếc nhìn người pha chế, thấy đôi mắt anh lại càng đẹp hơn rồi, đêm qua nhìn vô cùng thâm thúy dưới ánh đèn xanh nhạt, mà bây giờ màu hổ phách của mắt bên phải đã trở nên rất nhạt. Làm cậu nghĩ đến một chú mèo, Nam Vu Hạ nhớ rõ có một chú mèo hoang cũng sở hữu màu mắt gần giống vậy.

Con người thường bị những thứ tốt đẹp hấp dẫn, Nam Vu Hạ nhìn đến ngẩn ngơ, lòng thầm nhủ sao lại có người có đôi mắt đẹp đến thế chứ.

Không biết mình có cơ hội kết bạn với anh chàng đẹp trai này không nhỉ.

Chắc phải làm mối quan hệ tốt lên trước cái đã. Thế rồi cậu lấy hơi, thở ra, nghiêm túc nói với bartender nọ: "Xin lỗi anh."

Đuôi mắt Doãn Trì mang theo ý cười, mắt phượng hẹp dài hơi cong lên: "Xin lỗi gì cơ?"

Nam Vu Hạ không ngờ rằng anh lại hỏi câu đó, nhất thời có hơi sững sờ, châm chước trả lời: "Là vì hôm qua... thì..."

Nghĩ đến sự kiện lúng túng đêm qua làm mặt cậu không khỏi đỏ lên, quanh co một hồi vẫn chẳng biết phải nói sao. Hay tìm cái khe nứt nào rồi chui luôn vào đấy cho rồi, thật.

"Lần sau nhớ kỹ bản thân không uống được rượu thì đừng cố, để bị người ta lợi dụng cũng không biết." Doãn Trì lên tiếng cắt ngang lời giải thích ngắt ngứ của Nam Vu Hạ, rót một ly nước, bỏ thêm viên đá rồi đặt trước mặt cậu.

Nam Vu Hạ ngoan ngoãn gật đầu, úm cái ly trong lòng bàn tay, giọt nước đọng chảy xuống theo thành ly, lành lạnh len qua tay.

Thật ra thì... người nào được lợi của người nào cũng khó nói lắm.

Dĩ nhiên là cậu không thể nói những lời như thế ra ngoài được, nghĩ trong lòng thôi là đủ, Nam Vu Hạ tiếp lời: "Còn nữa, cảm ơn anh."

Doãn Trì đang treo những chiếc ly lên giàn treo ở quầy bar, mà giọng Nam Vu Hạ lại hơi nhỏ, cũng chẳng có hơi sức gì nên anh không nghe thấy, trong quán chỉ văng vẳng tiếng va chạm của các ly rượu.

Nam Vu Hạ ho khan một cái, lén nhìn vào quầy bar thăm dò, nâng âm lượng cao hơn chút nữa: "Việc đó... cảm ơn quý anh... giúp, giúp tôi..."

Cậu căng thẳng quá, ngay cả "quý anh" cũng gọi luôn.

Doãn Trì bị cậu chọc cười, treo một ly rượu lên xong thì để tay xuống, chống lên quầy nhìn cậu: "Đừng khách sáo thế, dù sao ôm cũng đã ôm rồi."

Trong quán lại trở về sự im lặng trước đó, Nam Vu Hạ không biết nói gì nữa, cuối cùng thay vào đó là hỏi một câu: "Còn, còn chưa hỏi, anh tên gì vậy?"

Bartender đưa mắt nhìn cậu trong khi đặt ly thủy tinh vào tủ quầy, nhướng một bên lông mày, khóe miệng hơi cong: "Doãn Trì."

Thấy anh cười với mình như thế, mặt Nam Vu Hạ chợt đỏ lên, chóp tai cũng bắt đầu nóng theo, chẳng biết phải đặt tầm mắt ở đâu, đành hỏi: "Là 'Trì' nào vậy?"

"'Trì' trong 'trì trệ'(*)." Doãn Trì lấy một viên kẹo bạc hà ra từ trong túi, xé bao bì rồi bỏ vào miệng, trong không khí lập tức tràn ngập hương bạc hà thanh mát lành lạnh.

(*) Gốc: 迟到的迟. Câu này phải chuyển thành "'Trì' trong 'đến trễ'" thì mới đúng, mà nghe nó hổng liên quan gì nhau hết trơn á, nên tui mạn phép để tạm như này, mọi người ai có cao kiến gì thì bình luận mách nước tui với nhe, trần đời sợ nhất edit ba cái giải nghĩa tên nhân vật với tra thơ ca các kiểu. 😥

Nam Vu Hạ gật đầu, lặng lẽ nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường một cái, không biết Doãn Trì có đang ám chỉ gì đó không ta, sau cùng vẫn quyết định từ chối cho ý kiến.

Cậu chẳng biết phải giới thiệu bản thân làm sao đây, lại thấy anh chàng đẹp trai trước mắt này rất quyền lực, có dáng dấp của ông chủ, rốt cuộc không chịu được nữa mới rời khỏi ghế ngồi, cúi người một góc chín mươi độ với Doãn Trì, thưa: "Tôi tên là Nam Vu Hạ, 'Nam' trong 'nam bắc', 'Vu' trong 'ngôn quy vu hảo'(*), 'Hạ' trong 'mùa hạ'."

(*) Gốc: 言归于好, nghĩa là "bắt tay giảng hòa".

Doãn Trì liếm môi, động tác hiện ra vài phần lưu manh, cậu bạn nhỏ này cũng lễ phép thật đấy, anh thì đang nghĩ xem có nên cúi người đáp lại cậu không đây.

Tễ Đào: Cuối tuần này còn nữa nha mấy cục cưng~ ( ̄▽ ̄)~*

玉: Tại thấy dễ thương nên chuyển luôn lời tác giả, còn editor thì chắc tuần này cũng có thêm chương mới thật.:v