Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới) - Chương 143: Âm mưu trộm cướp




Khi chui vào bên trong, Trần Quốc Hưng ngẩn tò te vì cảnh tượng trước mặt, hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, cảm giác như bản thân đang ở trong một đường hầm ánh sáng mờ ảo, xung quanh là một mảnh hỗn loạn, đen đặc mờ mịt. Phía xa xa là một tinh cầu màu xanh.



“ Con mẹ nó chứ!”



Hắn quay lại nhìn thì thấy phía sau lớp bong bóng màu sắc vẫn còn chỉ ở ngay sau lưng, lại quay đầu lại nhìn tinh cầu phía xa xa, hẳn không biết là tinh cầu đó có phải trái đất hay không, nhìn từ xa hắn có cảm giác nó như trái đất vậy, nhưng xung quanh chỉ có duy nhất chỉ có một tinh cầu vì vậy hắn gạt bỏ cái duy nghĩ tinh cầu kia là trái đất, vậy tinh cầu kia hẳn là Côn Luân Giới, mẹ nó sao cứ có cảm giác kí ức của cái tên tu sĩ mà hắn sưu hồn được thuộc loại não bò vậy nhỉ? Kiểu cái tên này thuộc dạng ngày xửa ngày xưa theo chủ nghĩa trái đất hình vuông vậy, không biết cái vẹo gì ra hồn.



Trần Quốc Hưng không nghĩ thêm nữa, chân phát lực chạy lao vút bên trong đường hầm, nhìn thì gần nhưng hẳn phải chạy hơn 2 tiếng đồng hồ cật lực mới gần đến nơi, ở đầu đường hầm ánh sáng cũng có một lớp bong bóng màu sắc, Trần Quốc Hưng hít một hơi sâu, dán ẩn thân phù lên người, thu liễm khí tức.



Từ từ thò đầu qua lớp bong bóng, quan sát một lúc mới thở phù một hơi, cũng giống như đầu bên kia, đầu bên này chỉ thiết lập một trận pháp ẩn nấp chứ không hề có người canh gác, hắn mặc kệ là tại sao người của gia tộc kia không canh gác, như vậy càng tốt, càng dễ dàng làm việc.



Đi ra khỏi lớp bong bóng ra bên ngoài, Trần Quốc Hưng giật mình, linh khí ở đây nồng nặc hơn rất nhiều so với địa cầu, tuy là mỏng manh nhưng hầu như chỗ nào cũng có, hắn hít một hơi cảm giác sảng khoái toàn thân. Thiên Địa Ấn trong tử phủ thần cung quay nhanh hơn, linh khí thiên địa bị hút vào một mảng lớn.



Nơi này cũng là một dãy rừng núi lớn, theo kí ức sưu hồn hắn xác định một chút rồi chạy lao đi.



Trên đường chạy đi hắn gặp vài dược liệu khá tốt, hắn cũng không ngại ngần thi hành chính sách, cướp sạch cướp hết không chừa lại một thứ gì, đem ra ngoài đem chồng ra sau vườn nhà, để cho người thân của hắn dùng cũng cực kì tốt.



Đến khi trời tối, hắn đứng ở một ngọn núi cao, nhìn về phía một khu dãy nhà cổ đang len lỏi trong ánh đèn điện, khoé miệng hắn giật giật, lẩm bẩm.



“ Lại có điện có đèn cơ à, hazz mình cứ nghĩ là tối cổ từ mấy trăm nay trước chứ!”



Trong gia tộc kia còn có cả gia chủ có tu vi Tiên Thiên Trúc Cơ Kỳ, trưởng lão Luyện Khí Hậu Kỳ đỉnh phong cũng có 7 người, là thế lực lớn nhất ở vùng này, người thường ở đây cũng có hơn 20 nghìn người, một khu coi như là một thành phố ở đây chứ chẳng đùa.



Đưa tay xoa xoa cằm, lẻn vào gia tộc kia ăn trộm hay tiến vào sâu hơn tìm hiểu nhỉ, chỉ còn 10 ngày thời gian nữa là khe hở sẽ khép lại, việc quan trọng hàng đầu bây giờ của hắn là tìm nguyện liệu luyện chế Trúc Cơ Đan, hoặc kiếm luôn được Trúc Cơ Đan lại càng tốt, phương pháp luyện Trúc Cơ Đan ở trong truyền thừa cũng đã có, bất quá nếu để hắn luyện chế phần trăm thành công chỉ có 1 thành, bởi vì hắn còn chưa có tạo nghệ trên phương diện luyện đan, nói 1 thành là còn cao, chứ ngay cả nửa thành hắn cũng không dám chắc.



“ Đau đầu thật.”



Ngồi luôn xuống đất, bắt đầu suy nghĩ, kí ức sưu hồn được của tu sĩ trung niên không hề có thông tin về thế lực lớn ở gần đây nhất, tên tu sĩ từ khi sinh ra lớn lên chỉ quanh quẩn tu luyện ở trong phạm vi của gia tộc thông tin cũng rất đần độn, biết vậy lần trước hắn túm đầu tất đám kia sưu hồn bây giờ thì đỡ đau đầu rồi.



Lại suy nghĩ đến ưu thế của bản thân, có lẽ là công pháp tu luyện đỉnh cấp nhất ở thế giới này, truyền thừa thuộc dạng trâu bò, vậy bây giờ mà đánh hết sức với Tiên Thiên Trúc Cơ Kỳ, không biết là có ăn nổi không nhỉ? Lại móc cặp Âm Dương song đao ra sờ sờ, là răng nanh của Yêu Vương độ cứng cỏi sắc bén thì không cần phải bàn, nghĩ nghĩ một lúc hắn mới ngẩn ra, ngoài cặp song đao hình như hắn chẳng còn cái vẹo gì có tính uy hiếp lớn thì phải, thở dài một hơi hắn cảm thấy bất đắc dĩ không thôi.





“ Mẹ nó cùng lắm đánh không lại, ông đây chạy.”



Mị Ảnh Khinh Thân Thuật là công pháp bên trong chuyền thừa chắc thuộc dạng trâu bò, hẳn là có thể chạy thoát được, nghĩ nghĩ cuối cùng hắn quyết định đi ăn trộm trước, sẵn tiện tìm hiểu thêm thông tin.



Chạy hướng về khu nhà một cách nhanh nhẹn, cách mấy trăm mét, hắn ẩn dấu hơi thở thật kĩ, rồi từ từ lẻn vào bên trong, thỉnh thoảng cũng có 2 người tay cầm kiếm, mặc trên người bộ đồ kiểu ngày xưa, rất giống mấy võ hiệp trên phim Trung Quốc.







Ẩn nấp một hồi khi 2 người canh gác đi qua, hắn mới mò ra cẩn thận đi vào bên trong, sơ đồ của khu nhà này hắn cũng đã nắm rõ từ kí ức của tên tu sĩ trung niên, ở cuối khu nhà có một ngọn núi cao là nơi ở của tộc trưởng, các trưởng lão phân phối ở khắp nơi.




Nheo mắt nhìn dây điện cùng bóng đèn khoé miệng hắn giật giật, có lẽ lần trước ra bên ngoài đám người kia mang về một số đồ bên ngoài, có lẽ điện ở đây là dùng máy phát điện mini lắp đặt ở suối nhỏ.



Tìm một cây cao hắn nhảy lên, mở Thiên Nhãn nhìn xung quanh, đếm sơ sơ trong tầm mắt của hắn cũng phải có đến hơn 100, tu sĩ thì chỉ có 20 người, tất cả đều là Luyện Khí Kỳ, tuy tu vi chênh lệch nhau rất nhiều nhưng mà hắn bị vây công không chết cũng mất nửa cái mạng, phải cẩn thận mới được.



Nheo mắt nhìn về phía một căn nhà còn sáng đèn Trần Quốc Hưng cười cười. Có một người phụ nữ khoảng 30, không hề có tu vi nhưng nhan sắc lại cực kì gợi cảm, đang ngồi thẫn thờ ở mép giường, trên mặt lộ vẻ chờ mong, hắn dùng chân cũng biết là đang chờ người tình đến, hắn quyết định phi qua đó nhìn rình trộm, bởi kinh nghiệm xem phim nhiều, hắn đoán khi người ta xx xong thường hay tâm sự truyện quan trọng trong nhà, chính hắn kho xin phép vợ ra ngoài cũng là khi xx xong mới nói, kinh nghiệm xương máu từng trải.



Ngó nghiêng căn nhà cổ hắn nhăn nhở cười, tay búng một hòn đá bắn vào cửa chính, lập tức người phụ nữ giật mình rồi khẽ đi ra mở cửa chính, nhân lúc đó hắn mở cửa sổ chui tọt vào trong, may mắn là cửa ở đây nó không thiết kế song cửa, đảo mắt nhìn thì chẳng có chỗ nấp lí tưởng, hắn chỉ đành nhanh chóng trốn vào trong gầm giường, khi đã ổn định hắn nhăn nhó, trốn ở đây lát thì ăn đạn rồi.



Người phụ nữ mở cửa không thấy ai liền đóng cửa lại, đi lại ngồi lên giường, lẩm bẩm.



“ Ngô Đường chết tiệt, mãi còn chưa đến, mình ngứa lắm rồi.”



Trần Quốc Hưng trốn ở trong gầm giường bĩu dài môi đúng là ả phụ nữ dâm đãng mà, chợt tiếng kêu hổn hển vang lên.



Mặt Trần Quốc Hưng méo mó, không ngờ lại tự xử à, máu trong người hắn như bị thiêu đốt, con mẹ nó chứ kinh nghiệm xương máu cũng phải phải trả giá bằng sự chịu đựng à nha. Tiếng mở cửa vang lên, một giọng của người đàn ông vang lên.



“ Hắc hắc, Vương Như Đào, nàng lại làm một mình.”




Người phụ nữ lập tức nở một nự cười dâm đãng “ Ngô Đường, chàng làm ta khó chịu lắm rồi, mau tới đây.”



“ Phải đợi ta chốn ra chứ, cẩn thận một chút,có người nhìn thấy thì chết.”



Ngô Đường lên tiếng, tay cũng đã hoạt động khắp người phụ nữ.



“ Gia chủ đã bế quan, trượng phu ta cũng đã ra bên ngoài, các trưởng lão khác cũng sẽ không qua nơi này, chàng sợ cái gì chứ!”



Sau đó quần áo rơi đầy trên đất, tiếng da thịt va chạm, tiếng kêu dâm đãng của hai người vang lên khe khẽ.



Trần Quốc Hưng ở dưới gầm giường xoa xoa cằm, tộc trưởng bế quan rồi, vậy là hắn tha hồ mà lộng hành trộm cắp rồi, tu vi của hắn bây giờ là Luyện Khí Kỳ tầng 9 sơ kì, nhưng hắn dám khẳng định mấy kẻ ở đây có tu vi Luyện Khí Kỳ đỉnh phong cũng bị hắn nghiền ép trong một nốt nhạc.



“ Aaa “ một tiếng thét dài vang lên, Trần Quốc Hưng sững sờ, lật tay nhìn đồng hồ trên tay, đếm đi đếm lại hình như mới được hai phút, ây za…



Vậy mà cũng ngoại tình cơ à? Hắn xoa xoa cằm, hình như là vợ của một trong mấy người đi ra ngoại giới, vì vậy hắn quyết định giúp đỡ bắt gian cho bàng dân thiên hạ xem xét.



Chui ra từ trong gầm giường, nhìn hai thân hình đang dính lấy nhau hắn cười cười bổ cho mỗi người một đấm ngất xỉu, khẽ liếc thêm qua người phụ nữ cũng thầm gật gù, rồi móc bật lửa châm một mồi lên tấm rèm cạnh giường rồi hô toáng lên.







“ Ối làng nước ơi cháy cháy…”



Rồi mở cửa chạy tọt ra ngoài, châm thêm vài mồi lửa nữa, chạy về hướng nơi cất giữ bảo khố trong kí ức sưu hồn được, bảo khố do mấy vị trưởng lão canh giữ, tộc trưởng lên núi bế quan nên hắn không sợ sẽ gặp vì vậy châm thêm vài mồi lửa cho cháu to thêm.



Tiếng người hô hoán nhau náo động cả một khu, Trần Quốc Hưng ẩn nấp gần chỗ bảo khố chờ đợi…



Lửa cháy càng ngày càng lớn, đã có người chạy đi báo cáo với mấy vị trưởng lão, Trần Quốc Hưng mở lên thiên nhãn nhìn, trong lòng cảm thán không thôi, thiên nhãn đúng là hiệu quả mà, nó có chút tương đồng với thần thức nhưng lại cực kì bí mật. Sau khi được người báo cáo, mấy vị trưởng lão liền mau chóng chạy đi, trong phòng bảo khố chỉ còn một vị trưởng lão canh giữ, Trần Quốc Hưng nở một nụ cười rồi chờ đợi cho đám người rời xa mới hành động.




Đám người chạy vào trong phòng thì thấy hai cơ thể trần chuồng liền kéo hai người ra, ném ở giữa sân, người múc nước rồi thi nhau chuyền nhau từng thùng nước để dập lửa, khi mấy vị trưởng lão chạy đến nhận ra hai kẻ trần chuồng vẫn dính lấy nhau thì giận giữ gầm lên.



“ Khốn kiếp, mau đổ nước cho cả hai tỉnh lại cho ta, hôm nay ta phải lột da hai kẻ dâm loạn này.”



Trần Quốc Hưng nghe thấy tiếng gầm vang trời thì cảm thấy bản thân vừa làm một việc tốt thì mỉm cười, chui ra khỏi chỗ ẩn nấp chạy về phía bảo khố, tiện tay trên đường đi túm lấy một tên người phàm rồi đánh ngất, lột sạch đồ rồi quăng vào một góc, mặc lên người bộ quần áo hắn tấm tắc khen, người đẹp thì mặc gì cũng đẹp mà.



Chạy vào trong bảo khố, hắn lộ ra vẻ hốt hoảng vừa chạy vừa thở la lên.



“ Trưởng lão, Vương Như Đào gian dâm với Ngô Đường bị bắt tại trận, sắp bị các trưởng lão giết tại chỗ rồi.”



Vị trưởng lão đang ngồi xếp bằng giữa phòng thấy Trần Quốc Hưng bộ dạng nhếch nhách chạy vào thì đột ngột bật dậy.



“ Vương Như Đào, khốn kiếp đứa cháu dâu lăng loàn ( Không xưng hô kiểu xưa nhé, khó đọc).”



Trần Quốc Hưng sững sờ, cháu dâu, con mẹ nó không trùng hợp thế chứ, trưởng lão vội chạy ra ngoài nhưng chỉ vài bước chợt khựng lại, sau đó định quay lại nhưng đã muộn, Trần Quốc Hưng trong nháy mắt đánh mạnh một chưởng vào huyệt vị quan trọng ở ngay gáy trưởng lão.



“ Hự “ một tiếng, trưởng lão ngã lăn ra đất, ngất xỉu, hắn cười cười huyệt vị quan trọng sau lưng mà bị tấn công thì coi như xong, túm đầu trưởng lão vào trong tay cười nhạt nói.



“ Sưu hồn.”



1 phút sau liền buông tay, ném vị trưởng lão đã sùi bọt mép vào một góc, hắn chỉ sưu hồn không giết đã xem như là từ bi lắm rồi, còn việc sau khi tỉnh lại trưởng lão có vấn đề gì không hắn không rảnh mà quan tâm.



Nhét cái lệnh bài vừa lấy được từ trên người vị trưởng lão kia vào một cái hốc ở trên tủ đặt ở cuối phòng, một cánh cửa phía sau tủ được mở ra, hắn cầm lấy tấm lệnh bài đi vào bên trong, có mấy trận pháp cấm chế được bố chí rất đơn sơ, bất quá với tạo nghệ trận pháp nửa mùa như hắn muốn phá cũng phải tốn không ít thời gian.



Dơ tấm lệnh bài lên đánh vài đạo thủ ấn, kết giới cấm chế trận pháp đều được mở ra, có những hàng dài mấy chục hộp được đặt ngăn nắp trên các ngăn tủ, hắn nhanh chóng thu tất cả không chừa một thứ gì vào trong vòng tay chữ vật.



30 giây sau hắn đã quay ra ngoài cười hớn hở, quăng chả tấm lệnh bài rồi mau chóng rời đi, trước khi đám trưởng lão quay lại, tiện tay châm thêm vài mồi lửa nữa cho khung cảnh càng thêm rực rỡ.