Quý Khâm Sinh và Phó Minh Khang nói chuyện rất lâu, Du Dã bước vào gian phòng riêng, sự chú ý cũng không tập trung, tầm mắt không ngừng trôi dạt về phía cửa. Hứa Hoa nhận thấy điều đó, lôi kéo cậu chơi trò đoán số phạt rượu, dời đi không ít sự chú ý của cậu, đồng thời thành công trong việc chuốc say cậu.
Lúc Quý Khâm Sinh bước vào, Du Dã đã mềm như bún mà dựa vào ghế sô pha, khép hờ nửa con mắt, cả khuôn mặt đỏ bừng. Quý Khâm Sinh dùng mu bàn tay chạm vào gò má của Du Dã, thử nhiệt độ. Du Dã cười ngốc nghếch, giang hai tay về phía Quý Khâm Sinh, nhép miệng không ra tiếng "ôm ôm nào". Quý Khâm Sinh cúi người, ôm eo quàng mông, kéo người nọ dậy.
Hắn nói tạm biệt với từng người bạn của mình, đưa Du Dã về nhà. Khi Du Dã tỉnh dậy vào ngày hôm sau, thời gian đã là một giờ chiều, trong phòng không có ai, trên người cậu đã được thay một bộ quần áo ngủ, cảm giác toàn thân cũng rất sạch sẽ khoan khoái, đêm qua Quý Khâm Sinh đã tắm rửa cho cậu.
Cậu ngồi dậy khỏi giường, Kẹo Sữa đang nằm đè lên bụng dưới của cậu trượt xuống, kêu một tiếng "meo" vừa yếu ớt vừa kéo dài, còn duỗi lưng một cái, nhìn Du Dã với vẻ chờ mong, chờ để được sờ. Đáng tiếc thay chủ nhân của nó có trai quên mèo, hoàn toàn bỏ qua sự hiện diện của nó, vén chăn lên là đi tìm trai ngay.
Trong lòng cậu đại khái đoán được là Quý Khâm Sinh e rằng không ở nhà, không giống như cậu, Quý Khâm Sinh rất bận, mỗi ngày điện thoại luôn tay. Chỉ là những lúc đi cùng với cậu, cuộc gọi nào có thể không nghe máy thì sẽ tận lực không nghe máy.
Chẳng có ai không thích được coi trọng, Du Dã cũng vậy. Cậu cầm cốc hứng nước, lại bất ngờ phát hiện cửa thư phòng chưa đóng. Ngày thường chỉ cần cậu không làm việc, thì đều sẽ đóng cửa phòng lại. Bởi vì trong nhà có nuôi mèo, lỡ như để nó làm xáo trộn tài liệu thì cũng rất phiền phức.
Chính ngọ ban trưa, ánh mặt trời rực rỡ, sàn nhà gỗ cũng được nắng trong thư phòng chiếu rọi mà ấm áp hẳn lên, trái tim của Du Dã lại bỗng nhiên nguội lạnh.
Cậu siết chặt chiếc cốc trong tay, từ từ tiến lại gần. Cửa được đẩy ra, tia nắng làm cho đôi mắt của cậu khẽ nheo lại, đồng tử của cậu run lên, thấy rõ được cảnh tượng trong thư phòng.
Quý Khâm Sinh ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại, đặt một cuốn sổ tư liệu đang mở ra ở trên đùi, cầm mấy bức ảnh ở trong tay, lẳng lặng xem.
Bên trong cuốn sổ tư liệu là những câu chuyện về Quý Khâm Sinh mà cậu thu thập được, còn ghi chú những lời bình của mình về hắn.
Đương nhiên cũng không phải là những lời lẽ hay ho gì cho lắm, bởi vì ấn tượng ban đầu của cậu đối với Quý Khâm Sinh chính là có nhiều tai tiếng, người cũng đa tình. Mà nhiêu đó thôi cũng đã đủ tồi tệ lắm rồi, không ai có thể bỏ qua cho một việc làm như vậy, Du Dã đặt mình vào hoàn cảnh đó mà nghĩ, cũng sẽ cảm thấy không thể hiểu nổi, thậm chí sẽ cảm thấy sợ hãi. Người bên gối có cả một đống tư liệu đồ sộ về bạn, ở trong phim kinh dị thì đây đích thị là một tên mắc bệnh độc tưởng cuồng loạn*.
Cơ mà cậu thật sự không phải, nhưng lại nên giải thích như thế nào đây? Người yêu dấu ơi, tôi không phải là biến thái, tôi chỉ là viết anh vào trong sách mà thôi, anh đừng nóng giận.
Cậu đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cậu hình như đã từng... viết một đoạn văn như vậy ở trong cuốn sổ tư liệu. Là một đoạn được cậu tiện tay viết xuống, vào cái lần cậu gặp được Dương Du ở nhà của Quý Khâm Sinh, tâm trạng dĩ nhiên là không tốt cho lắm.
Cậu để lại một đoạn văn ở trong cuốn sổ, như là đang nhắc nhở bản thân, không được tin hắn, chỉ được dùng hắn làm tư liệu sống mà thôi. Nhớ kỹ mục đích ban đầu, chịu đựng sự cám dỗ. Trong thời gian một tháng, đừng quá nghiêm túc mà coi đây là thật, chẳng qua chỉ là một trò chơi.
Kiên trì đến cùng, sẽ là kẻ thắng cuộc.
Đầu lưỡi của Du Dã tê rần, hai chân như nhũn ra, cậu chưa từng nghĩ sẽ bị Quý Khâm Sinh phát hiện những thứ này theo một cách như vậy.
Cậu đặt mạnh cốc nước sang một bên, nước văng ra, làm ướt tay cậu, cậu cũng chẳng buồn để ý tới. Cậu đi đến trước mặt Quý Khâm Sinh, ngồi xổm xuống, nắm chặt tay phải của người nọ, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết phải nói như thế nào.
Quý Khâm Sinh rút tay mình ra khỏi tay cậu, tay cậu trống không, tim cũng trống không, cuống họng nghẹn ngào, ánh mắt kinh hoảng, đầu ngón tay cuộn lên trong vô thức, như là đang muốn giữ lại cái gì. Cậu mang vẻ mặt cầu khẩn, thoạt trông có chút đáng thương, chỉ một lòng thiết tha cầu mong sao Quý Khâm Sinh đừng quá giận dữ.
Bọn họ rõ ràng là chỉ mới quyết định ở bên nhau thôi, sao lại đã xảy ra chuyện như vậy rồi.
Du Dã tâm trí rối bời, đôi môi khô nứt: "Anh nghe tôi giải thích..."
Quý Khâm Sinh đóng cuốn sổ tư liệu lại, đặt mấy bức ảnh lên trên cùng: "Em hẳn là xem tôi như tư liệu sống để tham khảo."
Du Dã vội vàng nói: "Chỉ là ngay lúc đầu thì có ý định như vậy, anh biết mà, tôi là dân viết tiểu thuyết, kỳ thực rất hay tham khảo người xung quanh để viết vào trong tiểu thuyết, lẽ ra tôi nên nói với anh một tiếng..."
Quý Khâm Sinh thất vọng mà sờ lên bìa cuốn sổ tư liệu: "Em muốn hẹn hò với tôi, là bởi vì cái này sao?"
Du Dã theo bản năng muốn lắc đầu, nhìn vào đôi mắt của Quý Khâm Sinh, lại không làm được, cuối cùng chỉ có thể một lần nữa nắm lấy tay của Quý Khâm Sinh: "Không phải, tuyệt đối không phải! Tôi thích anh, nên mới muốn hẹn hò với anh!"
Quý Khâm Sinh: "Du Dã, em không tin tôi đúng không."
Du Dã không trả lời.
Quý Khâm Sinh: "Chuyện mà tôi muốn làm cho em tin tưởng chỉ có một, đó là chuyện về Dương Du, mà trong chuyện này, thực chất em vẫn không tin."
Du Dã há miệng, lại không nói ra được bất cứ lời phủ nhận nào. Khi đó cậu quả đúng là không tin, hiện tại cũng chỉ có thể tin tưởng, bởi vì cậu thích hắn, muốn hẹn hò với hắn.
Du Dã: "Tôi chỉ là cảm thấy..."
Quý Khâm Sinh trở tay nắm lấy tay của cậu, hành động này làm cho nội tâm của Du Dã thoáng buông lỏng, Quý Khâm Sinh hỏi cậu: "Em chỉ là cảm thấy cái gì?"
Du Dã lấy hết can đảm mà giải thích: "A Khâm, tôi từng bị người ta lừa dối, kỳ thực tôi rất sợ. Bởi vì sự khởi đầu của chúng ta chỉ là một trò chơi, anh đối xử tốt với tôi, cũng đều là phần thưởng của trò chơi kia hết. Nếu như đêm hôm ấy tôi không giữ lại chiếc cà vạt của anh, vậy thì có phải là hôm nay anh sẽ đối xử tốt với một người khác?"
Du Dã: "Nếu như một tháng sau, anh chơi chán rồi, tôi động tâm rồi, thì khi đó phải làm thế nào đây? Anh biết không, anh đồng ý hẹn hò với tôi, tôi vui lắm, thật đấy! Chuyện vị hôn thê, tôi sẵn lòng tin tưởng, bởi vì tôi thích anh."
Du Dã: "Vậy nên A Khâm, rốt cuộc vì sao anh lại thích tôi chứ?"
Tất cả mọi bất an đều là bởi vì không đủ tự tin, bắt nguồn từ một sự khởi đầu không đủ nghiêm túc. Trên đời này thật sự sẽ có nhất kiến chung tình ư? Nếu như có, thì dựa vào đâu mà lại là cậu đây?
Đâu có loại người nào là Quý Khâm Sinh chưa từng gặp qua, cớ làm sao hắn lại chọn cậu kia chứ? Chỉ vì lúc đó ở trong quán bar, cậu là người không để tâm đến trò chơi này nhất, cho nên hắn nhét chiếc cà vạt kia cho cậu, hòng đùa giỡn với cậu một phen.
Rồi bởi vì thời gian sau đó qua lại với nhau, cảm thấy cậu không tồi, cho nên đem lòng yêu cậu?
Thực ra Du Dã cũng chưa bao giờ suy nghĩ, tại sao cậu lại thích Quý Khâm Sinh, cậu chỉ có thể nghe theo trái tim mình. Nhưng đối với Quý Khâm Sinh, cậu không đủ tự tin, cậu hiểu được bản thân một cách thấu tỏ, lại không hiểu được Quý Khâm Sinh.
Đặc biệt là thái độ mà thi thoảng Quý Khâm Sinh biểu lộ ra rất kỳ quái, có những lúc Du Dã thậm chí còn cảm thấy, Quý Khâm Sinh coi cậu như là một người khác.
Cảm giác này vô cùng khó hiểu, gần như là một loại trực giác. Không có chứng cứ gì, chỉ là có một ý thức mơ hồ như vậy. Bởi vì cậu và người kia giống nhau, cho nên Quý Khâm Sinh mới động tình như thế.
Trong mắt Du Dã có chứa sự mông lung, cậu nhìn khuôn mặt của Quý Khâm Sinh, mày môi mắt mũi, không có một chỗ nào không phải là dáng vẻ mà cậu yêu thích nhất. Một người tựa như bước ra từ trong lòng cậu như vậy, thực sự thuộc về cậu sao?
Hệt như lúc này đây, Quý Khâm Sinh phát hiện ra những chuyện cậu đã làm, Du Dã cảm thấy hoảng loạn, cũng cảm thấy kỳ quái.
Tại sao Quý Khâm Sinh lại không tức giận chứ, nhìn thấy những dòng chữ kia, chẳng lẽ không nên tức giận sao?
Du Dã: "Sao anh không giận gì hết vậy, A Khâm?"
Vừa dứt lời, cậu thấy tay mình bị căng ra, bị Quý Khâm Sinh kéo vào gần lồng ngực của hắn. Cậu nghe thấy Quý Khâm Sinh nói với một giọng điệu kỳ quái: "Giận chứ, giận lắm luôn, hận không thể cắn xé em thành từng miếng nhỏ, rồi đem giấu em đi."
Thân thể của Du Dã khẽ run lên, tự dưng cảm thấy đau một cách khó hiểu. Sau đó cậu liền nghe thấy, Quý Khâm Sinh nói với một giọng điệu sầu muộn: "Nhưng Du Dã à, so với giận em, tôi thích em nhiều hơn."
Quý Khâm Sinh ôm cậu, như một chú mèo to xác dính người, đôi mắt của hắn ươn ướt: "Tôi thích tất cả mọi thứ ở em."
Du Dã nghe được những lời như thế, làm sao có thể không hành động, cậu ôm chặt Quý Khâm Sinh: "Em cũng vậy, thích anh, rất thích rất thích!"
Rõ ràng cậu có thể nói ra được nhiều lời yêu thương hơn nữa, nhưng lúc này lại giống như bị thiếu thốn ngôn từ, chỉ có thể lăn qua lộn lại một chữ "thích" ở bên mép mà nói rất nhiều lần, tình cảm trào dâng mãnh liệt quá đỗi, khiến cho cậu không thể nghĩ ra bất cứ lời nào khác.
Sô-cô-la dùng mũi đẩy mở cửa chạy vào, đuôi ngoáy điên cuồng, đầu lưỡi thè ra, một đôi mắt chó nhìn chăm chú vào hai người đàn ông, phá tan bầu không khí đang dần trở nên nóng bỏng.
Quý Khâm Sinh buông cậu ra, đem cuốn sổ và xấp ảnh chụp đồng thời để sang một bên, lòng bàn tay hướng xuống đè lên mặt bìa: "Sửa lại."
Du Dã điên cuồng gật đầu: "Nhất định sẽ sửa."
Mãi cho đến lúc Quý Khâm Sinh rời khỏi nhà cậu, cậu mới ngộ ra được "sửa lại" là có ý gì. Quý Khâm Sinh không cho cậu lấy tài liệu ở trên người hắn, điều này khiến người sầu lo quá đi thôi, cậu đã viết rất nhiều rồi.
Du Dã mặt nhăn mày nhó mở laptop lên, lấy thuốc lá ra, chuẩn bị tiến hành một cuộc đại tu sửa. Nhưng mà cậu ngồi lì trước màn hình laptop suốt hai tiếng đồng hồ, cũng chẳng sửa được bao nhiêu.
Du Dã quyết định từ bỏ, để đấy hôm khác tính. Cậu thay quần áo, chuẩn bị ra khỏi nhà mua một ít đồ ăn có thể dùng để làm bữa khuya. Du Dã cất công lái xe đến một siêu thị lớn, siêu thị đó có đầy đủ mọi thứ, biết đâu sẽ có loại rượu mà lần trước Quý Khâm Sinh đã nói, Quý Khâm Sinh thích, nên cậu sẽ mua về cho hắn, chẳng ngại đường xa hay phiền hà.
Đã lâu lắm rồi cậu không có cảm giác máu nóng xộc lên đầu như thế, rõ ràng là đã ngần này tuổi rồi, vẫn cứ muốn dùng trăm phương nghìn kế để lấy lòng người thương, chỉ mong sao người ta vui vẻ hơn một chút. Huống chi cậu mới bị Quý Khâm Sinh bắt được cái đuôi nhỏ*, đương nhiên là muốn biểu hiện càng tốt hơn.
*bị phát hiện bí mật, bị nắm thóp, kiểu thế:))
Lòng ngập tràn niềm vui sướng, tâm đầy ắp dự định, cho đến tận lúc đụng phải một người không muốn gặp. Du Dã đã lâu không đến siêu thị lớn này, đến hôm nay lại có thể gặp được Từ Dục, một người đã lâu không gặp, biết thế thì trước khi ra ngoài đã nên xem hoàng lịch, thật đúng là xui xẻo.
Cậu đẩy xe để hàng, định nhân lúc Từ Dục chưa phát hiện ra cậu mà xoay người bỏ đi, ai ngờ Từ Dục liếc mắt một cái trông thấy cậu, còn không biết xấu hổ mà tiến lại gần: "A Dã, đã lâu không gặp."
Quả thực là đã rất lâu rồi, kể từ khi Từ Dục kết hôn, thì Du Dã chưa từng gặp lại người này. Cậu thấy Từ Dục đẩy một chiếc xe để hàng, một đứa trẻ đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở trong xe, tuổi không lớn, tay chân non nớt, tò mò nhìn cậu với đôi mắt to tròn.
Thấy tầm mắt của Du Dã đang dán vào người đứa trẻ, Từ Dục nở nụ cười lúng túng: "Con trai của em, Từ Đình."
Du Dã gật đầu một cách hờ hững thờ ơ, cũng chẳng có ý định đáp lời, càng không muốn hư tình giả ý mà khách sáo ở trước mặt đứa trẻ, cậu đẩy xe rời đi. Giọng của Từ Dục đuổi tới từ phía sau, y nói y xin lỗi, lúc đó không nên làm như thế, nhưng y không muốn nhìn cậu bị lừa dối như vậy.
Du Dã chẳng buồn ngoảnh đầu lại mà trả lời một câu: "Nếu thật sự cảm thấy có lỗi, thì tránh xa tôi ra, lo mà làm người đi, Từ Dục."
Từ Dục lớn tiếng nói: "Nghe nói anh và hắn đã quay lại với nhau? A Dã! Anh có thể tha thứ cho hắn, tại sao không thể tha thứ cho em!"
Bước chân của Du Dã tăng tốc, cậu cảm thấy Từ Dục đúng là càng lúc càng điên rồi, ở trước mặt con nít mà nói cái gì vậy?!
Du Dã rất không vui, trong sự không vui này kèm theo một cơn hoảng loạn dữ dội. Tâm trạng của cậu bị ảnh hưởng bởi sự xuất hiện đột ngột của Từ Dục, huyệt thái dương co thắt từng cơn, trong lòng còn có một luồng cảm giác không thể gọi tên, nôn nóng rục rịch sắp sửa chui ra, muốn nói cho cậu biết điều gì đó.
Du Dã nhấn vào tay cầm của xe đẩy hàng, đầu đau tâm phiền, một chút ham muốn đi dạo phố cũng không còn nữa.
Lúc tính tiền, cậu lại đụng phải Từ Dục. Lần này có một người phụ nữ đi theo bên cạnh y, người phụ nữ kia nhìn thấy cậu, bỗng dưng trừng mắt, giống như điên rồi mà xông tới toan vồ lấy Du Dã: "Sao mày cứ không chịu buông tha cho chúng tao! Anh ấy là của tao! Của tao!"
Giọng của người phụ nữ the thé chói tai, mặc dù có Từ Dục kéo lại, nhưng mặt của cậu vẫn bị cào xước một cái, rách da, đau rát bỏng.
Càng tồi tệ hơn chính là quần chúng vây xem bắt đầu tụ tập xung quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ. Người phụ nữ hệt như phát điên mà buông lời nhục mạ cậu, toàn là những từ ngữ tương đối khó nghe, biến thái chết tiệt, đồng tính luyến ái, thứ chơi lỗ hậu ghê tởm, nam hồ ly tinh.
Sắc mặt của Từ Dục cực kỳ tồi tệ, y không ngừng lôi kéo người phụ nữ, Du Dã che mặt, ngay cả xe đẩy hàng cũng không cần nữa. Cậu cảm giác được có người lấy di động ra chụp hình.
Cậu còn chưa muốn nổi tiếng, chỉ có thể mau chóng rẽ đám đông bước ra ngoài. Tiếng khóc của người phụ nữ, tiếng bàn tán của đám đông, cơn đau nhức ở trên mặt, Du Dã cúi gằm đầu cất bước, chạy trốn khỏi tòa siêu thị kia như một con chuột băng qua đường. Cậu trốn vào trong xe, kéo gương ở trong xe xuống, nhìn mặt mình, có một vệt đỏ kéo dài từ xương gò má đến khóe miệng.
Cậu thở ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng lái xe ra đường. Bởi vì tâm trạng quá tệ, Du Dã một lòng chỉ muốn về nhà, nhưng ở trên đường lại không cẩn thận húc vào đuôi xe người ta, các túi khí an toàn đều bị bung ra.
Cậu chật vật cởi đai an toàn, xuống xe, cảm thấy trên người cũng không có việc gì, chỉ là đầu càng lúc càng đau, các mạch máu bên trong phập phồng lên xuống, chèn ép kịch liệt.
Du Dã đẩy cửa xe ra, ôm đầu nhìn chiếc xe bị cậu tông vào đuôi. Đây là tai nạn giao thông, đối phương đã báo cảnh sát, đang đợi cảnh sát giao thông đến. Du Dã vịn cửa xe, đi vài bước, vốn cũng định gọi một cuộc điện thoại cho công ty bảo hiểm, vừa móc điện thoại di động ra, tầm nhìn lại tối sầm trong nháy mắt, cậu ngất đi.
Lại là một giấc mộng dài, trong mộng đâu đâu cũng thấy mùi gay mũi. Cậu bị người ta ghì đầu xuống đất, có ai đó đóng một thứ gì sắc nhọn vào lòng bàn tay của cậu, cậu tựa như phát điên mà gào lên, bọn người kia gần như không có cách nào ghì chặt được.
Cậu bị người túm tóc dập mạnh xuống mặt đất, đầu váng mắt hoa, trong lúc nhất thời mất đi sức lực để giãy giụa. Tầm nhìn toàn là màu đỏ, toàn là hoa, cậu không thấy rõ. Cậu đau quá, ai đó làm ơn cứu cậu với. Ai cũng được, cứu cậu đi mà...
Âm thanh báo điện thoại đang bận tựa như từng đợt sấm sét, liên tiếp giáng vào người cậu. Cậu sai rồi, cậu không dám nữa đâu. Tại sao chứ, tại sao không chịu cứu cậu?
Nỗi bi thương quá lớn kéo cậu ra khỏi giấc mơ tràn ngập sự tuyệt vọng kia, Du Dã mở mắt ra, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống. Thân thể của cậu run rẩy, cậu muốn nhấc tay phải lên, nhưng lại nhấc không được, bởi vì tay phải của cậu đang bị ai đó nắm lại.
Cậu đang ở bệnh viện, mà Quý Khâm Sinh ở bên cạnh nắm tay cậu, lúc này đang nhẹ giọng nói chuyện điện thoại.
Thấy cậu đã tỉnh, Quý Khâm Sinh mau chóng cúp điện thoại, ghé sát vào, hắn sững sờ. Bởi vì hắn trông thấy đôi mắt của Du Dã, nơi đó có những giọt nước mắt vô tận đang chảy xuống không ngừng, giọng nói của Du Dã khàn khàn, ánh mắt của cậu trống rỗng, còn có nỗi tuyệt vọng vẫn chưa hề tản đi.
Hắn nghe thấy cậu nói: "A Khâm, em đau quá."
"Cứu em đi mà."