Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon - Chương 112: Ám ảnh.




"Chào."

Trả lời một cách gọn gàng, cậu kéo theo chiếc vali mình tới một bàn trống và ngồi xuống, thấy vậy Ayato cũng trở lại chỗ ngồi của mình và trò chuyện với Reinhard, trong khi Kaze cũng đi tới bàn cậu trò chuyện, bảy người kia thấy vậy cũng đi đến một dãy bàn trống gần cậu và ngồi xuống.

"Cô muốn gì?"

Cậu thở dài khi vẫn thấy Kaze vẫn đứng bên mình.

"Lạnh lùng thật đó ~ Tôi chỉ muốn một cuộc trò chuyện vui vẻ thôi mà ~"

"Nếu cô muốn trò chuyện, nhìn sang bên đó xem."

Chỉ ngón tay về phía bảy người đang ngồi nhìn chầm chầm vào cặp đôi, họ đang nhìn cả hai với ánh mắt nghi ngờ.

"Ahaha.. Xin chào, tôi là Kaze."

Thấy cô chào và giới thiệu tên mình, cả bảy cũng làm lại điều tương tự, nhưng vẫn không khỏi ánh mắt nghi ngờ.

"Cô với Onii-sama có mối quan hệ gì?"

Người lên tiếng cũng là người đang nhìn cô với ánh mắt bực bội vì đáng lẽ vị trí mà cô đang đứng là của mình, Hibi.

"Hm.. Chúng tôi gập nhau hôm qua và quyết định trở thành bạn của nhau !"



"Cô tự quyết định nhé, tôi chả biết gì cả."

Phản bác lại lời cô nói, cậu thở dài quan sát các người xung quanh cho đến khi đôi mắt cậu dừng ở một cô gái đang tự kỷ một mình, nếu nhìn kĩ hơn, có thể thấy những đóm sáng nhỏ đang bay xung quanh cô.

'Tinh Linh Thuật sao, thậm chí còn nói chuyện được với Tinh Linh cơ à..'

Nhưng vì nhìn người khác giới mãi cũng là một điều thô lỗ, cậu nhanh chóng đảo mắt đi, cũng do một phần cậu cảm giác như đang bị cô gái đó nhìn, thậm chí có một số người cũng đang liếc nhìn cậu, trong đó có cả cô gái đấu với cậu lúc trước đang cứ liên tục nhìn chầm chầm cậu, không biết có phải do trùng hợp hay do cậu không để ý, cô hiện đang ngồi phía sau cậu chỉ cách vài cái bàn và nhìn chầm chầm liên tục vào cậu,nó khiến cậu có đôi chút khó chịu khi không biết ý định của cô là gì.


Sau một lúc, giáo viên của lớp cũng đã vào, là một phụ nữ với mái tóc đen, đôi mắt sắc lẻm nhìn tổng quát các học sinh.

"Thật đáng tiếc nhưng tôi sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em xuyên suốt 4 năm. Tôi là Kitsugi Erebus, có câu hỏi gì thì cứ hỏi, tôi sẽ trả lời trong phạm vi có thể."

Sau lời người phụ nữ nói, cánh tay đầu tiên đã giơ lên, đó là Nobura, người vẫn không tin vào số điểm đầu vào quá lớn này.

"Eto.. Sensei-san, có thật là số điểm đó chúng em có thể xài thỏa thích?"

"Tất nhiên, các em có thể xài số tiền đó như thế nào tùy các em, trong trường này em có thể mua bất cứ mọi thứ với điểm."

"Yosh!"

Như thể trúng mánh lớn, nở một nụ cười đắc thắng, Nobura ngồi xuống quay sang thảo luận với Zin.


"Sensei, lớp S có điểm gì khác với các lớp còn lại ạ?"

"Được nhiều quyền lợi, giống như việc các em sẽ được học nâng cao bất cứ khi nào mình muốn. Nếu không ai còn điều gì để hỏi, chúng ta sẽ bắt đầu buổi học."

Tiết học bắt đầu được diễn ra mà không ai hỏi thêm điều gì nữa, mặc dù có một số điều họ còn thắc mắc, nhưng họ lại ngại phải hỏi, nhưng trước khi tiết học bắt đầu, cô giáo viên đó đã phát cho từng người một chìa khóa phòng với số phòng trên đó tương trưng cho phòng của bản thân, cô cũng có chỉ đường cho mỗi người. Theo những gì cậu nghe, học sinh khối S sẽ ở mỗi người một phòng, hoặc hai người một phòng cũng được tùy thích, tuy vậy, con gái lại ở ký túc xá riêng với con trai và nghiêm cấm nam nữ ngủ chung phòng với nhau, bởi vì điều này, Hibi đã nguyền rủa ngôi trường suốt mấy tiết.

Do mỗi lớp chỉ có một giáo viên duy nhất, nên các môn khác cũng đều do cô giáo chủ nhiệm dạy, nhưng cậu vẫn thắc mắc liệu môn thể dục có do cô dạy không, vì bộ ngực của cô cũng khá đầy đặn, chắc cũng đã có vài tên tưởng tượng đến cảnh cô ấy mặc bộ đồ thể dục chạy rồi nhỉ?

*Reng reng*

12 giờ, tiếng chuông reng lên thông báo kết thúc việc học, cũng là lúc đến giờ nghỉ lao, giờ mà các học sinh có thể nghỉ ngơi hoặc ăn trưa trong tầm 30 phút.

"Onii-chan chờ em !"

Bắt được cánh tay cậu, cô bé bĩu môi nói.


"Tại sao anh lại không kêu em đi cùng?"

"Em không định đi ăn với họ sao?"

Nói xong, cậu liếc về phía bảy người phía sau, trong đó có cả Kaze.


"Anh không định đi ăn với cả bọn sao?" Cô phản bác lại cậu.

"Anh nghĩ mình sẽ đi kiểm tra phòng của mình trước khi ăn, vì vậy nên hãy ăn trước đi, anh sẽ lại sau."

"Ồ? Thì ra là thế, vậy hẹn gập anh ở canteen!"

"Ừm."

Nói xong, cậu cầm theo chiếc vali của mình nhanh chóng rời đi, rời khỏi trường đi đến khu ký túc xá.

"Nhìn từ xa đã thấy nó to rồi.. Lại gần thì.."

Đưa mắt nhìn lên các tầng, nó khiến cậu trông như một kẻ tí hon đang cố gắng vào nhà của một titan vậy.

Đi đến nơi có thứ được gọi là 'Thang máy' , đó là một phát minh dựa vào kĩ thuật khoa học lẫn phép thuật, khi truyền ma lực vào trong một miếng cảm ứng bên trong thang máy, nó sẽ tự động chạy lên, kể cả lúc xuống cũng vậy và có mỗi một cái thang máy cho mỗi tầng, khi nghe cô giáo viên đó giải thích, cậu mới thấy thêm sự giàu có của ngôi trường này, miếng cảm ứng ma lực vốn được làm từ một vật liệu rất hiếm có, thậm chí cả cái thang máy này cũng được làm từ Mithirl để truyền ma lực tốt hơn.

Bên trong thang máy cũng có một chữ số hiện thì các tầng, và theo số được ghi trên chìa khóa của cậu, cậu ở tầng 5, tầng cao nhất của ký túc xá này, mà không biết có phải do may rủi thì vận may hay không, chỉ có một phòng duy nhất ở trên tầng 5 và tầng 5 cũng có hiên nhà lẫn sân thượng trên nó, thậm chí còn có cả hồ bơi, nó làm cậu liên tưởng tới những vụ giết người chết tầng thượng trong tiểu thuyết mà mình đã đọc, nhưng cậu lại không bận tâm về nó, thứ khiến cậu suy ngẫm nãy giờ là..

"Tại sao tôi lại ở cùng phòng với hội trưởng hội học sinh chứ ?! Đây là ký túc xá nam mà!"

Cậu vô thức hét lên mà không kìm chế lại vẻ lạnh lùng thường ngày..