Kẻ Mạo Danh

Kẻ Mạo Danh - Chương 55




Danny đã sẵn sàng ngồi chờ tại một chiếc bàn trong góc mười lăm phút trước giờ hẹn với Charlie Duncan. Mario đã lựa chọn vị trí lý tưởng để đảm bảo hai người có thể nói chuyện mà không sợ bị nghe lén. Có rất nhiều câu hỏi Danny cần hỏi, tất cả đều đã được ghi nhớ kỹ trong đầu anh.

Danny cầm thực đơn lên nghiên cứu để làm quen với nó trước khi vị khách tới. Anh trông đợi Duncan sẽ tới đúng hẹn; nói cho cùng, ông ta đang rất trông chờ vào việc Danny đầu tư cho vở diễn mới của mình. Có lẽ đến lúc nào đó trong tương lai ông ta thậm chí sẽ hiểu ra lý do thực sự cho lời mời ăn trưa này...

Đúng một giờ kém hai phút, Charlie Duncan bước vào nhà hàng Palm Court, mặc một chiếc sơmi cổ mở phanh, miệng ngậm một điếu thuốc đang nhả khói - hệt như một nhân vật biếm họa của Bateman bằng xương bằng thịt. Người phụ trách nhân viên phục vụ lại gần nhắc nhở vài lời tế nhị với vị khách trước khi đưa cho ông ta một chiếc gạt tàn. Duancan dụi tắt điếu thuốc trong khi người phụ trách mở một ngăn kéo bàn lấy ra ba chiếc cà vạt kẻ sọc, tất cả đều chẳng ăn nhập gì với chiếc áo sơmi màu thịt cá hồi của Duncan. Danny cố nhịn cười. Nếu như đây là một trận tennis, có thể coi như anh đã khởi đầu séc đầu tiên bằng năm ván dẫn trước. Người phụ trách nhân viên phục vụ dẫn Duncan qua căn phòng tới bàn của Danny. Danny thầm ghi nhớ sẽ tăng gấp đôi tiền boa.

Danny đứng dậy bắt tay Duncan, lúc này hai má của ông ta đã nhuộm cùng một màu như chiếc áo sơmi đang mặc.

“Rõ ràng ông là khách quen ở đây,” Duncan vừa nói vừa ngồi xuống ghế. “Có vẻ như ai cũng biết ông.”

“Bố tôi và ông nội tôi luôn ở tại khách sạn này mỗi khi từ Scotland tới đây,” Danny nói. “Một kiểu truyền thống gia đình.”

“Vậy ông đang làm gì, Nick,” Duncan hỏi trong lúc xem thực đơn. “Tôi không nhớ trước đây từng gặp ông ở nhà hát.”

“Tôi từng phục vụ trong quân đội,” Danny đáp, “vì thế tôi thường xuyên ở nước ngoài. Nhưng từ khi bố tôi qua đời, tôi thừa kế việc quản lý quỹ tín dụng của gia đình.”

“Và trước đây ông chưa từng đầu tư vào lĩnh vực sân khấu?” Duncan hỏi trong khi nhân viên phục vụ rượu mang một chai vang đến cho Danny xem. Danny chăm chú nhìn nhãn hiệu một lúc, rồi gật đầu.

“Hôm nay ngài dùng gì, Sir Nicholas?” Mario hỏi.

“Tôi vẫn sẽ dùng như thường lệ,” Danny nói. “Và giữ nó chỉ hơi tái thôi,” anh nói thêm, nhớ lại Nick đã một lần nói như thế với người phục vụ bếp tại nhà ăn ở Belmarsh. Câu nói đó đã gây ra một trận cười để đời, đến mức suýt nữa nó đã bị ghi vào hồ sơ của anh ta. Người phục vụ rượu rót một chút vang vào ly của Danny. Anh đưa ly rượu lên ngửi trước khi nhấp thử, rồi lại gật đầu - một bài học nữa Nick đã dạy anh với Ribena(1), nước và một cái ca nhựa.

“Tôi cũng dùng món đó,” Duncan nói, đóng cuốn thực đơn lại trả cho người phục vụ. “Nhưng của tôi hãy làm chín vừa.”

“Câu trả lời dành cho câu hỏi của ông,” Danny nói, “là không, trước đây tôi chưa bao giờ đầu tư vào một vở kịch cả. Vì vậy tôi rất thích thú được biết cách mà thế giới sân khấu của ông hoạt động.”

“Việc đầu tiên một nhà sản xuất phải làm là tìm ra một vở kịch,” Duncan nói. “Hoặc là một vở mới, tốt nhất của một tác giả đã được khẳng định, hay dàn dựng lại một tác phẩm kinh điển. Vấn đề tiếp theo là phải tìm một ngôi sao.”

“Giống như Lawrence Davenport?” Danny nói, đồng thời cụng ly với Duncan.

“Không, đó là chuyện chỉ xảy ra một lần. Larry Davenport không phải là một nghệ sĩ sân khấu. Anh ta chỉ có thể xoay xở được với những vở hài kịch nhẹ nhàng, chừng nào được đỡ vai bởi một dàn diễn viên mạnh.”

“Thế nhưng anh ta vẫn có thể làm kín một nhà hát?”

“Chúng tôi đã dần mất đi khán giả vào cuối đợt công diễn,” Duncan thừa nhận, “một khi những người hâm mộ bác sĩ Beresford đã cạn dần. Nói thẳng ra, nếu anh ta không nhanh chân quay lại với truyền hình, không lâu nữa anh ta sẽ chẳng thể làm kín nổi cả một cái bốt điện thoại.”

“Vậy chuyện tài chính diễn ra như thế nào?” Danny hỏi, sau khi đã có được câu trả lời cho ba câu hỏi của mình.

“Ngày nay, để đưa một vở kịch ra công diễn ở West End sẽ tốn chừng bốn đến năm trăm nghìn bảng. Vì thế một khi nhà sản xuất đã lựa chọn được một vở kịch, ký được hợp đồng với ngôi sao và thuê được nhà hát - và không phải lúc nào cũng hoàn tất được cả ba việc nói trên cùng lúc - anh ta sẽ trông đợi vào những người góp vốn của mình để huy động vốn.”

“Lúc này ông có bao nhiêu người góp vốn như thế?” Danny hỏi.

“Mỗi nhà sản xuất đều có danh sách của mình, một danh sách anh ta giữ gìn như thể đó là báu vật của hoàng gia. Tôi có chừng bảy mươi nhà tài trợ thường xuyên đầu tư vào các vở diễn của mình,” Duncan nói trong khi suất bít tết được mang tới đặt trước mặt ông ta.

“Trung bình mỗi người trong bọn họ đầu tư bao nhiêu?” Danny hỏi, rót đầy ly cho Duncan một lần nữa.

“Với một vở diễn thông thường, mỗi khoản đầu tư thường vào khoảng mười nghìn bảng.”

“Vậy là ông cần tới năm mươi người góp vốn bảo trợ cho mỗi vở kịch.”

“Ông có vẻ rất sắc sảo với những con số thì phải?” Duncan nói trong khi bắt đầu tấn công món bít tết.

Danny rủa thầm. Anh không định để mất cảnh giác, và lập tức tiếp tục.” Vậy làm cách nào một người góp vốn, một nhà tài trợ, thu được lợi nhuận?”

“Nếu sáu mươi phần trăm số chỗ ngồi được bán hết trong toàn đợt công diễn, ông ta vừa đủ hòa vốn và lấy được lại số tiền bỏ ra. Cao hơn, ông ta có thể kiếm được một khoản khá. Thấp hơn, rất có thể ông ta không còn cả áo để mặc.”

“Vậy ngôi sao được trả bao nhiêu?” Danny hỏi.

“Câu trả lời là rất tệ, theo tiêu chuẩn đánh giá thông thường của họ. Có khi chỉ năm trăm bảng một tuần. Đó là lý do tại sao đa số họ thích làm việc trên truyền hình, đóng quảng cáo hay thậm chí đi lồng tiếng hơn là tự mình diễn xuất thực sự. Chúng tôi chỉ trả cho Larry Davenport một nghìn.”

“Một nghìn một tuần?” Danny nói. “Tôi thực sự ngạc nhiên là anh ta chịu bò ra khỏi giường vì số tiền đó.”

“Chúng tôi cũng vậy,” Duncan thừa nhận trong khi nhân viên phục vụ rượu rót nốt chai. Danny gật đầu khi anh ta cầm chai lên dò hỏi.

“Chai vang này tuyệt quá,” Duncan nói. Danny mỉm cười. “Vấn đề của Larry là gần đây anh ta không nhận được nhiều lời mời cho lắm, và ít nhất Tầm quan trọng của sự chân thật giúp tên của anh ta được lên bảng xếp hạng trong vài tuần. Các ngôi sao truyền thông đại chúng, cũng giống như các cầu thủ bóng đá, làm quen rất nhanh với việc kiếm được hàng nghìn bảng mỗi tuần, chưa nói đến lối sống đi kèm với mức thu nhập đó. Thế nhưng khi nguồn thu mất đi, cho dù họ đã dành dụm được một ít tài sản, nhưng họ vẫn có thể nhanh chóng hết sạch tiền mặt. Đó là vấn đề rắc rối với nhiều diễn viên, nhất là những người quá tin tưởng vào tiếng tăm của mình và không để dành đồng nào cho những ngày xấu trời, để rồi nhận ra đang phải đối diện với một khoản thuế kếch xù phải nộp.”

Thêm một câu hỏi nữa được giải đáp. “Vậy ông dự kiến làm gì tiếp theo?” Danny hỏi, không muốn tỏ ra quá quan tâm đến Lawrance Davenport để Duncan khỏi sinh nghi.

“Tôi đang nhắm vào một vở kịch của một tác giả mới có tên Anton Kaszubowski. Anh ta đã đoạt một số giải thưởng tại liên hoan Edinburgh năm ngoái. Vở kịch có tên Lấp lánh, và tôi có cảm giác đó chính là thứ West End đang tìm kiếm. Vài tên tuổi lớn đã ngỏ ý quan tâm, và tôi dự kiến sẽ tổ chức một buổi công bố trong vài ngày tới. Sau khi đã xác định được người đóng vai chính, tôi sẽ liên hệ với ông.” Ông ta cầm lấy chiếc ly mân mê. “Ông đã suy nghĩ về số tiền sẽ đầu tư chưa?”

“Tôi sẽ bắt đầu bằng một con số khiêm tốn,” Danny nói, “cụ thể là mười nghìn. Nếu khoản đầu tư này có lời, tôi hoàn toàn có thể trở thành người góp vốn thường xuyên.”

“Tôi sống sót nhờ những người góp vốn thường xuyên của mình,” Duncan nói và cạn ly. “Tôi sẽ liên lạc với ông ngay khi ký được hợp đồng với một diễn viên hàng đầu. Nhân tiện đây, tôi luôn tổ chức một buổi tiệc nhỏ cho các nhà đầu tư khi công bố một vở diễn mới, và những dịp như vậy chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của vài ngôi sao. Ông có thể gặp lại Larry. Hay em gái anh ta, tùy vào sở thích của ông.”

“Ngài còn dùng gì nữa không, Sir Nicholas?” người phụ vụ hỏi.

Danny rất có thể sẽ gọi thêm một chai thứ ba, nhưng Charlie Duncan đã trở lời xong mọi câu hỏi của anh. “Cảm ơn cậu, và làm ơn mang hóa đơn thanh toán tới cho tôi, Mario.”

***

Sau khi Al Mập đã đưa anh quay về The Boltons, Danny đi thẳng lên phòng làm việc và lấy cặp tài liệu về Davenport khỏi giá. Anh giành cả giờ đồng hồ tiếp theo để viết các ghi chú bổ sung. Sau khi đã ghi lại mọi thông tin quan trọng biết được từ Duncan, anh trả lại cặp tài liệu về chỗ, giữa các cặp tài liệu về Craig và Payne, rồi quay lại bàn làm việc.

Anh bắt đầu đọc qua bài viết mà anh định mang đi tranh giải, và chỉ sau vài đoạn mối nghi ngờ của anh rằng nó vẫn còn chưa đủ khá để gây ấn tượng cho giáo sư Mori, chứ đừng nói gì cả một hội đồng giám khảo, đã hoàn toàn được khẳng định. Điều tích cực duy nhất có được từ khoảng thời gian anh bỏ ra cho bài luận là lấp đi những khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc trước khi anh có thể thực hiện bước đi tiếp theo. Anh cần phải tránh không trở nên nôn nóng, điều rất có thể sẽ khiến anh phạm phải một sai lầm vô phương cứu chữa.

Vài tuần đã trôi qua trước khi Gary Hall hoàn tất được việc mua lại hai bất động sản ở đường Mile End mà không ai trong số những người bán biết được ý định của anh ta. Như một tay câu cá cừ khôi, Danny thả mồi với một mục đích duy nhất: không phải để câu một con cá bé luôn lượn lờ sát mặt nước như Hall, mà tìm cách dụ con mồi lớn hơn, giống như Gerald Payne, trồi lên mặt nước.

Anh cũng cần phải đợi tới khi Charlie Duncan tìm ra một ngôi sao cho vở kịch mới của ông ta, trước khi anh có thể danh chính ngôn thuận gặp lại Davenport. Và anh cũng phải đợi - Chuông điện thoại reo lên. Danny nhấc máy. “Vấn đề mà ông đã đề cập đến,” một giọng nói vang lên. “Tôi tin chúng ta có thể đi đến một giải pháp. Chúng ta cần gặp nhau.” Đầu dây bên kia im bặt. Danny bắt đầu hiểu tại sao các nhà ngân hàng Thụy Sĩ vẫn tiếp tục giữ tài khoản cho những người giàu có đánh giá cao sự kín đáo.

Anh cầm bút lên, quay lại với bài luận của mình và cố nghĩ ra một câu mở đầu cuốn hút hơn. John Maynard Keynes chắc hẳn biết rõ bài hát quen thuộc, “Liệu chúng ta có được niềm vui” với câu hát đầy ám ảnh, “Chẳng có gì chắc hơn, người giàu cứ giàu còn người nghèo có thêm con.” Ông ta đáng ra đã có thể xem xét đến việc áp dụng nó cho các quốc gia tương tự như cho các cá nhân...