Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 394: Chủ nhân sơn trang khiêu khích cô




“Chẳng phải là của Biên gia...”

Vệ Thường Khuynh ngắt lời cô: “Sơn trang Long gia không phải của Biên gia, Biên gia chỉ bảo quản thay người khác mà thôi. Chủ nhân của nơi đó tên là Vệ Long Kỳ.”

Vệ Long Kỳ? Họ Vệ?

Tề Tiểu Tô sửng sốt: “Thế có nghĩa đây là sơn trang nhà anh à?”

Nghe câu này của cô có hơi trẻ con nên Vệ Thường Khuynh không nhịn được muốn dỗ dành cô: “Giờ là của em rồi, tặng cho em, làm sính lễ.”

“Vệ Thường Khuynh, anh nghiêm túc cái coi.”

“Ừ, bản Thiếu soái nghiêm túc mà, đương nhiên, nó chỉ là một phần sính lễ thôi, sẽ không chỉ có mỗi cái đó thôi đâu.”

Một cái sơn trang lớn như thế, bao gồm cả một vùng rừng núi, giờ có tiền cũng chẳng mua được, nếu thật sự miễn cưỡng dùng giá thị trường để định giá thì chắc có 200 triệu cũng chẳng mua nổi. Thế mà ở trong miệng anh nó lại chỉ là “mỗi cái đó” thôi sao?

Tề Tiểu Tô lập tức không biết phải nói gì.

“Vệ Long Kỳ là gì của anh thế?”

“Xem như... tổ tiên đi. Cái này có hơi phức tạp, có điều em chỉ cần biết rằng, sơn trang Long gia này thuộc về Vệ gia, hơn nữa, giấy tờ nhà vẫn ở trên tay bản Thiếu soái, không, phải nói là giờ nó đang ở trong tay em. Em vào trong không gian lục tìm xem, sau giá để đồ có một cái hòm sắt nhỏ, bên trong có ít đồ vật cũ, nếu anh nhớ không lầm thì giấy tờ ở trong đó đấy.”

Hóa ra lại ở ngay trong không gian của cô!

“Nói vậy thì sơn trang đó thật sự không phải của Biên gia rồi!”

“Ừm, tất nhiên là không phải. Thế nên em cứ dọn vào mà ở thôi. Trước kia anh đã xem qua bản vẽ mặt bằng sơn trang, nơi đó có rất nhiều phòng, em cứ tìm một phòng rồi thay cái giường, tạm thời ở đó, sau đó thuê người tới trang trí phòng ngủ chính. Đúng rồi, cái khác không quan trọng, nhưng em nhớ kỹ là giường nhất định phải lớn đấy nhé!”

Tề Tiểu Tô choáng: “Tại sao giường nhất định phải lớn chứ? Em ngủ rất ngoan mà.”

Sau đó, cô nghe thấy tiếng cười nhẹ của Vệ Thường Khuynh, tiếng cười từ tính và trầm thấp, chạm vào màng tai cô, làm cho cả người cô mềm nhũn cả ra.

“Em ngoan nhưng có lẽ bản Thiếu soái sẽ không ‘ngoan’ đâu.” Anh đáp.

Tề Tiểu Tô trợn trừng mắt, quá vô sỉ rồi!

“Em không thèm ngủ với anh nhé!”

“Khó lắm, việc này không phải do em quyết định đâu.”

Vô sỉ, vô sỉ, vô sỉ, bá đạo, bá đạo, ác bá!

Tề Tiểu Tô cảm thấy vốn từ của mình quá eo hẹp, hoàn toàn không đủ để hình dung sự ác liệt của Vệ Thường Khuynh. Thế mà anh còn cố tình ném thêm một câu: “Ở bên đó cũng tốt mà, dân cư thưa thớt, xung quanh chẳng có ai, nửa đêm bản Thiếu soái lăn lộn em thế nào ở trên giường, người khác cũng sẽ không nghe thấy em kêu đâu.”

“Vệ Thường Khuynh! Anh thôi ngay!”

Vừa rồi Chúc Tường Đông cũng có vẻ rất không đứng đắn, nhưng dường như lúc nào anh ta cũng thế, vậy mà so với sự vô sỉ, không đứng đắn của Vệ Thường Khuynh thì quả thực còn thua xa. Hơn nữa, quan trọng là người này bình thường toàn ra vẻ đứng đắn, quân trang thẳng thớm, không thích nói cười, dáng vẻ uy nghiêm, ai mà ngờ được người như anh lại có lúc cũng thô bỉ không kiêng nể gì như thế.

Vệ Thường Khuynh bật cười ha hả.

“Em đừng có mơ mộng yêu đương bảy tám lần xem lần nào hơn nữa, Tề Tiểu Tô, nghe đây, em là của bản Thiếu soái!”

Lại thích lôi chuyện cũ ra nói nữa rồi đúng không?

“Em không thèm nói chuyện với anh.” Đầu Tề Tiểu Tô đầy vạch đen.

“Có mệt lắm không?” Giọng anh lại thay đổi, dịu dàng thăm hỏi.

Tề Tiểu Tô lập tức cắn môi, cô biết anh đang hỏi cô cái gì, không phải hỏi thân thể cô có mệt không mà là hỏi cô một mình đua tranh như thế, một mình đối mặt với nhiều mưa gió như thế, đối mặt với nhiều kẻ địch như thế có mệt lắm không.

“Có, mệt.”

Cô khẽ đáp lại một tiếng làm cho trái tim cứng rắn của Vệ Thường Khuynh như tan chảy, vừa mềm, vừa đau. Đau lòng đến rối tinh rối mù.

Mấy người Đại Hùng ghé sát vào chiến hào ba ngày mới đào xong, nhìn chằm chằm về triền núi phía trước mặt, Đại Hùng hạ giọng nói: “Hì hì, để tên đó đắc ý một chút đi, hai ngày nay chúng ta không ứng chiến, bọn họ còn tưởng chúng ta sợ hãi. Chờ lão đại trở về, các cậu có tin là lão đại sẽ như được cắn thuốc, dẫn chúng ta đánh bọn họ tè ra quần cho mà xem.”

Một anh chàng cao gầy tên Tam Điều khó hiểu, hỏi: “Đại Hùng, sao anh biết lão đại về rồi sẽ như cắn thuốc?”

“Hừ hừ, Tam Điều, cái này thì cậu không biết rồi, cậu có biết lão đại đi gọi điện thoại cho ai không? Chị dâu của chúng ta đấy. Hiểu chưa? Lão đại là người đàn ông dũng mãnh như thế, lăn lộn với đám đàn ông thô lỗ chúng ta lâu như thế, đến khi nghe được giọng nũng nịu của chị dâu thì chẳng phải máu toàn thân sẽ dồn hết về nơi nào đó à?”

Mấy anh chàng mặt mũi trát đầy đất cũng cười hì hì.

Huấn luyện ở nơi hoang sơ dã ngoại này, thỉnh thoảng có chuyện để cười cũng có thể làm bọn họ thả lỏng thần kinh một chút.

“Lão đại của chúng ta chắc chắn là rất khỏe trong chuyện ấy.” Tam Điều cũng cười hề hề nói.

“Cái này đương nhiên rồi, đàn ông dũng mãnh nhất chính là quân nhân chúng ta mà.” Đại Hùng vỗ lồng ngực, tiếp tục nói: “Vì thế, sau khi lão đại nghe được giọng của chị dâu xong, chỗ đó giương cờ rồi, sao có thể nhịn được tới bốn, năm tháng nữa chứ hả? Còn chẳng lao ra làm thịt hết bọn Chuồn Chuồn Ớt, Chuồn Chuồn Xanh hết sao! Chẳng phải bên trên đã để lộ ra tin tức rồi à? Chỉ cần có thể hoàn toàn quật ngã đối phương, trong giai đoạn này chứng minh được lực lượng tổng hợp của cả nhóm thì có thể suy xét kết thúc huấn luyện trước thời hạn đấy!”

Đám người Tam Điều đều ồ một tiếng tỏ vẻ đã hiểu.

“Hì! Kết thúc chuyến này, chúng ta cùng nhau đi thăm chị dâu đi?”

“Được được! Các cậu nói xem, nhìn chị dâu nhà mình sẽ như thế nào nhỉ?”

“Còn phải nói sao, tôi cảm thấy nếu có thể thừa nhận được lão đại của chúng ta thì chắc chắn là một cô gái cao to khỏe mạnh rồi! Ngực tấn công, mông phòng thủ!” Đại Hùng đáp.

Mọi người lập tức tranh cãi ầm ĩ.

Cô nàng cao to khỏe mạnh Tề Tiểu Tô ngủ một giấc, lúc dậy thì đã 9 giờ sáng mất rồi.

Đêm qua, nói chuyện với người nào đó gần hai tiếng đồng hồ, cầm điện thoại về phòng, lăn lên giường lại tiếp tục nói chuyện, sau đó gội đầu tắm rửa xong rồi ngủ quên luôn.

Có điều, bây giờ nghĩ lại, cô cũng chẳng nhớ rõ bọn họ đã nói những gì trong suốt hai tiếng đó, hình như là toàn nghe thấy mấy lời thô bỉ, vô sỉ của người nào đó mà thôi.

Cũng không biết có phải huấn luyện quá buồn khổ hay không mà tóm được cơ hội là lập tức trêu chọc cô.

Hôm nay dậy muộn nên cô đành phải gọi điện cho Dương Linh Linh xin nghỉ học. Gần đây tần suất công việc của cô cao quá, thế nên Dương Linh Linh cũng đồng ý, còn an ủi cô nữa.

Rửa mặt xong, thay đồ, cô gọi điện thoại cho Đồng Xán.

“Cô Tề, tôi đang chờ cô ở bên ngoài quán cà phê dưới lầu.”

“Được, tôi xuống ngay đây.”

“Đúng rồi, khoảng 3 giờ rưỡi sáng qua, anh Chúc mới dẫn Tô tổng về khách sạn, sáng nay khi tới, tôi đã qua đó gõ cửa nhưng bên trong không có ai trả lời, hẳn là uống rượu say nên chưa tỉnh, tối qua hai người bọn họ về đều đã say mèm.

Cái tên Chúc Tường Đông này!

Tề Tiểu Tô cạn lời, sau đó bảo Hệ thống Tiểu Nhất xem tình hình bên trong phòng Chúc Tường Đông, quả nhiên thấy hai người vẫn đang ngủ, Tô Vận Đạt ngáy rung cả phòng.

Cô đành phải gọi điện thoại cho Khưu Linh Phương, bảo cô xin nghỉ cho Tô Vận Đạt, cũng gọi điện thoại về Tô gia.

Mợ cả La Hiểu nghe máy, còn quan tâm hỏi tình huống bên khu nhà cô thế nào, hay là cứ về nhà ở một thời gian đi.

“Không cần đâu ạ, cháu có chỗ ở rồi.”

“Ừ, ừ, Tiểu Tô giờ rất giỏi rồi, có ở phòng Tổng thống một thời gian cũng là chuyện bình thường thôi.” La Hiểu nói với vẻ lấy lòng.

Tề Tiểu Tô chẳng muốn phí tâm tư nói chuyện với bà mợ này nên nói thêm hai câu rồi cúp máy.

Buổi chiều, cô có cuộc hẹn gặp với Biên Hải Vi.

Nghĩ tới Biên Hải Vi, Tề Tiểu Tô lại nghĩ, không biết anh em nhà đó có biết chủ nhân thực sự của sơn trang Long gia là ai không nhỉ?