Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 356: Xin lỗi, anh sai rồi




Bọn họ trèo đèo lội suối đi hai ngày hai đêm, mới đến được một thôn nhỏ ở cái vùng hẻo lánh thế này, trong thôn chỉ còn lại mấy người già, cuộc sống kham khổ, không có gì cả. Cũng may còn có một quán bán đồ lặt vặt như vậy.

Đây là Vệ Thường Khuynh dẫn đến, bọn họ đều không biết chạy về phía này thật sự có thể nhìn thấy nhà dân.

Vệ Thường Khuynh nói bên này thăm dò được tín hiệu yếu ớt, chắc có điện thoại, bọn họ còn không tin, hoá ra là có thật.

Nhưng mà lão đại của bọn họ đúng là giỏi thật đấy, cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết.

Quay về lại phải đi thêm hai ngày hai đêm nữa.

Người phía trên cứ cách mười ngày sẽ đi máy bay trực thăng đến một lần, dẫn bác sĩ và mang thuốc thang đến xử lý vết thương và kiểm tra tình hình sức khỏe cho bọn họ.

Đã sắp đến thời gian đó rồi, nếu như bọn họ không về kịp, bị phát hiện rời khỏi điểm huấn luyện đặc biệt, sẽ lập tức bị khai trừ.

“Các cậu mang đồ đi trước đi, tôi sẽ đuổi theo các cậu sau.” Vệ Thường Khuynh nắm chặt tai nghe, trầm giọng nói.

“Lão đại, vết thương của anh không sao chứ?”

“Không sao.”

Đại Hùng biết anh nói một là một, gật đầu nói: “Được, lão đại, vậy anh cẩn thận chút.”

Mặc dù anh bị thương, nhưng chạy nhanh hơn cả bọn họ, cho nên Đại Hùng căn bản không lo lắng anh không đuổi kịp bọn họ. Đại Hùng suy nghĩ một chút, lại xích lại gần, hạ thấp giọng thần bí nói: “Lão đại, có phải đang gọi điện thoại cho chị dâu không? Lâu như vậy không thể liên lạc, nhất định là giận dỗi rồi? Anh nghe em, không thể chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, lúc này anh nên trực tiếp nói anh bị thương ngất mấy ngày cho chị dâu, chị dâu sẽ đau lòng, mà đau lòng rồi sẽ mềm lòng, một khi mềm lòng rồi sẽ không chia tay anh nữa.”

Mắt Vệ Thường Khuynh lóe lên.

Đại Hùng cười hì hì, gọi hai người bên ngoài vào khuân giúp đồ, ba người rất nhanh liền vọt ra ngoài, biến mất trong bóng đêm.

Ông lão ôm con chó nhỏ dịch ra xa Vệ Thường Khuynh chút.

Nói ra thì thật kỳ lạ, trước đó có người đàn ông cao lớn đó ở đây ông ta cảm thấy bị áp lực rất mạnh, tưởng là do người đàn ông cao lớn kia, bây giờ anh ta đi rồi, trong cửa hàng chỉ còn có mình ông ta và người đàn ông này, loại cảm giác bị đè nén kia lại càng rõ ràng hơn.

***

Chung cư Trường Ninh.

Tề Tiểu Tô nhìn điện thoại, ôm gối dựa vào giường.

“Ôi chao, bà cô của tôi, tổ tông ơi, cô mau nghe điện thoại đi, đây đã là lần thứ tám rồi. Biết đâu Thiếu soái thật sự có chuyện thì sao?”

Hệ thống Tiểu Nhất chỉ hận mình không có tay không có chân, nếu không nó đã nhảy lên rồi.

Lần này nếu như không nghe điện thoại, cuối cùng Thiếu soái không nói chuyện với Tiểu Tô, hai người này sau đó sẽ như thế nào thì khó mà nói được.

Nếu như hai người không ở bên nhau, sau này nó phải làm thế nào? Nó không muốn tìm một ký chủ khác đâu, nó cảm thấy hài lòng với người này lắm rồi. Lại nói, hiếm lắm mới có một người khiến Thiếu soái rung động, sau này nếu như không tìm được nữa thì phải làm sao?

Điện thoại kêu lên lần thứ chín.

Còn kém ba phút nữa sẽ đến mười hai giờ.

Tề Tiểu Tô cắn môi dưới, lắc lắc cái đầu vẫn có chút mơ màng, cuối cùng cầm điện thoại lên, ấn nút nghe.

Đầu kia hình như rất yên tĩnh, cô dường như nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của anh.

“Xin lỗi, anh sai rồi.”

Giọng nói trầm thấp truyền vào tai cô.

Nút thắt trong lòng Tề Tiểu Tô lâu như vậy, bỗng chốc được cởi bỏ. Trên mặt lành lạnh, cô mới phát hiện mình không biết đã khóc từ lúc nào.

“Chúc em sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.” Đây là câu nói thứ hai của anh.

Tề Tiểu Tô cắn môi dưới không lên tiếng.

“Hôm đầu tháng No.1 liên lạc với anh, ngày hôm đó anh suýt nữa mất mạng rồi.”

Tề Tiểu Tô run lên, cơ thể không tự chủ được cứng lại, đầu tháng? Ngày hôm đó, là ngày cô đến bãi biển thành phố J, suýt nữa gặp nạn dưới biển đó sao?

“Anh xảy ra chuyện sao?” Cô run giọng hỏi.

“Ừm.” Nghe được giọng cô, trái tim đã căng thẳng quá nửa tháng của Vệ Thường Khuynh cũng lập tức mềm ra, không có sinh ly, anh sẽ không biết mình nhớ cô đến vậy, không có suýt chút nữa tử biệt*, anh sẽ không ngờ được một người như mình từ trước đến giờ coi quân lệnh như thép, như sinh mạng, lại sẽ kích động và buông thả dẫn theo thủ hạ đi bộ hai ngày hai đêm chỉ vì đến nơi này tìm một nhà có điện thoại, gọi điện chúc mừng sinh nhật cho một người con gái. Vào giờ khắc này, nghe được giọng nói mang theo sự run rẩy của cô, anh thậm chí không muốn quan tâm gì nữa, không cần gì nữa, lập tức trở về bên cạnh cô, ôm cô đến trời tàn đất tận.

*Sinh ly tử biệt: Sống mà xa lìa nhau gọi là “sinh ly”, chết vĩnh biệt nhau gọi là “tử biệt”.

Với tính cách của Vệ Thường Khuynh, trước kia tuyệt đối sẽ không nói những lời này, nhưng nghĩ đến lời Đại Hùng vừa nói, anh dừng một chút, nói tiếp: “Anh rơi xuống vách đá, cứ nghĩ là sẽ chết, được một cái cây đỡ lại, nhưng có cành cây nhọn đâm vào lưng, sau đó hôn mê ba ngày, không thể trả lời lại No.1 được. Bởi vì không thể để cho cấp trên biết tình hình vết thương, nếu không sẽ bị khuyên rút khỏi đội, cho nên ba ngày sau, lúc bọn họ đến kiểm tra thì anh vẫn tham gia kiểm tra huấn luyện, sau khi bọn họ đi lại hôn mê ba ngày.”

Anh nói giọng bình thường, giống như là đang nói chuyện của người khác. Nhưng Tề Tiểu Tô nghe rồi trái tim bỗng thắt chặt lại.

“Anh leo vách đá chơi à?” Cô tức giận.

“Không có nước, phải đi tìm đồ ăn, tìm nguồn nước, ở chỗ đó anh bắt được một con rắn, hái được một bông hoa, mấy quả trứng chim, toàn đội đều dựa vào những thứ này mới chống đỡ được đến lúc tìm được nguồn nước.”

“Anh tham gia cái huấn luyện khỉ gió gì thế!”

“Đúng, em nói đúng, tại sao anh phải tham gia cái huấn luyện khỉ gió này.” Anh lập tức hùa theo, sau đó đổi giọng, nói: “Vì để em danh chính ngôn thuận làm bà xã của Thiếu tướng.”

“Anh....”

Tề Tiểu Tô khựng lại, cô vậy mà không thể phản bác lại.

“Lần này bọn anh lén chạy ra ngoài, đi hai ngày hai đêm mới tìm được một cái thôn nhỏ, trong thôn có một quầy bán đồ lặt vặt lắp một cái điện thoại, nói chuyện điện thoại xong còn phải chạy hai ngày đường núi trở về, hai ngày sau phải tiếp nhận một lần kiểm tra huấn luyện nữa.”

“Anh, anh đi đi về về phải chạy bốn ngày đường núi, chỉ vì gọi một cuộc điện thoại sao?” Tề Tiểu Tô nghẹn lời, “Anh, vết thương của anh không phải còn chưa khỏi sao?”

“Ừ, chưa khỏi. Mấy người trong đội bị mấy vết thương nhỏ, ít thuốc cầm máu và thuốc hạ sốt đều dồn cả lại cho anh, đừng lo, qua mấy ngày là sẽ ổn thôi. Hôm nay là sinh nhật em, anh không quên, đợi anh về tặng quà bù cho em được không?”

Tề Tiểu Tô rơi nước mắt gật đầu, lại nhớ ra anh không nhìn thấy, vội vàng vâng một tiếng.

“Tiểu Nhất, nhân lúc bây giờ có mạng lưới thông tin, mau xem tình trạng vết thương cho anh ấy đi!” Cô vẫn chưa yên tâm, lập tức chỉ thị cho Hệ thống Tiểu Nhất.

“Rõ!”

Vệ Thường Khuynh than nhẹ: “Đừng vâng, nói nhiều mấy câu để anh nghe giọng của em đi.”

Tề Tiểu Tô ôm chặt gối, hừ hừ nói: “Lời em muốn nói có lẽ anh không muốn nghe đâu.”

“Không, em nói đi, nói gì anh cũng nghe cả.”

“Tại sao anh lại viết thư nói em là vợ chưa cưới của anh? Em nói cho anh biết, chúng ta bây giờ đến quan hệ người yêu cũng chưa tới! Ai biết anh tiếp theo còn bao lâu nữa không liên lạc, em không muốn một anh người yêu không nhìn thấy, không nghe thấy giống như mất tích như vậy....”

Cô nói một đống, phát hiện anh thỉnh thoảng ừ một tiếng, lập tức nổi giận: “Ý anh là đồng ý đúng không?”

“Không có, không đồng ý.”

Tề Tiểu Tô giận: “Vậy anh ừ cái gì?”

“Biểu thị anh đang nghe. Quay về bù lễ đính hôn cho em, ngoan.”

Cái quỷ gì thế.