Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 714




Tề Tiểu Tô nhìn thấy dáng vẻ này của anh, hai từ trúng đạn cứ thế nghẹn lại trong cổ họng, vốn không dám nói ra.

Hình như anh đang rất tức giận.

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Tiêu rồi, chỉ số tức giận này đã đạt đến đỉnh điểm.” Thiếu soái nhà nó phải gánh tội này, xem ra không hay rồi.

Tề Tiểu Tô dừng lại một chút, vẫn thay Vệ Thường Khuynh giải thích một câu: “A Khuynh đuổi theo một gã khác rồi, gã đó nhìn có vẻ là người có thân thủ giỏi nhất cũng là kẻ xảo quyệt nhất...” Vì là kẻ cơ mưu nhất, xảo quyệt nhất, thế nên vừa nhìn thấy tình thế không đúng liền lập tức chạy trước. Tuyệt đối không thể để gã đó chạy mất được.

Thế nên việc Vệ Thường Khuynh đuổi theo, cô cũng chẳng hề thấy có gì là không đúng. Hơn nữa cô cũng không phải là dạng liễu yếu đào tơ.

Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ này của Đổng Ý Thành, dường như việc Vệ Thường Khuynh để cô ở lại đây còn mình lại chạy ra ngoài là một chuyện không thể tha thứ được.

“Để gã đó chạy mất thì đã sao chứ? Người chạy mất rồi có thể tìm kiếm sau, nhưng lỡ như em xảy ra chuyện thì sao?” Đổng Ý Thành trầm giọng nói: “Không, bây giờ em đã bị thương rồi! Không lẽ bắt gã đó, quan trọng hơn an nguy của em hả?”

Anh không thể tha thứ được!

“Anh, không phải như vậy, vết thương trên tay em là trước khi anh ấy rời đi...”

“Cậu ta ở đây, còn để em bị thương?”

“Cũng không phải, lúc đó anh ấy bảo vệ em, nếu không phải có anh ấy bảo vệ em, thì không chỉ tay em bị thương, nói không chừng phần lưng cũng đã trúng đạn...”

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Không nỡ nhìn, tiêu rồi.” Đang yên đang lành nói ra từ trúng đạn làm gì chứ?

Quả nhiên, đôi mắt của Đổng Ý Thành trừng lên.“Trúng đạn?”

Hai chữ này, dường như anh thốt ra giữa các kẽ răng vậy.

Được, được, được lắm, anh chàng có thể đánh bại anh đó, ở bên cạnh cô, còn để cô trúng đạn.

Tề Tiểu Tô lại dừng lại một chút.“Anh, không phải như anh nghĩ đâu...”

Không phải do Vệ Thường Khuynh không bảo vệ cô, mà là cô cũng muốn bảo vệ anh ấy. Giữa cô và Vệ Thường Khuynh, dường như không còn là kiểu từ ngữ có thể giải thích rõ ràng được.

Nhưng, cái mà Đổng Ý Thành nhìn thấy chính là vết thương của cô.

Những cái khác có nói hàng nghìn hàng vạn lần cũng có tác dụng gì? Cô thật sự đã bị thương, cô bị trúng đạn, đây chính là sự thật.

“Đi, chúng ta lập tức đến bệnh viện.”

Điều mà anh suy nghĩ là, ở đây đại khái chắc cũng chỉ băng bó sơ qua... Ừm, nhưng băng bông ở đâu ra chứ? Vấn đề này bỗng hiện lên trong đầu anh, nhưng vì bây giờ anh để tâm đến vết thương của Tề Tiểu Tô hơn, thế nên đã dằn xuống trước.

Chỉ là cho dù có thể băng bó, viên đạn chắc chắn vẫn chưa được lấy ra?

“Viên đạn vẫn còn bên trong à?”

Tề Tiểu Tô lắc lắc đầu, cô muốn nói Vệ Thường Khuynh giỏi nhất chính là lấy đạn ra, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt của Đổng Ý Thành, cô lặng lẽ nuốt câu đó xuống.

Còn Hồng Tinh đã hoàn toàn ngẩn ra.

Cô ta nghe hai anh em này nói chuyện, cảm thấy bản thân có chút nghe không hiểu, trúng đạn sao! Có súng à! Cô gái này trúng đạn sao lại giống hệt như người không bị sao vậy? Trời ạ, bọn họ là ai vậy chứ!

Cô ta yếu ớt nói: “Đối phương có súng, vậy không phải nên nhanh chóng báo cảnh sát sao?” Thật sự quá đáng sợ rồi, thời đại này, cướp giật còn có cả súng?

Lúc này Đổng Ý Thành mới nhìn thấy cô ta, hơi nhíu mày.

Và lúc này Vệ Thường Khuynh cũng đã trở lại, trong tay đang xách theo một người đàn ông, thật sự chính là xách.

Hồng Tinh vừa nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông đó tay chân đã xụi lơ dường như đã ngất đi liền không kiềm chế được kêu thành tiếng. Người đàn ông đó nhìn có vẻ như đã bị ngược đãi rất thảm, mặt mũi bầm dập không nói, tay chân hình như cũng đã gãy hết rồi.

Trời ạ, anh chàng đẹp trai tuấn tú này, cũng hung hãn vậy sao?

Vệ Thường Khuynh vừa đến liền nhìn sang Tề Tiểu Tô trước, lúc nhìn thấy vết thương trên đùi cô, ánh mắt chợt u ám: “Em bị thương à?”

Đổng Ý Thành quả thật không nhịn nổi nữa, bước dài một bước xông về phía anh, vung nắm đấm, giáng một cái thật mạnh về phía mặt anh.

“Con bé bị thương anh không biết sao? Vậy mà anh lại dám để nó ở lại đây một mình à!”

“Anh!” Tề Tiểu Tô sốt ruột hét lên.

Vệ Thường Khuynh liền vứt gã đàn ông kia xuống, giơ tay chặn công kích của Đổng Ý Thành, trầm giọng nói: “Tiểu Tô có thể ứng phó!”

“Ứng phó cái shit!” Đổng Ý Thành căm phẫn buột miệng chửi thề: “Con bé có thể ứng phó, chính là cánh tay trúng đạn, chân thì trúng dao sao?” Anh muốn bảo vệ cô, là kiểu bảo vệ đến cả một sợi lông cũng không mất mát.

Bị thương như vậy, có thể xem là bảo vệ cái kiểu gì chứ?

“Tôi...”

“Anh còn gì để nói hả? Nếu anh đối xử với Tiểu Tô như vậy, vậy thì hủy hôn đi, đính hôn cái quái gì? Tôi sẽ tìm một người khác yêu con bé hơn! Vào những tình huống này, tuyệt đối không để con bé ở lại một mình!”

Đổng Ý Thành vừa nghĩ đến lúc bản thân tới nhìn thấy một mình Tiểu Tô mang vết thương trên người chống lại gã sát thủ cao to hơn cô nhiều như vậy, vừa nghĩ đến vết thương của cô, trong lòng liền đau nhói và không nỡ, đối với Vệ Thường Khuynh tràn đầy căm giận.

Lực tấn công cũng mạnh mẽ hơn.

Vệ Thường Khuynh ban đầu không muốn ra tay, bị anh ta dồn từng bước từng bước lùi ra sau.

Nhưng nghe thấy Đổng Ý Thành nói bảo anh hủy hôn, lửa giận trong anh cũng lập tức dâng lên.

“Hủy hôn? Chỉ dựa vào cậu quyết định là xong chắc?”

Anh và Tiểu Tô trải qua nhiều chuyện như vậy mới đi đến hôm nay, giữa hai người họ vốn không cần một người nào khác đến múa tay múa chân. Nói đến hủy hôn, vậy anh cũng không nhịn nữa, bàn tay chặn nắm đấm của Đổng Ý Thành, dùng lực vặn mạnh.

Khớp tay của Đổng Ý Thành linh hoạt xoay chuyển, thoát khỏi sự khống chế của anh, dùng đầu gối đâm mạnh vào người anh.

“Tôi là anh của con bé!”

“Tất cả mọi người, bao gồm anh cô ấy, người thân của cô ấy, đều không thể làm chủ cho việc giữa tôi và cô ấy, cô ấy độc lập, người thân thiết nhất với cô ấy, là tôi, không phải cậu!”

Trong nháy mắt, hai người đã lao vào đánh nhau, so với lần so tài trước còn mãnh liệt hơn nhiều, anh một chiêu tôi một chiêu, đều dốc hết toàn lực.

Hồng Tinh ngồi nhìn ngẩn người, lẩm bẩm nói một câu: “Đánh đẹp quá, nhìn còn đẹp hơn mấy bộ phim võ hiệp nữa...”

Tề Tiểu Tô đỡ trán, cảm thấy bản thân sắp điên rồi.

Ai đó làm ơn nói cho cô biết, mọi việc sao lại phát triển thành ra như vậy chứ?

Cô còn tưởng hai người này đã bắt đầu hiểu nhau hơn rồi chứ! Hơn nữa, rõ ràng họ đã đi đến thống nhất thỏa thuận gì đó rồi không phải sao? Bản thân cô cũng có thể đoán được, anh cô chắc đã đồng ý gia nhập đội Ám Mang của Thiếu soái!

Vậy, bây giờ họ chắc cũng đã được xem là quan hệ cấp trên cấp dưới, quan hệ chiến hữu, sau này lúc có nhiệm vụ, sẽ cùng nhau kề vai chiến đấu, bây giờ hai người lại giống hệt như kẻ thù đánh nhau như vậy, thật sự không ảnh hưởng gì sao?

Theo như trước kia Thiếu soái nói, Ám Mang là chỗ tốt nhất dành cho Đổng Ý Thành.

Nếu nói kiểu biểu hiện này của Đổng Ý Thành khiến Vệ Thiếu soái vẫn luôn rất nghiêm khắc cảm thấy không đạt chuẩn, xóa anh ấy khỏi đội, vậy phải làm sao?

Lòng cô đang rối như tơ vò, bên cạnh còn có một Hồng Tinh từ đầu đến cuối vẫn dùng ánh mắt si mê nhìn hai anh chàng cao to tuấn tú đó đánh nhau, giống như một fan cuồng vậy.

Nếu cứ tiếp tục đánh như thế, có khi nào có người đến không! Động tĩnh bên này của họ lớn như thế, chắc cũng sẽ có người phát hiện. Trước khi có người đến, không lẽ không phải nên mau chóng xử lý chỗ này sao?

“Hai người đừng đánh nữa!”

Cô lại hét lên một câu, nhưng hai anh chàng này đánh quá hứng khởi, không ai chịu dừng tay.

Tề Tiểu Tô trừng mắt, đột nhiên ôm lấy cánh tay của mình khuỵu xuống: “Ôi đau quá!”

Giống như bị điểm huyệt vậy, động tác của hai anh chàng đang đánh nhau hăng hái khó mà tách ra được này đồng thời chậm lại, sau đó dừng hẳn, đồng thời nhìn về phía cô.

“Tiểu Tô!”

“Đau ở đâu?”

Tề Tiểu Tô nhất thời rất giận cũng rất buồn cười: “Đau đầu!”

Họ cứ tiếp tục đánh nhau như thế, không phải cô sẽ phải đau đầu vì không biết phải làm gì mới tốt sao?

Vệ Thường Khuynh lạnh lùng quét mắt qua Đổng Ý Thành một cái.

Đổng Ý Thành xụ mặt không nói lời nào.