Đây là lần đầu tiên Chúc Gia Hội nắm tay Giang Liễm.
Ở trong bóng tối, nơi không có ai xung quanh, trong màn đêm yên tĩnh vô tận.
Cô không nhìn thấy mặt của anh nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng được sự tồn tại của anh thông qua độ ấm của lòng bàn tay anh. Anh ở trước mặt của cô, thậm chí hơi thở tựa như cũng sát gần bên, nhiệt độ dâng cao ở gần chóp mũi.
Ngay giờ phút này, sự bất an của Chúc Gia Hội cũng lặng lẽ biến mất theo độ ấm của ngón tay Giang Liễm.
Trong chốc lát, khu vui chơi tối tăm bỗng nhiên sáng đèn, khôi phục lại vẻ ấm áp vừa rồi.
Mấy giây không có ánh sáng ban nãy tựa như là một giấc mộng không hề chân thật. Lúc tỉnh mộng, Chúc Gia Hội lại thấy mình đang nắm tay Giang Liễm, nhịp tim của cô đập nhanh hơn, cô mất tự nhiên mà rút tay lại.
“Anh, anh cố ý trêu chọc tôi đúng không.”
Giang Liễm nói: “Là cô muốn sự kích thích, tôi chỉ khiến cho cô hài lòng thôi.”
Vào lúc này, Chúc Gia Hội cũng không dám cậy mạnh tiếp nữa, cô im miệng lại rồi nói: “Tôi mệt rồi, muốn về nhà ngủ.”
...
Trên đường trở về hai người yên lặng tựa vào một bên, không ai nói chuyện.
Chúc Gia Hội co người lại ngồi ở một bên, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn bàn tay của mình vừa mới bị Giang Liễm nắm chặt khi nãy, cô vẫn cảm thấy có chút kỳ diệu.
Anh là một người lạnh lùng như thế, vậy mà có thể đưa tay an ủi cô lúc mà cô sợ hãi. Tuy rằng chỉ nắm tay trong một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng có nên nói hay không nhỉ…
Cái nắm tay đó của Giang Liễm lại mang lại cảm giác an toàn cực kỳ.
Tầm mắt của Chúc Gia Hội lén lút nhìn qua, cô quan sát một bên cánh tay đang buông thõng tự do của Giang Liễm.
Cổ tay của anh đang đeo một cái đồng hồ kim loại, phía dưới là những ngón tay thon dài đều đặn, khớp xương rõ ràng, có thể lờ mờ nhìn thấy một số đường gân nhô lên trên mu bàn tay sạch sẽ.
Ánh sáng và bóng tối xẹt qua từ phía trên, khiến cho người khác nhìn thấy thì muốn bắt lấy.
“Nhìn gì vậy.” Giọng nói của người đàn ông bỗng nhiên lạnh lùng truyền đến.
“Không có.” Chúc Gia Hội vội vàng cụp mắt, ho khan một cái: “Ngẩn người thôi.”
Cho đến khi về đến nhà, Chúc Gia Hội cũng không tiếp tục liếc mắt nhìn về phía của Giang Liễm nữa. Sau khi về đến nhà lớn, cô nói chúc ngủ ngon rồi quay trở về phòng.
Ban đầu là ở quán bar, sau đó lại đến khu vui chơi chơi lâu như vậy nên sau khi Chúc Gia Hội quay trở về phòng thì việc đầu tiên cô làm là đi tắm. Tắm xong bước ra ngoài, lúc cô ngồi trước bàn trang điểm chăm sóc da thì cô nhìn thấy chai sữa dưỡng thể ở trên bàn. Cô đột nhiên nhớ đến lời nói mỗi ngày đều đến của Giang Liễm trong ngày hôm qua.
… Chắc anh đang nói chơi thôi nhỉ?
Suy nghĩ này vừa mới xẹt qua trong đầu của cô thì có người gõ cửa ở bên ngoài.
Chúc Gia Hội đi mở cửa thì nhìn thấy Giang Liễm đang đứng ở bên ngoài.
“Tắm xong rồi?”
Chúc Gia Hội trợn mắt há mồm nhìn anh.
… Không phải chứ, anh đến thật sao?
Sự thật chứng minh, gieo nhân nào thì gặt quả ấy.
Ban đầu là cô nói bản thân không với tới được sau lưng nên nhờ anh giúp đỡ, bây giờ anh đến giúp đỡ thật rồi, còn chủ động tích cực như vậy. Dù cho Chúc Gia Hội đã không còn tâm tư trêu chọc anh như lúc đầu nhưng lòng tốt khó mà chối từ.
Thôi vậy…
Chúc Gia Hội ngoan ngoãn nằm sấp ở trên giường, mặc cho Giang Liễm thoa sữa dưỡng thể ở sau lưng.
Để đôi bàn tay xinh đẹp, kiếm tiền mỗi ngày này làm spa cho cô cũng không tệ.
“Bên phải, ấn qua bên phải một chút giúp tôi, bên đó hơi đau.” Thậm chí cô bắt đầu yêu cầu Giang Liễm giúp cô mát xa.
Giang Liễm hơi ngừng lại, dựa theo yêu cầu của cô nhẹ nhàng ấn xuống chỗ đau nhưng lại bị cô kháng nghị: “Dùng lực chút đi mà.”
Giang Liễm chỉ đành khẽ tăng thêm một chút sức lực, vậy mà người ở bên dưới lại vô tư mà phát ra tiếng rên nhẹ: “A, dễ chịu quá đi.”
“...”
Giang Liễm nhíu mày một cái, đầu ngón tay ngừng lại trên làn da mềm mại, bỗng nhiên anh có cảm giác nóng rát.
Anh khẽ hít sâu một hơi, di chuyển tầm mắt không nhìn vào lưng của Chúc Gia Hội nữa, anh nói: “Buổi tối ngày mai sau khi tan làm tôi sẽ đến đón cô.”
Chúc Gia Hội ngơ ngác một lát, cô ngẩng đầu lên nhìn anh rồi hỏi: “Để làm gì?”
Giang Liễm nói: “Ngày cuối cùng của mỗi tháng đều phải đến chỗ của giám đốc Đỗ ăn cơm.”
Chúc Gia Hội hiểu rồi, cô nói: “Ngày gia đình à?”
Nhưng Giang Liễm lại không trả lời cô.
Chúc Gia Hội vẫn cảm thấy mối quan hệ của Giang Liễm và Đỗ Tuyết Thanh rất lạnh nhạt, thậm chí còn không bằng một cô vợ chưa cưới nhảy ra giữa chừng là cô đây. Dường như có một khoảng cách rất lớn ngăn cách giữa mẹ con hai người. Mặc dù Đỗ Tuyết Thanh nhìn qua thì rất quan tâm đến Giang Liễm, nhưng đứa con trai Giang Liễm này lại không hề niềm nở.
Chúc Gia Hội cũng không tiện can thiệp quá nhiều vào chuyện giữa hai mẹ con nhà người ta, cô chỉ đành gật đầu rồi nói: “Được, vậy thì tôi chờ anh quay lại.”
-
Chúc Gia Hội đến nhà họ Giang lâu như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên cô đến nhà của Đỗ Tuyết Thanh làm khách. Tuy rằng cô chỉ là đứa con dâu trên hợp đồng, nhưng trong khoảng thời gian này, người mẹ chồng Đỗ Tuyết Thanh này có thể nói là chăm sóc cô đủ điều, thậm chí còn đối xử tốt hơn đứa con gái ruột thịt.
Vì vậy trước khi tham gia ngày gia đình này, buổi chiều Chúc Gia Hội đã đến trung tâm thương mại lớn nhất ở Thượng Hải trước một chuyến để mua một món quà cho Đỗ Tuyết Thanh.
Sáu giờ rưỡi buổi tối, Chúc Gia Hội đi theo Giang Liễm đến căn nhà nằm ở ngoại ô phía nam của Đỗ Tuyết Thanh.
Nơi này là một căn biệt thự nhỏ hai tầng, nó xinh xắn và tinh xảo hơn nhiều so với căn nhà lớn của nhà họ Giang, thích hợp cho một người ở hơn.
Tài xế mở cửa xe cho Giang Liễm và Chúc Gia Hội, hai người xuống xe, Chúc Gia Hội đang tính đi vào bên trong thì cánh tay của cô bỗng nhiên bị Giang Liễm nắm lấy.
Chúc Gia Hội cúi đầu nhìn hai người tay trong tay rồi lại nhìn Giang Liễm, ánh mắt cô lộ vẻ khó hiểu: “?”
Nhưng Giang Liễm dường như không cảm thấy có chuyện gì không ổn, anh trực tiếp nắm tay cô đi vào trong nhà.
Trên mặt của Chúc Gia Hội vẫn còn ngơ ngác vì bị anh nắm tay, cô không hiểu nguyên nhân anh làm như vậy, cho đến khi trong đầu của cô xẹt qua một suy nghĩ…
Chẳng lẽ là anh muốn diễn một màn kịch ở trước mặt của mẹ mình ư?
Nếu không thì dựa vào tính tình lạnh lùng thường ngày của anh, khi nào lại thân mật với cô như vậy.
Nhất định là như vậy.
Một khi dự tính đã được thay thế, Chúc Gia Hội cũng “phối hợp” diễn dáng vẻ như cặp tình nhân nhỏ đằm thắm, cùng anh bước vào cổng lớn.
Đỗ Tuyết Thanh đã chuẩn bị xong xuôi chỉ chờ hai người đến, nhìn thấy hai người bước vào, bà ấy vừa tính mở miệng hỏi han thì nhìn thấy hai người đang tay trong tay.
Bà ấy hơi ngẩn người, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một sự mừng rỡ không che giấu được, bà ấy mỉm cười híp mắt rồi nói: “Mau vào đây, chờ hai đứa lâu lắm rồi đó.”
Chúc Gia Hội lấy món quà của mình ra rồi nói: “Bác ơi, quà tặng cho bác ạ.”
Cô hơi dừng lại rồi cố ý nói: “Là quà do con với Giang Liễm cùng chọn đấy ạ.”
“Vậy sao?” Đỗ Tuyết Thanh rõ ràng cảm thấy có vài phần bất ngờ, bà ấy mỉm cười nhận lấy món quà rồi nói: “Cảm ơn, hai đứa có lòng rồi. Mau ngồi đi, mẹ đi đến phòng bếp xem thử đã nấu xong đồ ăn chưa.”
Sau khi Đỗ Tuyết Thanh rời đi, Giang Liễm nhìn về phía của Chúc Gia Hội rồi nói: “Tôi đi chọn quà với cô khi nào?”
Chúc Gia Hội trừng mắt về phía anh rồi nói: “Đã diễn kịch thì phải diễn cho trót.”
Giang Liễm cau mày rồi nói: “Diễn kịch gì?”
?
Chúc Gia Hội bị lời nói của Giang Liễm làm ngơ ngác, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì Đỗ Tuyết Thanh đã bưng một thố tô nóng đi ra từ phòng bếp, nhìn giống như có chút phỏng tay. Mạch suy nghĩ của Chúc Gia Hội bị cắt ngang, cô nhanh chóng đi lên giúp đỡ.
Đỗ Tuyết Thanh ra hiệu về phía của Giang Liễm rồi nói: “A Liễm, mau đi giúp Tửu Tửu múc canh đi.”
Giang Liễm cởi áo khoác âu phục, anh cầm muỗng, chén ở trên bàn lên, múc một chén canh đưa đến trước mặt của Chúc Gia Hội.
Chúc Gia Hội tấm tắc một tiếng ở trong lòng.
Còn nói không phải diễn kịch, ở nhà tôi chưa từng thấy anh múc một chén canh cho tôi đó. Đến chỗ của mẹ thì lại diễn vai người chồng chưa cưới nhị thập tứ hiếu*.
*Nhị thập tứ hiếu: Hai mươi bốn tấm gương hiếu thảo - văn bản cổ điển của Nho giáo về lòng hiếu thảo từ triều đại nhà Nguyên.
Vậy nên Chúc Gia Hội cũng cầm chén, muỗng của Giang Liễm lên rồi bắt chước theo múc một chén canh trả lại cho anh, tình cảm nồng nàn nháy mắt với anh một cái rồi nói: “Anh cũng ăn đi.”
Đỗ Tuyết Thanh mỉm cười toe toét rồi nói: “Xem ra mâu thuẫn nhỏ của hai đứa cũng được giải quyết rồi nhỉ?”
“Chúng con vẫn tốt mà.” Chúc Gia Hội cố ý trêu chọc Giang Liễm, giống như một con mèo nhỏ dụi vào người anh, cô nói: “Đúng không, tổng giám đốc Giang?”
Giang Liễm nhìn cô một cái. Tuy rằng là dáng vẻ không thèm phản ứng lại nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng sự dịu dàng.
Anh đứng lên rồi rời đi, bảo là đi rửa tay, Đỗ Tuyết Thanh vừa vặn mượn cơ hội hỏi Chúc Gia Hội: “Xem ra hai đứa có vẻ có chút tiến bộ rồi nhỉ?”
Chúc Gia Hội quay đầu nhìn bóng lưng của Giang Liễm, cô thấp giọng nói: “Vẫn chưa chắc chắn.”
Đỗ Tuyết Thanh hỏi: “Sao lại nói như vậy?”
Chúc Gia Hội nhìn thấy Giang Liễm đã rửa tay xong bước ra thì lập tức dùng khẩu hình trả lời bà ấy: “Lát nữa rồi nói.”
Buổi tối ngày gia đình của một nhà ba người cứ như vậy mà bắt đầu. Lúc trước Chúc Gia Hội không biết rằng cô với Đỗ Tuyết Thanh lại có không ít chủ đề chung, hai người nói chuyện vui vẻ ở trên bàn ăn, khiến cho Giang Liễm ngồi làm nền ở bên cạnh lại giống như khách mời.
“Ngày mai là cuối tuần, tối nay chi bằng ở lại đây đi, vừa vặn để Tửu Tửu nói chuyện với mẹ.” Lúc ăn gần xong rồi thì Đỗ Tuyết Thanh đã đưa ra lời mời ở lại.
Giang Liễm còn chưa mở miệng, Chúc Gia Hội lập tức vui vẻ đồng ý rồi nói: “Được ạ!”
Sau khi đồng ý xong thì cô mới nhìn sang phía của Giang Liễm, cô nói: “Anh đồng ý chứ?”
Giang Liễm hơi ngừng lại rồi nói: “Vẫn là quay về thuận tiện hơn.”
Chúc Gia Hội không đồng ý, cô nói: “Chỉ một đêm thôi mà, có gì không tiện thì chịu một chút là được mà.”
Giang Liễm muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì, anh nghe theo ý của cô.
“Vậy con lên lầu trước, còn có chút công việc cần phải xử lý.”
Nhưng Đỗ Tuyết Thanh gọi anh lại, bà ấy mở tivi lên rồi nói: “Vừa mới ăn xong thì đừng có đi làm việc ngay, ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Hôm nay chương trình đó của Tửu Tửu có tập mới, không bằng cùng xem đi.”