Kế Hoạch Lưu Đày

Chương 26: Ngày Gió Lớn




Ăn cơm xong hai người liền đổi hướng tìm dưới mặt đất xung quanh cái cây, sau đó phát hiện rất nhiều viên nước mắt silbi nhỏ li ti như hạt cát lẫn trong đám lá cây quanh gốc silbi, dấu vết còn tiếp tục kéo dài vào rừng cây. Theo vết những viên cát này, cách đó chừng hai trăm mét, hai người tìm được một tổ côn trùng rất giống tổ mối xây hoàn toàn bằng nước mắt silbi.

"Là loài côn trùng lẫn trong viên đá." Shan nhìn đàn côn trùng ra vào cái tổ, lấy viên đá Bum tìm được ra nhìn, quả nhiên con côn trùng bên trong giống hệt những con này. Đó là một loài côn trùng họ kiến, màu đen, lớn cỡ con kiến vàng.

Hahna nhìn đỉnh tổ kiến lộ trên mặt đất, ghen tị nói: "Em cũng muốn dùng nước mắt silbi xây nhà."

"Xem xem chúng làm sao cho nhựa cây kết tinh, sau đó chúng ta sẽ dùng nước mắt silbi xây nhà." Shan cười nói.

Hai người thử mang một chút nhựa cây silbi tới bỏ lên một chiếc lá gần tổ kiến và ngồi chờ, đợi một lúc thì đàn kiến phát hiện chiếc lá, rất nhanh một đội kiến bu quanh khối nhựa, mỗi con vo một viên nhựa cây lớn cỡ hạt đậu rồi vác về tổ. Chúng leo lên đỉnh của tổ và đem nhựa cây đắp lên thành tổ, sau đó lại bò tới bò lui chỗ đó một lúc, nhựa cây ban đầu có màu xanh lục dần chuyển sang xanh lơ và bắt đầu kết tinh.

Hahna và Shan nhìn nhau, Shan nhún vai nói: "Có vẻ như thứ làm nhựa silbi kết tinh do chính chúng tiết ra."

Hahna sờ sờ sống mũi, gật đầu. Vì vậy tiếp theo hai người làm vài nghiên cứu, cuối cùng ra kết luận muốn làm nhựa silbi kết tinh tốt nhất là lấy trứng kiến cho vào nhựa cây, trộn đều rồi vớt số trứng ra, đợi một thời gian sẽ thu được một khối nước mắt silbi hoàn toàn trong suốt và siêu cứng.

Vì vậy ngày hôm sau, Hahna mang theo Shami, có tộc trưởng Kant đi cùng đến đào luôn ổ kiến mang về bộ lạc. Là một nữ thú nhân, năng lực đầu tiên của Shami là khống chế côn trùng, cái tiếp theo là gì thì chưa biết. Shami không cần khống chế cả bầy kiến, chỉ cần khống chế con kiến chúa là được, như vậy sau này bọn họ sẽ luôn có đủ kiến để làm đồ dùng.

Biết được bí mật của nước mắt silbi, Kant và cả bộ lạc đều sửng sốt hồi lâu, bọn họ đều biết nước mắt silbi, nhưng chưa ai nghĩ đến nó còn có thể hữu dụng như vậy. Trước nay mọi người đều đem nước mắt silbi làm trang sức, nhưng vì nó quá cứng không thể nào gia công, cho nên cũng không được ưa thích lắm, chỉ có tư tế thích dùng chúng bày trong hang như trang trí thôi.

Tìm được cách đúc nhựa silbi rồi, Hahna và Shan đúc rất nhiều thứ, từ cưa, đục, rìu đến dao găm, mũi thương cho Moaa, sau đó đến đồ dùng, dù sao quanh khu này cây silbi rất nhiều, mỗi cây đều là cổ thụ hàng trăm năm tuổi, rút chút nhựa đối với chúng không ảnh hưởng chút nào.

Trong khi Shan và Hahna bận rộn với đề tài nghiên cứu của mình, những người còn lại trong nhà đã dần hoàn thành bức tường chắn mưa cho hang động. Bab, Dor và Rein đốn hai cái cây nhỏ, xẻ gỗ ra đóng thành khung vách, sau đó dùng lá zytt phủ lên ba lớp bên ngoài. Zytt là loại dây leo Shan và Dor mang về dự định dùng làm giường ngủ, không chỉ dây của nó rất bền dẻo mà lá cũng khó phân hủy, không sợ thấm nước, dùng để lợp vách rất phù hợp.

Shan và Dor cũng tranh thủ giúp thủ lĩnh Kant làm cái cổng thay cho bức tường đá. Cổng mới là loại cổng sập, làm bằng gỗ của một cây cổ thụ cỡ vừa. Cả bộ lạc Kuriki phải tốn hai ngày để tìm được một cây đủ lớn mọc giữa rừng đá bên kia ngọn núi của bộ lạc, đốn nó sẽ không ảnh hưởng đến cây cối xung quanh, lúc chặt cây sói vương còn phải có mặt để tránh cho nhóm nhân loại bị các loài khác công kích. Như đã nói trước đó, đốn cây ở thế giới này là một chuyện lớn, đặc biệt là loại cây cổ thụ như thế này. Trước đó ba người Bab, Rein và Dor đốn hai cây nhỏ để làm vách cũng phải gọi Gadnu đến bảo kê mới dám ra tay.

Cây cổ thụ làm cổng rất lớn, làm xong cái cổng cẫn còn dư hơn một nửa, cũng đủ cho gia đình Moaa cất nhà mới, những gia đình khác cũng có thể dùng nó sửa sang lại hang động của mình.

Trong sự bận rộn của mọi người, những ngày cuối cùng của mùa hoa đi qua, ngày Gió Lớn đến.

Lúc này là gần sáng, khoảng bốn giờ nếu tính theo tỷ lệ thời gian ở Địa Cầu. Nhóm Moaa đều đang ngủ, Moaa cùng Rin ngủ một giường, bốn thú nhân ngủ một chiếc giường khác, vì dự định sẽ xây nhà nên lúc đến họ chỉ dựng tạm hai cái giường lớn như vậy, Hahna thì ngủ với Gadnu và Bum. Hai chiếc giường đặt song song ở bên phải hang động, Gadnu nằm ở giữa, mà phía bên kia thì chồng chất rất nhiều thứ lộn xộn, là thành quả sau mấy ngày đúc nhựa silbi của Shan và Hahna.

Đột nhiên, tiếng gió hú lồng lên lanh lảnh trên đỉnh khe núi, gần như ngay lập tức sau đó, cơn gió thổi ào vào hẻm núi, lướt qua mọi khe hở và tạo ra âm thanh như dã thú đang rống.

Hahna mơ màng mở mắt, ló đầu ra khỏi đám lông của Gadnu nhìn cửa hang, lầu bầu hỏi: "Maam, con gì kêu vậy?"

Moaa lúc này đã thức giấc, giơ tay qua xoa đầu cô bé đáp: "Là tiếng gió thôi, hôm nay là ngày Gió Lớn."

"Con phải đi xem hoa bay." Hahna nghe vậy lập tức chui ra khỏi bụng Gadnu, liền bị nó cắn váy da kéo lại.

Rin bật cười dỗ: "Ngủ thêm lát đi, gió mới thổi thôi, hoa chưa bay nhiều đâu, em còn cả ngày để ngắm mà."

Mặc dù nói như vậy nhưng cả nhóm cũng chỉ nằm thêm một lát đều xuống giường, Rein khơi bếp lửa và chuẩn bị làm bữa sáng. Sau đợt đi săn tập thể thì nhà họ không thiếu thức ăn nhưng cả nhóm vẫn phân công thường xuyên đi săn vài con mồi nhỏ, thịt muối dù sao cũng không ngon bằng thịt tươi, hơn nữa ăn nhiều sẽ rất ngán. Hôm qua Gadnu vừa đem về một con hươu bebe, Rein đã đem một nửa thịt đi hầm, hiện tại hắn chuẩn bị mài củ lil làm bánh bột hấp ăn kèm thịt và chiên ít bánh ngọt cho Hahna, còn nấu một nồi canh rau. Tuy rằng thú nhân và á thú ít khi ăn thực vật nhưng ăn nhiều chút cũng không hại gì, chủ yếu là làm bữa ăn phong phú một chút.

Bab và Dor thì đi kiểm tra lại bức tường trước hang xem có vấn đề gì không, chỉ cần qua hôm nay nó không bị gió thổi hỏng thì mùa mưa này không cần lo lắng nữa. Trên vách có một cái cửa sổ nhưng lúc này cánh cửa đã sập xuống, đảm bảo không cho gió lọt vào nhà. Để Rein có thể nấu ăn trong nhà, bọn họ tốn một ngày xây cái bếp có vòm rồi làm ống khói thông ra ngoài, còn hệ thống thông khói như Hahna muốn thì đợi làm nhà rồi tính.

Hahna và Shan đã chạy sang gian bên trái xem thử những thứ đổ khuôn tối qua đã kết tinh hết chưa, còn Rin và Moaa thì sắp xếp chỗ ngủ. Hôm nay nhân rảnh rỗi hắn định may váy da mới cho Hahna mặc mùa mưa nên lấy túi đựng tơ nhện kattai ra, trong đó còn có hai viên đá mặt trời bọn họ cướp được từ iunta, đến nay bọn họ vẫn chưa lấy ra dùng, Moaa cũng suýt nữa thì quên.

Hắn lấy hai viên đá ra, nhìn chúng tần ngần hồi lâu. Hai viên đá vẫn còn nằm trong bọc phong ấn của iunta, không bị thất thoát năng lượng.

"Nói thật là em rất hối hận, đáng lý ra chúng ta không nên giấu riêng như vậy." Rin đi đến ngồi xuống cái giường đối diện với Moaa, thở dài nói. Lúc lấy được mấy viên đá, bọn họ đều không ngờ rằng sói vương sẽ cho phép cả bọn đều tham gia hấp thu đá mặt trời công bằng như vậy, nếu biết thế bọn họ sẽ nộp tất cả cho thủ lĩnh.

Moaa thở dài, hắn cũng rất hối hận, bây giờ nên làm gì với hai viên đá này? Nếu sử dụng riêng, hắn cứ cảm giác có lỗi với tín nhiệm của sói vương, nhưng nếu đem ra giao nộp, sói vương lại không ngốc, hắn nên giải thích với nó thế nào?

Bất thình lình, Gadnu thò đầu tới ngửi ngửi hai viên đá trên tay Moaa.

Tim Moaa đánh thót một cái, Gadnu hẳn là nhận ra hai viên đá này từ đâu mà có. Nó sẽ phản ứng thế nào?

Ở đối diện, Rin cũng há hốc nhìn Gadnu.

Gadnu ngửi hai viên đá xong thì ngồi xuống tại chỗ, nghiêng đầu nhìn Moaa, kêu một tiếng hỏi Moaa cái này là để làm gì. Nó đúng là nhận ra hai viên đá này lấy ở chỗ iunta lần đó, vấn đề là nó không hiểu Moaa vì sao lại giữ lại hai viên thế này. Tư duy của nó khá giống sói vương, nó biết nhân loại rất thông minh, suy nghĩ phức tạp hơn gadnim rất nhiều, đối với Moaa lại vô cùng tín nhiệm, nên điều duy nhất nó nghĩ là Moaa để dành hai viên đá để làm gì đó có ích hơn mà nó và sói vương không nghĩ ra được.

Thấy Gadnu phản ứng như vậy, Moaa và Rin đưa mắt nhìn nhau.

Suy nghĩ vụt qua rất nhanh, Moaa đột nhiên nghĩ ra nên làm gì với hai viên đá. Hắn nói với Rin: "Viên đá lớn này dành riêng cho Gadnu dùng đi, anh ta chỉ cần một chút nữa là đột phá hung thú rồi, còn viên nhỏ thì để lại sau này có khi cần dùng đến, chúng ta giữ giúp thôi, nó vẫn thuộc về cả đàn thế nào?"

Rin nghe hai mắt cũng sáng lên, gật đầu: "Ý này hay đấy, Gadnu đột phá hung thú, chúng ta sẽ có được lãnh địa càng lớn hơn nữa, đối với cả đàn cũng là việc tốt."

Gadnu hiện tại đã nghe hiểu gần hết ngôn ngữ của loài người, nó nhìn chằm chằm hai viên đá đầy khát vọng nhưng không có hành động gì.

Moaa thấy vậy cẩn thận hỏi: "Anh thấy như vậy được không?"

Gadnu vẫn không trả lời, đi về bếp lửa nằm xuống suy tư.

"Có lẽ anh ta cần hỏi ý kiến sói vương nữa." Rin nói với Moaa.

Moaa gật đầu, dù sao chuyện hai viên đá Gadnu đã biết, hắn cũng nhẹ nhõm. Hai người đi sang cạnh bếp bàn với mọi người về chuyện hai viên đá, không ai có ý kiến gì.

"Nên như thế." Bab nói.

Đợi bữa sáng ăn xong, trời cũng đã sáng hoàn toàn. Cả nhà đều không làm gì, ra ngoài tìm chỗ ngắm hoa bay.

Dọc theo bên hông con thác trèo ngược lên trên sẽ đến được đỉnh của vách đá, trên này chủ yếu chỉ có cây bụi, cỏ và dây leo. Mặt đất nông nên trên đây cây lớn không mọc được, tầm nhìn rất trống trải.

Lúc này ở đây đã tụ tập gần một nửa bộ lạc, mọi người ngồi ở một khu có rất nhiều tảng đá nhẵn nhụi chất chồng lên nhau, có lẽ là tàn tích của một trận lở núi từ xa xưa.

Thấy nhà bọn họ lên tới, mọi người đều vui vẻ chào hỏi. Hahna lập tức sà vào chỗ Shami và mấy đứa nhóc khác đang chơi đánh đũa - trò này không phải nhỏ dạy cho chúng chơi mà là do Rin dạy. Shan và Dor cũng lập tức nhập bọn với đám thanh niên độc thân, còn bốn người còn lại cũng tìm chỗ ngồi lẫn trong đám người.

Trong gió đã lác đác một ít cánh hoa bay, đa phần là hoa limny, chúng đến trước cả mùa xuân, lúc này cũng rời đi trước nhất. Hoa limny không sợ cả gió bão cuối đông lúc này chủ động buông bỏ cánh hoa, tùy chúng bay đi theo gió, dùng khoảnh khắc cuối cùng này tô điểm cho thế giới một mạt màu tươi sáng nhất.

"Thật đẹp." Moaa giơ tay bắt một cánh hoa màu hồng nhạt bay ngang, cảm thán nói.

Bab mỉm cười yên lặng nhìn Moaa, nhìn đuôi tóc dài của hắn phất phơ theo gió làm tim hắn cũng phất phơ theo. Hoa bay năm nào cũng có, so với ngắm chúng hắn lại thích nhìn người này hơn.

Từ chỗ này có thể nhìn bao quát cả một khu rừng lớn bên ngoài bộ lạc, gió thổi mạnh làm tán cây nghiêng nghiêng như khiêu vũ, cơn gió không đủ mạnh để bứt những chiếc lá cuối xuân còn tươi mơn mởn, chúng chỉ mang đi cánh hoa. Giữa những vòm cây, từ trong bụi cỏ, vô vàn những cánh hoa đón gió bay lên, xoay tròn lên cao, vượt qua những ngọn cây cao nhất, vượt qua cả đỉnh núi, hội tụ giữa không trung bao la thành một đám mây sắc màu rực rỡ.

"Thật thần kỳ!" Rin khẽ cười ngước nhìn trên cao, nói với Rein kế bên.

Rein cũng ngước nhìn trời, nhẹ nhàng nói: "Ừ, từ lúc chúng ta tỉnh lại ở thế giới này, mọi chuyện cứ xảy ra một cách thần kỳ."

Rin lườm hắn, đẩy cái tay đang ý đồ khoát lên vai mình ra, mắng: "Đứng đắn một chút."

Mấy người xung quanh đều khẽ cười ra tiếng.

Các đôi bạn lữ ngồi riêng với nhau thầm thì trò chuyện, đám thanh niên độc thân thì tụm lại rôm rả nói cười, bọn trẻ con cũng quây lại một chỗ chơi trò chơi của mình và ăn bánh bột lil mà Hahna đem theo, ai cũng tươi cười hớn hở, rất là thích thú. Từ chuyến đi săn trước của đội thú nhân, thức ăn trong bộ lạc rất dư dã, hơn nữa Rein còn dạy họ cách nấu ăn sao cho ngon, cả bộ lạc bây giờ nhìn có tinh thần hơn trước rất nhiều.

Hai giờ sau, mặt trời đã lên khỏi đường chân trời, mà hoa bay lên cũng càng nhiều thêm, rợp cả không trung. Tư tế Dorin lúc này cũng đi lên đỉnh núi cùng tộc trưởng Kant và vài người lớn tuổi trong bộ lạc, năm nào họ cũng nhìn cảnh này nên không nhiều hứng thú như bọn trẻ, lúc này mới thong thả lên tới góp vui. Mọi người đều đứng dậy chào, các vị cũng vui vẻ đáp lời, sau đó đền ngồi với lũ trẻ con.

Kant vuốt tóc Shami hỏi nhỏ đang ăn cái gì, Shami liền đưa cái bánh đang cầm cho hắn. Bánh này làm từ bột củ lil phơi khô trộn với mật hoa rồi nướng trên bếp than, rất thơm. Hahna thấy thế liền đưa túi bánh sang mời người lớn, bọn họ mỗi người lấy một cái ăn thử, còn lại đều để cho lũ trẻ.

Tư tế Dorin vẫy tay gọi Hahna đến gần mình, hỏi: "Cách đúc nước mắt silbi là do con tìm ra?"

Hahna lắc đầu: "Là con với anh Shan, không phải một mình con."

Dorin mỉm cười gật đầu, lại hỏi: "Con và Shan làm thế nào tìm ra cách đó? Kể cho bà nghe được không?"

"Dạ được." Hahna ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đem quá trình khám phá từ lúc Shan nhặt được viên nước mắt silbi đầu tiên đến lúc tìm được đàn kiến đều kể lại.

Mọi người trong bộ lạc đều đã biết cách đúc nước mắt silbi, nhưng đây là lần đầu tiên mọi người nghe kể quá trình khám phá ra nó. Cách Hahna và Shan nghiên cứu là phương thức tìm tòi do nhân loại tổng kết ra sau vô số thế hệ khai phá tự nhiên, đối với người còn loay hoay ở xã hội nguyên thủy thì thật sự nghe như nghe truyền thuyết, họ không nghĩ được nhiều như thế, thậm chí họ chưa từng tự hỏi một việc gì đó tại sao lại xảy ra hay xảy ra như thế nào.

"Hahna thật là thông minh!" Shami tràn đầy ngưỡng mộ nhìn Hahna.

Bên kia Shan không chịu bị bỏ qua hỏi với sang: "Vậy anh có thông minh không Shami?"

"Anh Shan cũng thông minh." Shami che miệng cười đáp.

"Này Shan, sao cậu nghĩ ra được nhiều thứ như vậy thế? Cậu học ở đâu à?" Một á thú trẻ tuổi lên tiếng hỏi Shan.

Shan lập tức cười hắc hắc, phô trương đáp: "Cái này có thể học sao? Ai dạy được cái này nào? Do tớ tự mình đã thông minh đấy chứ."

Mọi người đều hào hứng, sôi nổi bàn tán về nước mắt silbi, có vài người chia sẻ kinh nghiệm khi đúc đồ vật, tuy rằng kỹ thuật không thể thành thạo như Shan và Hahna, đúc ra kết quả cũng không hoàn toàn trong suốt, nhưng chính họ đã cảm thấy rất thành tựu rồi.

Dorin mỉm cười thu hết thảy vào mắt, gật đầu hài lòng.

Lúc mọi người còn đang nói, đột nhiên ở dưới rừng có một con chim bay lên. Vào ngày gió lớn trên trời thường không thấy bóng chim, bởi vì ngày này gió vừa lớn lại vừa hỗn loạn, không thổi cố định một hướng nào, không thuận lợi cho bay lượn nên đám chim chóc đều hạn chế ra khỏi tổ. Vì vậy lúc này xuất hiện một con chim là tương đối kỳ quái, mọi người đều quay sang nhìn nó.