Vĩ Tịnh bất lực gãi đầu:
“Lúc đó anh chỉ toàn tâm toàn ý muốn đưa em và con về nên dù Vĩ Nhiên là con ai thì anh không quan trọng lắm.”
Hân Nghiên sụt sịt mũi, cảm nhận bàn tay ấm áp của Vĩ Tịnh giúp mình lau đi nước mắt. Cô dựa vào lòng anh tiếp tục thủ thỉ:
“Có phải anh ghét em lắm không? Tiếp cận anh với mục đích không tốt đẹp.”
Vĩ Tịnh mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cô:
“Hân Nghiên, anh đã từng bảo với em rằng anh không phải người tốt. Việc Ninh gia giả phá sản đều do một tay anh sắp xếp nên em nghĩ chút chiêu trò của em có thể qua mắt được anh sao. Có điều anh nhận thấy được những lần em đứng ra bảo vệ anh chưa bao giờ giả dối. Anh đã thử nhiều lần quan sát để xem em có mục đích gì, nhưng dường như em chỉ thích lấy lòng anh mà không yêu cầu bất kì điều gì cả. Anh yêu em lúc nào cũng chẳng hay nên dù hiện tại em vẫn vì điểm hảo cảm gì đó mà lựa chọn ở bên cạnh anh thì anh càng phải cảm ơn nó.”
Hân Nghiên mếu môi, lần nữa bật khóc như một đứa trẻ:
“Em yêu anh, Vĩ Tịnh. Hiện tại không phải vì điểm hảo cảm đâu.”
Vĩ Tịnh bật cười khanh khách:
“Anh cũng yêu em, Hân Nghiên.”
Sau khi giải quyết hết hiểu lầm, cả hai bắt đầu suy nghĩ về vấn đề trước mắt. Hân Nghiên có chút lo lắng bảo:
“Uyển Đình đã thay đổi, em cũng không biết vì sao nhưng việc cô ta đẩy ngã con trai xuống lầu dường như không phải là điều duy nhất cô ta sẽ làm.”
Vĩ Tịnh gật đầu, ánh mắt nhất thời âm trầm chất chứa nguy hiểm. Những ngày qua, anh đã chứng kiến ả điên loạn ảo tưởng như thế nào, vì thế cũng hiểu rõ ả sẽ không dễ dàng buông tha cho vợ con anh.
Bất chợt bên ngoài vang lên tiếng bước chân vang dội. Cánh cửa đột ngột mở ra, Lâm mẹ lẫn Ninh mẹ mặt mày tái xanh thở dốc nói:
“Hân Nghiên, Vĩ Tịnh, không ổn rồi. Vĩ Nhiên mất tích rồi.”
Hân Nghiên lập tức chạy ào ra ngoài mà không mang cả dép. Vĩ Tịnh rút những kim tiêm trên tay mình khiến máu phún ra, nhưng hiện tại anh còn tâm trí nào để ý tới chứ.
Cả bệnh viện nháo nhào lên không ngớt. Một số bộ phận đi kiểm tra camera nhưng vài phút trước chúng đột ngột mất hết tín hiệu chứng tỏ đã có kẻ động tay động chân.
Hân Nghiên chạy hết tầng lầu này đến tầng lầu khác, đôi chân thiếu chút nữa ngã quỵ nhưng cô kịp thời vịn tường. Cô không thể bỏ cuộc, Vĩ Nhiên có khi đang vô cùng sợ hãi khi không có cô bên cạnh.
“Hân Nghiên, em không sao chứ?”
Vĩ Tịnh đỡ lấy cô, lo lắng hỏi. Hiện tại anh chỉ vừa tỉnh dậy, mặt mày hiển nhiên còn tái xanh hơn cô nhưng cả hai chỉ đặt hết sự lo lắng lên người con trai đang mất tích.
“Anh hai, anh có tìm thấy Vĩ Nhiên không?”
Hân Nghiên vừa nhìn thấy Khắc Cảnh chạy tới thì lập tức la lên. Nhìn thấy cái lắc đầu bất lực của Khắc Cảnh khiến cô thất thần lùi về sau vài bước.
“Em yên tâm. Anh đã cho nhân lực đi tìm, chắc chắn sẽ không sao.”
Khắc Cảnh lên tiếng trấn an em gái. Đúng lúc này, điện thoại cô hiện lên một dòng chữ số lạ khiến cô nhíu mày. Số điện thoại này đã gọi cho cô từ nãy đến giờ. Cảm nhận có điều gì đó không đúng, cô lập tức bắt máy.
“Xin chào Hân Nghiên, chắc cô đoán được tôi là ai chứ? Tìm một góc vắng nói chuyện đi.”
Hân Nghiên vờ như bình tĩnh rồi đi vào nhà vệ sinh. Cô khóa chốt chính rồi mới lên tiếng:
“Uyển Đình, cô đã đưa con trai tôi đi đâu?”
Phía bên kia, Uyển Đình cười lên khằng khặc đắc ý:
“Quả không hổ danh Lâm tổng, cô thông minh hơn tôi tưởng. Tôi chỉ đưa thằng bé đi dạo một lát.”
Cô siết chặt tay, cố gắng để lời nói không ngắt quãng nói:
“Phải làm gì thì cô mới thả con tôi ra?”
Ả hừm một tiếng dài, cố tình khiến cô thêm lo lắng, sau đó mới đưa ra yêu cầu:
“Cô một mình đi theo địa chỉ này, đến đây đổi mạng với con trai cô. Chỉ cần tôi biết cô dẫn thêm ai tới thì tôi không chắc con cô toàn mạng đâu.”
“Được.”
Hân Nghiên cúp máy, nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh. Cô còn chưa đi được bao nhiêu bước thì đã bị Vĩ Tịnh chặn đường.
“Em ổn chứ? Em trong đó hơi lâu rồi.”
“Em ổn mà. Anh đừng lo.”
Cô cố nở nụ cười gượng gạo, lo sợ anh sẽ phát hiện chuyện cô định một mình giải quyết với Uyển Đình. Chợt anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng thủ thỉ:
“Mọi chuyện sẽ không sao đâu. Có anh ở đây. Chúng ta nhất định sẽ đưa Vĩ Nhiên trở về. Tin tưởng anh, được chứ?”
Hân Nghiên sững sờ, sau đó đáp lại bằng cái ôm thật chặt:
“Em tin tưởng anh.”
Cô nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm lần cuối rồi thoát khỏi vòng tay của anh mà cười giả lã:
“Em muốn đi xem phòng máy để coi lại lần nữa. Chúng ta chia nhau ra nhé.”
Hân Nghiên nhanh chóng âm thầm rời khỏi bệnh viện, sau đó bắt chiếc xe taxi gần đó mà đi theo địa chỉ Uyển Đình gửi tới. Cô siết chặt tay, cô biết nơi đó bởi vì đó chính là chỗ cất giấu số lượng lớn thuốc cấm ở trong truyện.