Kế Hoạch Bắt Cừu

Chương 13




Cô… cô…” Tống Tâm Di không ngờ sẽ bị mắng, nhất thời tức giận đến không nói được lời nào, chỉ trợn trừng mắt nhìn Quan Thanh.

“Tôi rất ổn!” Quan Thanh lập tức khiêu khích ngược lại.

Tống Tâm Di tức nghẹn đến đỏ bừng cả mặt mũi.

“Phụt…” Không biết ai cười trước, nhưng mấy nữ sinh đi cùng Tống Tâm Di cũng mím chặt môi, buồn cười lại không dám cười.

Tống Tâm Di muốn giữ gìn hình tượng tiểu thư khuê các của mình, đương nhiên không thể nói những lời thô tục như Quan Thanh, mặt cô ta nhìn y như bị táo bón, trợn mắt hung hăng lườm Tô Y Thược, rồi xoay người đi mất. Cô ta vốn chỉ ỷ vào việc Tô Y Thược không cãi lại mới dám nói, bây giờ có Quan Thanh ở đây, cô ta làm sao dám thô lỗ nữa.

Tống Thanh nhìn Y Thược, thấy cô không tức giận mới nói câu xin lỗi rồi đuổi theo Tống Tâm Di.

Trải qua tiết mục nhỏ vừa rồi, hình tượng của Quan Thanh trong lòng Tô Y Thược chớp mắt nhảy lên hàng Ngự tỷ!

“Cái con nhóc đó thèm bị chửi đây mà. Lần sau cô cứ làm như chị, chửi chết con nhóc đó đi, xem nó còn dám ừ hử tiếng nào không.” Quan Thanh tức giận nói, chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch mà lại dám ra vẻ chị hai trước mặt cô à?!

Tô Y Thược khẽ cười, chỉ là cô lười phải tranh cãi thôi mà.

“À, đúng rồi, tiểu Y Thược, đây là tiền lương tháng đầu của em.” Chờ mấy người râu ria đi hết, Quan Thanh lập tức biến thành con cừu nhỏ, khiến những đồng nghiệp đi cùng cô đều ngẩn người sửng sốt.

Tô Y Thược cũng hết hồn với tốc độ biến sắc mặt của cô ấy, còn không phản ứng kịp.

“Vậy bọn chị đi trước nhé. Gặp lại ở công ty sau nhé, moah moah ~~” Quan Thanh vừa nháy mắt vừa vẫy tay với Tô Y Thược. Chỉ một giây sau, với tốc độ gió cuốn mây tan, cô ấy và mấy người kia đều biến mất sạch sẽ không còn một hạt bụi. Đùa sao, lỡ đột nhiên cô lại đổi ý thì làm sao bây giờ.

Có điều, Tô Y Thược còn chưa biết phải liên lạc với cô ấy như thế nào, cũng chưa từng nghe thấy có công ty nào lại chủ động ứng trước tiền lương cho nhân viên, chuyện này có phải hơi kỳ quái không?

Sau khi chia tay với đám người kia, Quan Thanh lập tức chui vào một góc, vội vàng lôi điện thoại ra: Alo, ông chủ, xong việc rồi! Có điều, có một cậu thanh niên tên Tống Thanh tới quấy rối!

—————————–

Sau khi nhận được tiền, Tô Y Thược cũng không quay về ký túc xá ngay, mà đi tới bưu điện để gửi tiền cho viện trưởng.

Khi cô từ bưu điện về, trời cũng đã sẩm tối.

Tô Y Thược dừng bước ở trước một con hẻm nhỏ, ở cách cô khoảng năm bước chân, có hai mẹ con quần áo rách tả tơi, mặt cô bé kia rất bẩn, lại lộ ra vẻ trưởng thành không hợp với lứa tuổi. Người phụ nữ ôm cô bé không động đậy, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng. Trước mặt hai người có đặt một chiếc bát nhỏ, trong đó có một vài đồng xu lẻ.

Đột nhiên Tô Y Thược có cảm giác khó chịu đến mức không thở nổi, mắt hơi cay cay. Khi mà cô và người mẹ đã mất của mình sống nương tựa vào nhau, có phải mẹ cô cũng từng ôm cô như vậy không?

“Đây là chỗ của ông, ai cho chúng mày ăn xin ở đây? Cút ngay cho ông. Mất cả hứng! Hừ!” Một tên thanh niên trẻ tóc nhuộm vàng nhổ nước bọt vào hai người.

Người phụ nữ kia dường như đã quen với cảnh này, liền ôm cô bé lên chuẩn bị rời đi.

Nhưng tên tóc vàng kia dường như vẫn chưa hết tức, lại tung chân đạp đổ cái bát con kia, khiến người phụ nữ vội vàng ôm con gái, lùi lại phía sau.

Tiếng tiền xu rơi leng keng trên mặt đất.

Người qua đường cứ đi qua đi lại, không ai đưa tay ra giúp đỡ.

Ngực Tô Y Thược có cảm giác như bị người ta đâm mạnh một dao, ánh mắt bất giác hiện lên vẻ tàn nhẫn, cô có nên dạy bọn chúng một khóa đạo lý làm người không?!

Cô nhấc chân, thong thả nhặt một đồng xu lăn đến bên cạnh mình lên, rồi đi về phía tên tóc vàng và hai mẹ con kia.

“Tiền của chị này.” Tô Y Thược bước tới trước mặt người phụ nữ đang ôm con gái, đưa tiền cho chị ta.

Chị ta như không nghe thấy, chỉ ngẩn người nhìn Y Thược.

“Ôi cha, con nhỏ này nhìn không tồi nhỉ.” Tên tóc vàng nhìn dáng vẻ dịu dàng yếu đuối của Y Thược, liền không sợ chết lên tiếng trêu ghẹo.

Tô Y Thược chậm rãi nhặt hết số tiền rơi trên đất lên, sau đó đặt vào tay người phụ nữ kia.

“Đi đi.” Cô còn rút thêm năm trăm tệ trong ví ra đưa cho chị ta.

Lúc này người phụ nữ mới giật mình, nhận tiền từ tay Tô Y Thược, vội vàng cảm ơn cô, nhưng cũng hơi lo lắng, nhìn cô yếu ớt như vậy, làm sao có thể đối phó được với đám lưu manh kia chứ.

Tên tóc vàng nhìn thấy tờ nhân dân tệ, sự tham lam ánh lên trong mắt, không ngờ cô gái này lại lắm tiền như vậy.

Bây giờ y chỉ ước hai mẹ con kia mau mau biến đi, để y và người đẹp kia ở lại đây cùng nhau, chưa biết chừng…

Hai mẹ con hơi lo lắng nhìn Tô Y Thược, nhưng cô chỉ khẽ lắc đầu, ý bảo mình không sao, ra hiệu cho họ mau chạy đi.

Cuối cùng người phụ nữ kia cũng đành ôm con đi. Chờ hai người đi khuất, tóc vàng liền nhìn Tô Y Thược với ánh mắt thô bỉ.

“Cút.” Giọng nói lạnh lùng không hề giống vẻ dịu dàng vừa nói với hai mẹ con kia, Tô Y Thược dường như biến thành một người khác hẳn, toàn thân tỏa ra luồng khí lạnh lẽo khiến người ta không chịu nổi chỉ muốn chạy trốn.

Tiếng nói lạnh băng của cô cũng khiến tóc vàng sợ hãi, nhưng lại tự trấn an mình, một con nhóc con thì có gì phải sợ chứ: “Lại đây lại đây, hầu ông đây vui vui vẻ vẻ một chút.” Tên tóc vàng vừa nói vừa muốn túm lấy tay Tô Y Thược.

Tô Y Thược kinh tởm nghiêng người đi, tránh bàn tay bẩn thỉu của tóc vàng.

“Tự mày cút, hay để tao phải tiễn?” Tô Y Thược lạnh lùng hỏi.

“Mẹ kiếp, ông đây đã nhẹ nhàng thì đừng có lên mặt!” Thấy cô vẫn dùng giọng điệu đó để nói chuyện với y, tóc vàng như bốc lửa, định dùng bạo lực.

Tô Y Thược chỉ thảnh thơi đứng ở đó, ngáp dài một cái, nhàm chán thật!

Lần này thì tóc vàng thực sự bị nhổ lông, chỉ muốn lao tới giết chết Tô Y Thược ngay lập tức. Y rút con dao găm ở bên hông ra, lao về phía Tô Y Thược.

“Chuyện gì thế này?” Một giọng nói dịu dàng vang lên ngay sau lưng Tô Y Thược.

Tô Y Thược quay lại, một người thanh niên lặng lẽ đứng ở cách đó không xa, thấy cô quay lại liền khẽ mỉm cười.

Đây là nụ cười chân thành nhất mà Tô Y Thược đã từng nhìn thấy, lãnh đạm, nhưng lại thấu đến tận đáy lòng.

Trong một khoảnh khắc, trong lòng cô chỉ còn lại nụ cười kia, anh trong ký ức cũng giống thế này, chỉ khẽ cười một tiếng là có thể xoa dịu nỗi đau trong tim cô…

“Cha, anh hùng cứu mỹ nhân à? Thằng nhóc nhà mày còn không biết tự lượng sức mình, không cẩn thận đã không cứu được người đẹp, còn khiến mình bị thương thì không hay ho gì đâu!” Trong lòng y lại chửi thầm: hôm nay là ngày gì mà hai ba lần gặp mấy kẻ thích xen vào việc của người khác thế!

“Em không sao chứ?” Người thanh niên hỏi.

Tô Y Thược vẫn chìm đắm trong nụ cười của hắn.

Lục Thần Hi thấy cô cứ ngẩn người nhìn mình, nhưng ánh mắt lại như xuyên qua mình, không biết đang nhìn cái gì.

Trong tình huống này mà vẫn ngẩn ra được, Lục Thần Hi nên nói là cô ngốc nghếch hay là đáng yêu đây? Vì hắn thấy trên địa bàn của mình xuất hiện chuyện này nên mới đi tới đây.

“Ông khuyên mày mau mau mà cút đi, tao cũng không phải người mày có thể chọc vào đâu.” Tên tóc vàng vừa nói vừa vênh váo vỗ ngực, mặt đầy vẻ khinh thường nhìn Lục Thần Hi.

Khóe miệng Lục Thần Hi hơi hạ xuống, giễu cợt: “Vậy xin hỏi đại danh của anh đây là?” Giọng nói lộ rõ vẻ lạnh lùng.

Vừa nghe hắn hỏi, tên tóc vàng lại càng hăng máu hơn: “Mày không cần phải biết tên của ông mày đây làm gì. Mày đừng có đứng đây làm chướng mắt tao, cút đi!”

“Anh đi đi. Cảm ơn anh.” Tô Y Thược nói với Lục Thần Hi.

Trên mặt Lục Thần Hi lộ vẻ khó hiểu, cô gái này điên rồi sao?

Nhìn dáng vẻ thư sinh yếu ớt của hắn, Tô Y Thược không mong hắn xen vào chuyện này, dù sao, mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy, cô vẫn tự giải quyết được.

Thấy hai người vẫn nhì nhà nhì nhằng, tên tóc vàng đã hết kiên nhẫn, chợt thấy đám người đi từ đằng xa tới, sắc mặt y càng lộ vẻ gian trá.

“Đại ca, đại ca!” Đột nhiên tóc vàng hô to lên gọi đám người ở đằng xa kia.

Người đàn ông cầm đầu thấy tóc vàng gọi ông ta vui vẻ như vậy, không kịp nói với đám tay chân một câu, chạy ngay về phía này. Những kẻ bị bỏ lại càng không hiểu nổi hành động của ông ta.

Gọi quân cứu viện đến sao? Tô Y Thược nở nụ cười châm biếm.

“Đại ca, bọn họ dám coi thường em, anh báo thù giúp em đi!” Tên tóc vàng vừa nói vừa làm nũng với người đàn ông trung niên vừa chạy tới.

Người đàn ông trung niên là anh ruột của tóc vàng, nhưng vì từ nhỏ đã gia nhập tổ chức xã hội đen, hơn ba chục năm thu tiền phí bảo kê, nên tất cả mọi người trong bang đều gọi ông ta là bác Vân

Nhìn vẻ lạnh lùng trong mắt tóc vàng, Tô Y Thược hiểu ngay, vẻ nhiệt tình này của y chỉ là giả vờ thôi.

“Chú Vân.” Lục Thần Hi nhẹ nhàng chào hỏi người đàn ông trung niên kia.

Lão Vân thấy hắn vừa nhìn đã biết ông là ai, lại không hề sợ hãi khi gặp biến cố, cũng cảm thấy hắn không hề đơn giản, chỉ e thằng em trai lão lại chọc vào người không nên chọc rồi.

“Cậu là?” Lão Vân quan sát Lục Thần Hi kỹ càng, cứ cảm thấy nhìn rất quen, nhưng lại không nhớ ra là ai.

“Anh, anh bảo ra ngoài đi dạo thôi mà đi lâu vậy? Cái ‘thói quen’ mù đường này của anh có thể cố gắng sửa chữa được không thế?” Đây là giọng của Lục Hân – Tô Y Thược thầm nghĩ, ánh mắt cũng hướng về phía phát ra âm thanh.

Cả khu này đều do bang Vân Long quản lý, tất nhiên là trùm của cả khu này. Mà Lục Trấn Hải, bố của Lục Hân, chính là bang chủ bang Vân Long, đương nhiên lão Vân chỉ vừa nghe giọng đã biết cô chủ nhỏ đến, lập tức cung kính đứng sang một bên.