Kế Hoạch B

Chương 21: Muốn Nói Lời Yêu




Lưu Trình, tay thì gãi đầu , miệng thì cười méo sệt. Không biết nên nói như thế nào. Vốn dĩ anh cũng chả muốn là con kì đà gì cả, chỉ là sao anh biết được, lúc nào nên đến và lúc nào biết được có gì sắp sảy ra.

Diễm Hoan cứ sờ soạt trên người Nhã tâm, mò hết chỗ này sang xem chỗ khác, miệng thì không ngưng hỏi:

- Cậu không bị trầy xước ở đâu chứ? Có gãy tay không? Có gãy chân không? Hay chấn thương sọ não? Hay nội tạng có bị sao không?

Hai chàng trai đứng bên cạnh thở dài, hết nói nỗi với cái cô gái này, đầu óc là sinh viên đại học, còn là một học sinh vượt lớp, nhận hàng tá cái học bỗng mà mở miệng toàn nói những thứ vớ vẩn. Nhã Tâm phì cười:

- Hì! Nè! Cậu nghĩ, tớ mà bị những thứ cậu nói, thì giờ tớ có ngồi đây tiếp chuyện với cậu không? – Nắm lấy tay Diễm Hoan cô nhỏ nhẹ. – Tớ không sao hết, tớ rất ổn. Mọi người đã cứu tớ kịp lúc, nên không có việc gì sảy ra.

- Đúng rồi đấy! Em có đúng là học sinh vượt cấp không đấy! Gì mà gãy tay, gãy chân, còn chấn thương sọ não. Rồi gì mà nội tạng có sao không? Cô bé mà bị thế chả phải là người thực vật rồi à!

Lưu Trình vừa nói xong liền bị hai ánh mắt hình viên dạn xuyên thẳng vào người. Nhất Thiên và Diễm Hoan bắn tia sét sắt lạnh ngay lập tức. Xung quanh bao trùm là một hơi lạnh như đứng giữa hố băng, Lưu Trình không còn cười nỗi.

- Hừm! Tớ xin lỗi. – Lưu Trình hối cải ngay lập tức.

- Cậu nói tớ nghe, ai đã bắt cóc cậu, tớ sẽ cho tên đó cả đời ngồi xe lăn, dám ức hiếp cậu sao? – Diễm Hoan nói tay còn huơ huơ tứ tung.

- Hai người con gái ra mặt hôm nay, thì mình không biết. Nhưng kẻ đứng sau thì tớ biết.

Không khí chìm vào im lặng tột độ, tất cả mọi người đều hướng về phía cô. Nhất Thiên câu chân mày lại. mắt nhìn thẳng vào cô. Anh sẽ không tha cho tất cả những kẻ hôm nay đã tham gia vào vụ việc này.

- Là ai? Cậu nói đi, tớ chắc chắn sẽ bầm nhừ kẻ đó! – Diễm Hoan nghiến răng.

- Đó là tiểu thư của Hà Thị, Hà Nhiên!!!

- Hà Nhiên! Bà chị xấu tính, không lẽ chỉ vì ghét chúng ta mà bắt cóc cậu sao? – Diễm Hoan tức giận.



Lúc này, Nhất Thiên cũng lên tiếng :

- Không chỉ riêng lần này, trước đây cô ta cũng là người khiến hai em suýt mất mạng với vụ chiếc xe mất tay lái.

- Còn cả lúc hai em đi học về bị bọn côn đồ chặn đường nữa – Lưu Trình tiếp lời.

Diễm Hoan vốn đang giận trong người, nghe xong lại không kiềm chế được cơn phẫn nộ.

- Mụ già độc ác này, vì có tí chuyện hãm hại chúng ta hết bao nhiêu lần. Tớ phải đi tìm ả ta. Cạo sạch tóc ném xuống hồ mới được.

Cứ vậy mà cô săn tay áo lên tức giận bước đi. Nhã Tâm vội ngăn lại nhưng không với được. Lưu Trình nắm lấy tay cô mà giải bày.

- Em đừng giận quá mất khôn. Những gì cô ta đã làm chắc chắn sẽ phải trả giá. Các em biết mình đang ở đâu không? Trình gia! Đứng kế em còn có Đại Boss của các bang phái lớn nhỏ đấy!

Diễm Hoan nghe anh nói mới nhớ ra, Nhất Thiên là Đại Boss, là một ông trùm. Anh đã dính liếu tới việc này thì cô ả liệu sẽ yên thân hay sao. Riêng Nhã Tâm thì cô lại không chú ý tới việc sẽ trả thù, cô chỉ quan tâm tại sao các anh lại biết rõ việc này.

- Tại sao các anh lại biết chính cô ta làm ra những việc này? Và tại sao các anh biết việc tụi em bị bọn côn đồ chặn.

- Đúng rồi! Tại sao các anh lại biết! – Diễm Hoan đưa mặt từ từ sát lại Lưu Trình. – Không lẽ... Các anh theo dõi bọn em sao?

Lưu Trình bị Diễm Hoan nhìn sát thì né ra sau, mém nữa là bị ngã.

- Lần đó là vô tình đi ngang qua, nhưng anh biết là cô bé này sẽ xử lí được nên không ra mặt! – Nhất Thiên nhìn cô trả lời.

Lưu Trình gật đầu lia lịa, tay thì đưa lên like cho Diễm Hoan, ý là cô đánh rất hay. Diễm Hoan thấy vậy cũng tha cho anh, lùi mình về lại.

- Sau lần đó, Đại Boss nhà anh đã điều tra chuyện này và biết dược do cô ả làm. Lần tai nạn cũng thế. - Lưu Trình mặt cũng trở nên nghiêm trọng.