Kế Hoạch B

Chương 19: Cứu Nguy




Anh ném mạnh cây súng xuống đất và tiến lại gần cô, ngồi xuống nhẹ nhàng vuốt mái tóc ra sau cho cô.

- Em không sao chứ?

Anh hỏi cô với giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp, rất khác xa với hình ảnh từ nãy tới giờ. Cô nhìn vào mắt anh, thấy rõ sự lo lắng trong đấy, cô ấp úng mà trả lời:

- Em... Em không sao. Bọn họ chưa làm gì em!

- Anh đưa em ra khỏi đây!

Anh cuối xuống cởi trói cho cô, đỡ nhẹ cô đứng lên. Nhưng bị đánh thuốc mê và trói khá lâu nên vừa đứng lên cô đã loạng choạng nghiêng ngã. Anh vội đỡ cô, cô vô thức bám chắt vào vai anh, đôi mắt họ lại một lần nữa va vào nhau và dừng lại. Hai gương mặt nhìn chằm chằm vào nhau, không hiểu sao lại sát lại gần nhau lúc nào không hay. Rõ ràng đang là lúc gây cấn, hai gương mặt sát đến mức xém chạm cả môi, từ ngoài cửa cái tên Lưu Trình lại nhảy vào ồn ào. Đằng sau còn có cả Lovi:

- Nhất... Thiên...– Âm lượng nhỏ dần.

Hai người nghe tiếng Lưu Trình vội tách nhau ra, cô đỏ mặt ngại ngùng, con anh thì mặt căn cứng, lườm Lưu Trình một cái như tia sét đánh ngang người. Hiểu ra vấn đề, anh cười trừ một cái rồi nói lãng tránh.

- Xong! Xong rồi sao? Cậu đi nhanh quá đấy! Tôi chạy tốc độ cao thế mà không lại cậu.

Lovi cũng vừa vào, thấy cô nhóc xuề xòa cũng vội hỏi:

- Em như thế nào rồi? không sao chứ? Bọn họ có làm gì em không?

Nhất Thiên mặt đen như đít nồi mà nhìn Lovi. Anh nhìn sang Lưu Trình:



- Tại sao có cậu ta ở đây!

- À! Thì cậu ấy là người thấy Nhã Tâm bị bắt cóc, cũng là người gửi video cho mình. Cứu được cô bé, một phần lớn nhờ cậu ấy cả đấy! – Lưu Trình vội giải thích.

Nhã Tâm nghe vậy, liền cười nhẹ một cái và cảm kích.

- Em không sao đâu ạ! Em cảm ơn anh, cũng cảm ơn mọi người đã cứu em.

Cô nói dứt câu thì choáng váng và ngã quỵ. Cũng may là anh đứng kế bên nên đã đỡ lấy cô kịp thời, bế cô lên và bước ra ngoài. Vừa bước tới cửa, Anna năm lấy chân anh:

- Đại Boss! Chuyện này không liên quan tới tôi, xin hãy tha cho tôi! Tôi là bị ép buộc. Tôi xin cậu.

Anh nhìn xuống với ánh mắt khinh bỉ, nhếch nhẹ nữa miệng. Tên thuộc hạ vội chạy lên nắm lấy tay cô ả hất văng ra. Cô ả nằm xổng xoài ra đất vẫn không ngừng khóc lóc.

- Có lẽ cô có ít thông tin từ tôi quá rồi đấy! Giao hết cho cậu, đợi xong việc dích thân tôi sẽ xử lí. – Nói rồi anh cứ thế mà bế cô ra khỏi căn nhà hoang.

- Chà!!! Haizz... Đại Boss xuất chinh, kiếp này đời hai cô đến đây thôi.

Lưu Trình nói vu vơ, nhưng hai cô ả thì mặt biến sắt, van xin càng dữ dội. Lovi lúc này nhìn theo phía bóng dáng cô. Ánh mắt cũng có sự lo lắng đáng kể. Lưu Trình chỉ huy thuộc hạ xử lí đưa bọn họ đi, trong đầu cứ vẫn vơ chuyện gì không nhớ. Bất giác anh tự vỗ vào đầu một cái:

- Thôi rồi! Diễm Hoan!



Anh chợt nhận ra Diễm Hoan đang đợi tin của Nhã Tâm, ba chân bốn cẳng mà vụt chạy nhanh ra chiếc xe của mình. Ở sân thi đấu, Diễm Hoan đã uy dũng giành giải nhất trận đấu toàn thành phố. Lưu Trình bước vào trong sân đấu thấy cô cũng vừa đi ra, tay ôm bó hoa và cup vàng. Đằng sau một vài y bác sĩ vội vã chạy vào, hình như có tuyển thủ vừa bị đo ván. Anh nhìn theo hướng chạy thì chàng trai cao to vạm vỡ nằm sân, với thân hình sơ sát. Trong đầu anh nghĩ [Ai mà ra tay nặng thế!]. Vừa định chúc mừng cô thì [Bốp], Diễm Hoan dùng hoa đánh mạnh vào đầu anh, cái nào cái nấy như trời giáng.

- Anh bảo chờ anh, anh đi đón Nhã Tâm. Anh đón ở chân trời nào vậy hả? – Miệng vừa chửi tay vừa đấm bôm, bốp vào người anh.

Không còn cách nào khác, anh đành chụp lấy tay cô nhóc:

- Khoan đã! Em nghe anh nói đã chứ! Con gái gì mà đánh đau quá chừng, sau này ế tới già!

- Mặc sát em, tên kia to gấp đôi còn bị em đo ván, huống hồ thân anh ốm hơn hắn! Em có ế cũng không tới lượt anh. – Cô giận dỗi.

Nghe cô nói vậy, anh lại phì cười:

- Có thật là không tới lượt anh không? – Anh tỏ gương mặt thích thú.

Nhưng ngược lại, cô thì mặt đỏ bừng ra, quay đi chỗ khác:

- Nhã Tâm đâu?

Anh nhớ ra, cô bé Nhã Tâm đã ngất xỉu nên vội kéo tay cô đi ra ngoài.

- Anh quên mất, đi theo anh, trên xe anh kể cho nghe.

Cứ thế hay người di chuyển tới căn biệt thự Trình Gia.