Kẻ Điên

Chương 17




Hạ Vũ Trạch hiện giờ là cá nằm trên thớt.

Trương Tự Hách không hề khách khí đè anh dưới thân, tỉ mỉ nhấm nháp, đầu tiên là mặt anh, tiếp đến là chóp mũi và cuối cùng là đôi môi mềm mại của anh. Nụ hôn của cậu vừa kiên nhẫn vừa ôn nhu, quả là trí mạng.

Hạ Vũ Trạch giãy giụa dữ dội: "Đồ xấu xa nhà em... đừng có đụng vào anh!!"

Sợi dây bị kéo mạnh, Hạ Vũ Trạch đau đến run rẩy. Trương Tự Hách cười nhẹ một tiếng: "Bác sĩ Hạ, ánh mắt chán ghét tôi của anh bây giờ đúng là làm tôi cảm thấy cực kỳ đã luôn đó."

Mắt thấy quần áo sắp bị bóc xuống, hai mắt Hạ Vũ Trạch đỏ hồng, vô cùng ủy khuất, anh không ghét Trương Tự Hách, ngược lại mới đúng, anh thích cậu. Nhưng anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, so với người đàn ông hành xử như tên lưu manh này đây, anh lại thích một Trương Tự Hách dịu dàng như hồi ở khách sạn hơn.

"..."

Dáng vẻ cực kỳ ủy khuất của anh làm Trương Tự Hách dừng lại.

Hạ Vũ Trạch mềm như bông nằm dưới người cậu không dám nhúc nhích, cắn môi, nhắm hai mắt, toát ra vẻ mặc người làm thịt.

"Chả vui gì hết." Thiếu niên nhìn chằm chằm anh một lúc, lui khỏi người anh, không biết ngồi trên mép giường nghĩ gì, một hồi lâu sau thì đứng dậy mặc quần áo.

"Rốt cuộc là em muốn sao???" Hạ Vũ Trạch cả giận nói.

Trương Tự Hách nhàn nhạt liếc nhìn anh: "Đi đào trái tim anh trai tốt của anh ra cho anh chơi." Nói xong cậu nhấc chân đi, Hạ Vũ Trạch gọi vội: "Trương Tự Hách em đứng lại!!"

Trương Tự Hách lạnh lùng nhìn: "Anh tiếc à?"

Hạ Vũ Trạch bình tĩnh ngẫm nghĩ, Trương Tự Hách vốn không phải người bình thường, anh không thể dùng suy nghĩ của người bình thường đi phỏng đoán cậu được, từ lúc bắt đầu đến giờ, hình như cậu vẫn luôn làm trái lại với anh, cố ý chọc giận anh. Nếu đã vậy thì, trước thuận theo cậu rồi lại nghĩ cách khác ha?

"Không phải. Anh muốn đi với em."

Quả nhiên, hai mắt thằng nhóc lưu manh kia chợt gợn lên chút hứng thú: "Bác sĩ Hạ... anh mới nói cái gì?"

Hạ Vũ Trạch nuốt nước miếng: "Anh nói muốn đi với em."

"Haha..." Cậu bật cười, lúc đầu là cười khúc khích, rồi chậm rãi biến thành ôm bụng cười to, cuối cùng thì cong eo cười, giống hệt như người điên.

Hạ Vũ Trạch không rõ cậu đang cười cái gì, nhưng anh luôn cảm giác điệu cười này thật chói tai: "Em cười cái gì?"

Trương Tự Hách bước đến bên cạnh anh, vươn tay bóp mặt anh, trong mắt còn ánh chút nước mắt vì vừa cười quá nhiều. Hạ Vũ Trạch cho rằng cậu lại muốn làm gì, cảnh giác dựng thẳng tròng mắt, lại nghe cậu phát ra một tiếng tán thưởng: "Bác sĩ Hạ, sao anh lại dễ thương vậy chứ?"

Hạ Vũ Trạch: "..."

Cái thằng nhóc này rốt cuộc là lại làm sao vậy? Cảm xúc cứ biến đổi thất thường như thời tiết. Mới vừa rồi còn mặt mày u ám, bộ dáng u oán, hiện tại lại cười đến đứng không thẳng nổi, rồi làm ra kiểu yêu chết cái dáng vẻ này của anh.

"Đi theo tôi." Trương Tự Hách kéo sợi dây trên cổ anh, ôm anh đi ra ngoài, Hạ Vũ Trạch tức đến muốn chửi đm: "Em có thể thả anh ra trước không hả?"

Trương Tự Hách vẫn dùng câu kia: "Quà tặng nên có dáng vẻ của quà tặng."

Anh bị trói gô, bị khiêng lên một chiếc xe, một chiếc van* trong khá cũ kỹ. Lúc lên xe, Hạ Vũ Trạch còn ghét bỏ một câu: "Sao cái xe này dơ quá vậy?" Ở Tô gia kiều quý suốt mười mấy năm, anh chưa từng ngồi qua chiếc xe nào dơ như vậy. Bất quá, đây vốn dĩ cũng không phải xe của Trương Tự Hách, là xe cậu mượn của Trần Dũng.

Trương Tự Hách nhướng nhướng cặp mi anh tuấn: "Anh thích kiểu gì?"

"Cho dù có tệ thì cũng không phải kiểu này."

"Ok."

Cậu xách theo Hạ Vũ Trạch đi vào một cửa hàng 4S* giá cả không quá đắt. Cậu dùng rương tiền Đới Sâm đưa cho, dùng tên Hạ Vũ Trạch mua một chiếc xe mui trần, còn là thanh toán hết một lần. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hơn trăm vạn liền bay mất, cậu tiêu tiền mà chẳng chớp mắt lấy một cái.

"Em..." Hạ Vũ Trạch nói không nên lời: "Sao em lại lấy tên anh mua?"

"Tôi không có hứng thú với tiền." Cậu dẫm chân ga, bình tĩnh nhìn phía trước, hồi sau lại nói: "Thật ra, tôi vẫn luôn suy nghĩ... trước khi biến mất, tôi nên đưa thứ gì mới có thể làm cho anh vĩnh viễn nhớ kỹ tôi."

"..." Lời này làm Hạ Vũ Trạch sửng sốt.

Những lời này của Trương Tự Hách nhắc nhở Hạ Vũ Trạch, Trương Tự Hách có hai nhân cách, đây là nhân cách phụ, nếu trị liệu thành công, cậu tất nhiên sẽ không có khả năng tiếp tục tồn tại trên thế giới này. Cùng cậu cãi nhau ầm ĩ suốt mấy ngày qua, Hạ Vũ Trạch cũng quên mất nỗi lo âu của cậu.

"Bác sĩ Hạ, nếu tôi biến mất, anh vẫn sẽ nhớ đến tôi chứ?" Cậu đột nhiên hỏi.

Hạ Vũ Trạch không còn tự tin như lần đầu tiên trả lời cậu, khi nghe đến câu hỏi này, trong lòng đột nhiên rất khổ sở.

"Chắc là sẽ đi."

Trương Tự Hách cười nhạt: "Nếu ngày đó thật sự tới, vậy đành nhờ bác sĩ Hạ tiễn tôi tới đoạn đường cuối, so với chết trên tay người khác, tôi càng hy vọng có thể chết trong tay bác sĩ Hạ, như vậy sẽ thoải mái hơn chút."

Hạ Vũ Trạch run môi: "Anh..."

Xe chạy qua trạm tàu hỏa.

Một đoàn tàu vừa lúc chạy qua, nuốt trọn âm thanh của Hạ Vũ Trạch. Trương Tự Hách sửng sốt, từ kính chiếu hậu thấy được khẩu hình môi anh, lại không nghe thấy giọng nói của anh.

Nhưng ý kia là...

Cặp mắt phượng xinh đẹp trợn to: "... Anh mới nói cái gì? Em nghe không rõ."

Hạ Vũ Trạch đỏ mặt, mím môi: "Không có gì."

Thật ra, khẩu hình kia nghĩa là gì, Trương Tự Hách có thể đoán được bảy tám phần. Một khắc kia, tâm tình chợt đặc biệt vui vẻ, là loại vui vẻ trước nay chưa từng được trải nghiệm.

Thật kỳ lạ, rõ ràng là ban đầu cậu chỉ muốn đùa giỡn Hạ Vũ Trạch một chút, nhưng dần dần lại chẳng thể nào thoát thân.

Không khí trong xe lặng thinh một hồi, chỉ có tiếng hai người nặng nề hít thở, có chút vi diệu, cuối cùng vẫn là Hạ Vũ Trạch mở lời đánh vỡ trầm mặc trước: "Sao em vẫn bình an vậy?"

Trương Tự Hách: "Anh nói lần nào á?"

"..." Hạ Vũ Trạch: "Ở bãi đỗ xe em với Tô Lam..."

"À." Mỗi lần Hạ Vũ Trạch nhắc tới cái tên Tô Lam này, Trương Tự Hách luôn tỏ vẻ khó chịu: "Cái xe tải con anh rớt vô là do em de qua đó."

Nhớ tới gì đó, cậu cười rộ lên: "Em thật là không ngờ luôn á, bác sĩ Hạ, anh vậy mà chọn tuẫn tình với em. Thật luôn, lúc đó em cực kỳ cảm động, nếu không có người ngoài ở đó, em nhất định đã lột sạch anh, ôm anh vô trong ngực rồi yêu thương anh một trận rồi."

"..." Hạ Vũ Trạch đỏ mặt, xấu hổ và giận dữ nói: "Mẹ nó, em có thể nói chuyện đàng hoàng chút được không?"

Cậu tỏ vẻ vô tội: "Em có nói sai cái gì hả?"

"..." Thôi, lười so đo với em. Hạ Vũ Trạch nén giận hỏi: "Vậy sao lúc đó em không kêu anh? Làm anh tưởng là em chết rồi, ai dè, em với Đới Sâm là một phe."

"Đừng. Em là một thanh niên tốt biết tuân thủ pháp luật, không có tí liên quan nào với cái ông bạo lực đó đâu."

"Hình như em còn bạo lực hơn ổng nữa thì phải???"

Kỳ thật, mọi việc cũng không hề nhẹ nhàng như lời Trương Tự Hách nói. Sau khi Đới Sâm tỉnh lại sau vụ đâm xe, ông ta cướp một chiếc xe tải chở bông gòn, vốn là dùng để tránh né sự truy đuổi của cảnh sát.

Ai ngờ, Trương Tự Hách từ trên trời rơi xuống, rơi ngay lên xe ông ta, còn đá ông ta ra khỏi ghế lái. Đới Sâm mạng lớn, ông ta nắm phần rìa cửa nhảy qua thùng xe phía sau mới không bị ngã thành một đống thịt nát.

Bất ngờ là Hạ Vũ Trạch cũng rơi xuống, vừa hay rơi vào trong ngực ông ta, vì thế liền có một màn kia, ông ta bất đắc dĩ ôm Hạ Vũ Trạch cười: "Tiểu tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Chiếc xe mui trần xuyên qua một vùng đen nhánh.

Tiến vào một tòa bệnh viện cũ nát, bệnh viện rất lớn, có thể thấy được dáng vẻ từng huy hoàng một thời, nhưng đã qua nhiều năm, bên trong mọc đầy cỏ dại.

Bảng tên bệnh viện cũng rỉ sắt, trên đó viết: BỆNH VIỆN NHÂN DÂN THÀNH PHỐ HUỆ TRUNG.

Hạ Vũ Trạch vốn cho rằng cậu sẽ lái xe đi tìm Tô Lam, không ngờ cậu lại chạy đến một nơi khác, một nơi khiến anh sâu sắc cảm nhận được nỗi sợ hãi.

Nơi này vốn là bệnh viện trung tâm lớn nhất thành phố A, về sau vì tiến hành phẫu thuật mua bán nội tạng bất hợp pháp dẫn tới chết hơn trăm mạng người, tòa bệnh viện này liền bị niêm phong, hiện giờ thì biến thành một tòa quỷ lâu khiến ai nghe đến cũng sợ vỡ mật.

Nghe nói, vừa đến tối liền vang lên từng hồi tiếng khóc thê lương, dân cư sinh sống ở gần đây cũng từ từ dọn đi, mãi đến khi chẳng còn ai ở lại, nơi này hoàn toàn biến thành một tòa quỷ viện.

Hồi ức như thủy triều kéo tới, Hạ Vũ Trạch run rẩy dữ dội, anh nhớ đến bàn phẫu thuật lạnh băng, bảy tám bác sĩ đứng cạnh mép giường chạm vào cơ thể anh, đánh giá bất kỳ bộ phận có giá trị nào trên người anh.

Ánh mắt dưới lớp mặt nạ bảo hộ lạnh căm của đám bác sĩ, Hạ Vũ Trạch hiện tại vẫn nhớ rõ rành mạch, lúc ấy anh bị đèn giải phẫu rọi thẳng vào mắt, bọn họ còn không cho phép anh nhắm mắt, không cho phép anh rơi lệ, bởi vì làm vậy sẽ làm ảnh hưởng đến quá trình phẫu thuật.

Con dao trong tay bọn họ lóe hàn quang.

Còn anh, vì sợ hãi mà tiểu ra trên bàn giải phẫu, từng giọt nhỏ xuống mặt đất.

"Sao em chở anh tới đây?" Khi hỏi câu này, giọng Hạ Vũ Trạch không khỏi run run, vừa đến nơi này anh liền không khống chế được mà sợ hãi, không tự chủ được mà nhớ lại, nhớ lại từng chi tiết khi ấy.

Trương Tự Hách mặt mày nghiêm túc, ngữ khí lạnh lẽo không cho phép từ chối: "Xin lỗi bác sĩ Hạ, ở đây có một việc, em nhất định phải biết được."

"Anh không đi... Anh không đi..."

Hạ Vũ Trạch vùng vẫy muốn chạy, nhưng Trương Tự Hách chỉ cởi trói hai chân cho anh, không cởi trói nửa người trên, bây giờ anh có muốn chạy đi, có giãy giụa thì cũng là phí công vô ích.

Trương Tự Hách bước xuống xe, đồng thời cũng kéo Hạ Vũ Trạch trên ghế phụ ra, Hạ Vũ Trạch không tình nguyện đá đạp lung tung, điên cuồng gào hét: "Anh đã nói là anh không muốn đi!!!"

Trương Tự Hách dùng hai tay vây anh lại cạnh xe, một bên vuốt ve khuôn mặt trắng bệt vì sợ của anh, một bên nhè nhẹ vỗ lưng anh giúp anh giảm bớt khẩn trương và sợ hãi.

"Chỗ này chỉ có bác sĩ Hạ anh quen thuộc thôi, em cần sự giúp đỡ của anh."

Hạ Vũ Trạch vẫn lặp lai câu kia: "Anh không đi..." Anh vốn không bao giờ muốn quay trở lại nơi đã từng hành hạ tra tấn mình, lần này đột nhiên bị mang đến, đối với anh, đây là một cơn ác mộng.

"Đừng sợ." Trương Tự Hách ôm anh vào lòng: "Bác sĩ Hạ, anh có thể hoàn toàn tin tưởng em... Em mãi mãi sẽ là người không làm anh tổn thương."