15.
"Đây là gì?"
"Để nó đi!"
"Nó/ Anh có thể thấy tôi à?"
Giọng nói của anh ta và A Ly cùng lúc vang lên trong phòng bệnh.
Giang Hoài An không buông A Ly ra.
Tôi nháy mắt với A Ly, thân hình nó chợt nhỏ lại, thoát khỏi bàn tay của Giang Hoài An.
Giang Hoài An tức giận bỏ rơi tôi, đuổi theo A Ly.
Tôi nhân lúc hỗn loạn, thong thả mở màn che cửa sổ.
"Giang Hoài An, anh còn nhớ không?"
Tôi vươn tay ra ngoài cửa sổ, mở lòng bàn tay ra, bên trong là một dây chuyền mặt trong suốt, bên trong có phong cảnh nhỏ bé.
Dưới ánh sáng, có thể nhìn thấy rõ phong cảnh Tần Hoài được vẽ bên trong, cũng như hai chữ "Hoài Sơ".
Khoảnh khắc nhìn thấy vòng thủy tinh, đôi mắt của Giang Hoài An dán chặt vào đó.
“Vừa rồi tôi không hề chạm vào gối, nó xuất hiện từ trong tay tôi.”
"Nghĩ xem, tôi là nhà ngoại cảm có thể giao tiếp với “linh hồn" hay chính tôi là “linh hồn" đó đây?"
Tôi cầm chiếc vòng dây mảnh, lắc nhẹ mặt dây chuyền rồi nheo mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó.
"Đây là đồ tôi đưa cho A Sơ, cô định làm gì?" Giang Hoài An gần như gầm lên.
"Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi là Lâm Thời Sơ."
Ánh mắt tôi bắn thẳng về phía anh, s.ắc bén như kiếm, “Chuyện đã xảy ra rồi, anh còn muốn lừa dối chính mình và người khác sao A Hoài?”
Đồng tử Giang Hoài An run lên, đột nhiên im lặng.
"Tôi nói rồi, anh rất giỏi, chỉ cần học cách cúi đầu là được. Tại sao bảy năm không có tôi, anh vẫn không học được?"
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Giang Hoài An.
Chân anh ta mềm nhũn, loạng choạng.
Anh ta nắm lấy thành giường để không ngã xuống.
"Anh và em……"
Môi anh ta run run, không cất nên lời.
"Lúc đầu anh còn nghi ngờ tôi bắt chước sở thích và thói quen của Lâm Thời Sơ, hơn một tháng sau, anh nhận ra nên trốn tránh không dám gặp tôi."
"Tôi thường nói trong quá khứ, mắt anh hiện lên tất cả, nên đừng che giấu gì cả.. Bây giờ đã qua 7 năm, khả năng che giấu của anh cũng khá hơn, nhưng anh vẫn không thể qua mặt tôi."
"A Hoài, thật khó để thừa nhận mình đã sai phải không?”
Tôi lắc đầu nhẹ nhàng, giọng nhẹ nhàng như đang thở dài.
"Tôi..."
Anh ta vùng vẫy, xấu hổ và tức giận nhưng không thể trốn thoát.
"Tôi...tôi không thể..."
Anh ta nặng nề cúi đầu, trong mắt như có nỗi đau vô cùng, "Em đã biết sự tồn tại của Lạc Vy, sao tôi dám nói là tôi đã nhận ra em…”
Đã nhận được câu trả lời như ý, nhưng không phải là điều tôi muốn nghe.
Chút mong đợi cuối cùng trong lòng tôi tan vỡ.
Tôi thở hắt ra một hơi lạnh trong lồng ngực và buộc mình nhìn vào mặt anh ta.
"Nhưng tôi không trách anh. Bảy năm anh cầu mà không được. Anh tìm niềm an ủi ở nơi khác. Đó là tự do của anh."
“Tôi chỉ thấy tiếc cho nồi cháo hải sản mà anh hấp tấp lật đổ. Tôi thực sự thấy tiếc vì đã nhầm tưởng.”
"Lúc anh đưa cho tôi chiếc mặt dây chuyền thủy tinh này, anh còn nhớ tôi đã nói gì không?"
Tôi buông thõng tay ngoài cửa sổ, mỉm cười với anh ta: “Ngọc còn người còn, ngọc nát tình tan...”
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi úp lòng bàn tay xuống.
Chiếc vòng thuỷ tinh trượt khỏi tay tôi, rơi xuống—
"A Sơ, đừng-" Anh ta hét lớn.
Cùng lúc đó, anh ta dùng lực lao về phía tôi, cố gắng ngăn cản tôi di chuyển.
Nhưng quá trễ rồi.
Tôi nhanh chóng rút tay lại, kéo màn xuống, đóng cửa sổ và khóa tay nắm.
"Tình tuyệt…" Tôi nói hai từ này một cách chậm rãi.
Giang Hoài An muốn mở cửa sổ, nhảy theo chiếc vòng.
Nhưng khi nghe được hai chữ này, đầu gối của anh ta khuỵu xuống, quỳ trước mặt tôi.
Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta giống như có một cơn sóng thần đ.ập vào, trái đất sụp đổ.
Tôi tựa người vào cửa sổ, nhìn anh ta.
Khi quay về, tôi sợ anh ta đuổi tôi đi, hoặc không cần tôi nữa.
Nhưng cuối cùng, tôi mới là người không cần anh ta.
16.
Giang Hoài An luôn không muốn thừa nhận thân phận của tôi.
Nhưng chỉ trong một ngày, anh ta đã chấp nhận sự thật rằng tôi chính là Lâm Thời Sơ.
Đêm đó, Lạc Vy xông vào phòng tôi, gào lên hỏi tôi đã cho Giang Hoài An uống loại thu.ốc nào mà khiến cô ấy m.ất lòng.
Hai nhân viên bảo vệ cao lớn đi theo cô ta, cố gắng tống cô ta ra ngoài.
"Tôi muốn nói vài lời với cô ấy, được không?" Tôi mỉm cười yêu cầu.
Hai bảo vệ quay lại nhìn cô y tá phục vụ tôi đã lâu.
Sau khi cô gật đầu, họ cùng nhau bỏ đi.
Cô y tá không rời đi.
"Tôi phải luôn đảm bảo an toàn cá nhân của cô, theo lệnh của anh Giang" Cô ấy giải thích.
"Ồ, để tôi giới thiệu cho cô bạn gái của anh Giang, Lạc Vy" Tôi chỉ vào Lạc Vy.
Lạc Vy nhất thời bị sốc trước sự thẳng thắn và “hào phóng” của tôi.
"Hai người là chị em sinh đôi phải không?" Cô y tá ngập ngừng hỏi.
“Không, đây là khuôn mặt cha sinh mẹ đẻ của tôi.”
Tôi lắc đầu cười, “Tóm lại, khuôn mặt của cô ấy là một 'tác phẩm nghệ thuật'."
Một chiếc mặt nạ tinh xảo biết bao.
Cô y tá chợt hiểu ra, nhìn Lệạc Vy với ánh mắt khinh thường hơn một chút.
“Đừng quên, khuôn mặt của cô còn d.ao k.éo nhiều hơn cả tôi.”
Lạc Vy nhìn mặt tôi vài lần, chế nhạo.
"Vậy thì cô nên biết ơn tôi. Nếu tôi không bị h.uỷ dung thì đâu đến lượt cô toả sáng.” Tôi cong môi cười tinh nghịch.
"Không, A Hoài nói anh ấy thích trái tim trong sáng không tì vết của tôi!" Lạc Vy bắt tay chéo hông, trông như con gà rán.
Tôi cười không ngừng được.
"Cô bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn tin điều đó?" Tôi kiêu ngạo nhìn Lạc Vy từ trên xuống dưới: “Lý trí và khả năng phán đoán của cô có phải đã bị ăn mòn bởi lời đường mật của Giang Hoài An rồi đúng không? Bạn thân của tôi?”
"Ai là bạn thân của cô? Đừng gây sự ở đây nữa——" Lạc Vy hét lên giận dữ.
"Cô im đi!"
"Từ nay tôi hỏi cô trả lời, không muốn thì cút đi!” Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, giọng điệu đột nhiên cao lên.
Cô ta bị sốc trước câu nói của tôi, im lặng ngay lập tức.
Khi đó tôi mới hài lòng.
"Tôi dám khẳng định cô chỉ là người thay thế, đương nhiên tôi có thể đưa ra bằng chứng. Cô đã bỏ qua cái tên cha mẹ cho, tôi sẽ không nhắc đến."
"Tôi sẽ không hỏi cô tại sao cô muốn trở thành tôi, hay chi tiết về việc các người quen nhau, yêu nhau như thế nào."
"Chỉ là Lạc Vy, người chiến thắng..."
Tôi nhìn cô ta với vẻ thích thú, "Cô có thực sự nghĩ mình là người chiến thắng không? Tôi thực sự rất tò mò, cô lấy đâu ra sự tự tin đó?"
Thật kỳ diệu, ngay khi tôi nói ra những lời này, mọi vẻ giận dữ trên mặt Lạc Vy đều biến mất.
"Tôi là người đóng giả cô giỏi nhất trên thế giới. Tôi hiểu cô cũng như hiểu chính bản thân mình."
“Chính A Hoài đã yêu cầu tôi thay đổi khuôn mặt, anh ấy đã trả tiền cho tôi thay đổi khuôn mặt. Chính anh ấy đã yêu cầu tôi gọi anh ấy là "A Hoài". Những đêm anh ấy không về, anh ấy đều đi chơi với tôi."
Cô nghiêng đầu cười một cách kiêu hãnh, “Anh ấy muốn tôi thay thế cô, vậy tại sao tôi không phải là người chiến thắng?” Lần này, đến lượt tôi choáng váng.
Tôi nhớ lại những câu nói đầy ẩn ý của Lạc Vy khi lần đầu gặp nhau.
Lúc này, có thứ gì đó trong tôi như vỡ vụn.
Nó đã vỡ thành hàng nghìn mảnh và không thể ghép lại được nữa.
"Vậy là cô khá xứng đáng cái tên đó."
Tôi mệt mỏi xua tay, "Được rồi, cô lại thắng rồi, bây giờ cô có thể ra ngoài."
Lạc Vy cười lớn khi cô ta bị y tá kéo đi.
Tôi mỉm cười nhìn cô ta rời đi.
Bóng tối tràn vào phòng, ánh trăng mát lạnh chiếu vào từ cửa sổ.
Ánh sáng chiếu vào người tôi khiến tôi cảm thấy lạnh khủng khiếp.
Toàn thân tôi ướt đẫm, không biết đó là mồ hôi do đau đớn hay do nguyên nhân nào khác.
Nhưng tôi biết rằng hình phạt từ hệ thống đã giảm bớt.