Chương 17: Ta chỉ là một cái người thường, thật đó
(Cảnh báo: chương này trẫm kham khảo/chôm ý tưởng từ cái fanfic nào đó tiếng Anh trên fanfiction.net. Nếu nội dung na ná thì tất nhiên rồi nhưng chỉ giới hạn đến đó thôi, trẫm lười đi copy từng chữ lắm. Bối cảnh cũng sẽ tự chế khác.)
Mọi người quay qua nhìn vị kị sĩ hắc ám của Gotham, cảm thán thằng cha này xui vờ lờ.
Mấy đứa con cả ruột lẫn nhặt cũng cảm thấy vui vẻ cực kì. Tất nhiên vì trải qua đặc thù huấn luyện nên cười gì đó chỉ trong nội tâm thôi chứ bề ngoài vẫn nghiêm chỉnh lắm.
Kể cả đám anh hùng hoàn mĩ trong Justice League cũng do lâu này bị Batman áp bức nên thoáng vui vẻ vì vụ này.
[Hôm nay là một ngày đẹp trời, Batman b·ị b·ắt cóc.
"Ha ha, không lường trước được đi Joker, bắt Batman dễ thế này mà lũ Gotham các người làm việc không đàng hoàng được."
"Ai chả bắt được Batman vài lần, chuyện là thân ái Batsy cứ hở chút là trốn thoát." - Joker cảm thấy bị xúc phạm cực kì. Phải biết thành tích trói Batman của hắn là đứng đầu Gotham, bỏ xa kẻ xếp hạng thứ hai là Poison Ivy một đoạn dài.
"Đừng có giảo biện, Batman chỉ là một cái người thường thôi mà các người không giữ được để cho trốn thoát, chẳng bằng ta thường ngày đấu tranh anh dũng với cái thằng người ngoài hành tinh full hack Superman kia." - Lex Luthor khinh bỉ.
"Hứ, ý ông cái thằng người ngoài hành tinh dễ đang bị khống chế bởi các cục đá xanh phát sáng kia? Wow, thật là dốc lòng, nhất là khi đầu năm nay kể cả thằng móc túi cũng có chút ít Kyptonite phòng thân.
Tất nhiên Kyptonite mắc c·hết người, còn chưa đến mức ai ai cũng có một cục nhưng hàm ý của Joker đã được truyền đạt.
Hội trưởng hội fan hâm một của Superman bắt đầu cùng hội trưởng của fan hâm mộ của Batman tiến hành mắng chiến, thiếu chút nữa kéo đầu giựt tóc như mấy em học sinh tiểu học.
Batman đang bị trói gần đó: "..."
Mấy tên siêu cấp t·ội p·hạm khác: "..." nếu bây giờ lấy bắp rang cùng nước ngọt ra vừa uống vừa vây xem thì liệu sau này có bị hai tên không kia thủ tiêu không nhỉ?]
Justice League: cái cảnh này nhìn quen quen, phải nói bọn họ không hề bất ngờ bởi hành vi của lũ t·ội p·hạm sao.
Không ai lo lắng gì cả bởi sau khi b·ị b·ắt thì Batman tèn tèn tự cứu như thường lệ, lúc đó tuy lo lắng nhưng bây giờ đã biết được kết quả thì chắc quá trình không quá nguy hiểm.
"Hoá ra người thành phố đều chơi kích thích như vậy sao?"
"Đừng học hỏi cái xấu, người thành phố không đều dở hơi như vậy đâu."
["Khác với lũ gà mờ các ngươi, ta đã tính hết cả rồi." Lex Luthor, đẩy Joker qua một bên, có vẻ đã nhớ còn có người khác nhìn, bắt đầu chỉ trỏ Batman.
"Thấy cái này không? Chống ngoại cảm, tên Sao Hoả kia sẽ không tìm thấy."
Dài dòng miêu tả biện pháp chống chuồn.
"...còn đây nữa. Nói chung là sẽ không có sai lầm, bọn Justice League chắc chắn sẽ không thể giải cứu được."
Batman mặt lạnh nhìn mất em phản diện kể lể. Nhìn tình huống thì đúng là mình có lẽ lần này sẽ không thoát được. Nhưng...
Rốt cuộc mất người bắt tui làm gì dậy?]
"..."
"Bây giờ nói mới để ý. Hình như hai bên xung đột ngẫu nhiên không chắc chắn sẽ bắt được người mà trang thiết bị đầy đủ vậy."
["Tuy đã chuẩn bị vẹn toàn nhưng không ai có thể chắc được Batman còn giấu chiêu trò gì nên chúng ta sẽ cắt lượt trông chừng."
Joker giơ tay xung phong.
"Không, riêng anh thì không được. Ai đều biết quan hệ phức tạp của đám Gotham mấy người. Tôi không tin khả năng anh bỗng nhiên giở chứng thả người không tồn tại."
Joker ủy khuất đứng qua một bên, ngay bên cạnh Batman đang bị trói. Hai vị vốn đối đầu gay gắt bây giờ lại cùng nhau ưu sầu nhìn về lũ siêu cấp t·ội p·hạm đang đùn đẩy trách nhiệm ca canh gác đầu tiên.
Rốt cuộc thì mấy người tính làm gì với Batman đây? Bình thường không phải là g·iết hoặc t·ra t·ấn sao? Cái loại hành vi này rốt cuộc có mục đích gì? Đừng nói không cẩn thận tóm được người, thả không được mà không thả cũng không xong nên tình huống phát triển một hồi thành như thế này nha.]
Ồ, không nghe nhầm đi? Batman ẩn giấu nội tâm lải nhải sau khuôn mặt lạnh lùng đó?
Mà mấy người đó tại sao rảnh hơi đi b·ắt c·óc vậy? Shigaraki Tomura còn nhớ năm đó mình b·ắt c·óc thằng đầu nổ xù vì muốn dụ nó thành t·ội p·hạm. Cứ tưởng mấy thằng này lúc nãy nhìn phim đẹp trai lắm, hoá ra chỉ là ảo giác, tất cả thật ra chỉ là một lũ trẩu mà thôi.
Mấy thằng phản diện cũng đang xem chiếu phim đó, mỗi tội chỗ cần thiết là có Mosaic nên danh tính của anh hùng không bị lộ đâu. Với lại tụi nó ngồi ở phòng khác.
Đám phản diện bị chiếu trên màn hình: vậy đây là khịa Batman hay là khịa chúng tao?
[Dù sao cũng không thoát được, xét thấy gần đây hơi thiếu ngủ nên Batman tính chợp mắt một chút, đều ba ngày rồi không ngủ đàng hoàng.
Có kính lọc màu trắng gắn vào phần mắt của mặt nạ, sẽ không có đứa nào phát hiện đâu.
Trừ Joker...
"Êu chúng mày nhàm chán đến nỗi Batman ngủ rồi kìa."
"Hứ, đừng hòng lừa chúng tao. Batman mới không như vậy đâu." - Cheeta và Deathshot không tin lời của Joker tý nào. Ủa, chúng bây là t·ội p·hạm hay fan hâm mộ vậy? Sao mà kì thế?
Chắc là do độ tin cậy của Joker quá thấp thôi, chắc vậy.
Nói chung đó là lý do Batman cực kì yên tâm đi ngủ.]
"Èm."
[Không biết có phải do hôm qua thức khuya dầm mưa, bây giờ lại thật lỏng tinh thần nên thân thể bắt đầu phản chủ.
"Hắt xì!!!"
Hai thằng canh gác nhìn nhau: "Mày bị bệnh à? Đứng xích qua đừng có lây cho tao."
"Tao làm gì có, là này bị rồi xong lấp liếm đổ lỗi cho tao chứ gì."
"Không phải mày thì là ai? Tao không bệnh, mày không bệnh, thằng Joker thì chất giọng không giống thế. Chẳng lẽ là Batman?"
"..."
"Batman hẳn là có m·ưu đ·ồ gì đó."
"Mày ở lại canh đi, tao đi gọi mọi người tập hợp."
"Đừng bỏ ta lại một mình với Batman."
Nhưng đồng đội đã nhanh chân chuồn mất.
Joker bị lơ đi này.
Joker không hiểu tụi dở hơi này bị dở chứng gì, Batman chỉ bị ốm thôi mà, có gì đáng ngờ sao?
"Đừng tưởng giả vờ vô tội, anh đang dùng tiếng hắt xì để che đậy sóng âm đặc thù gọi đồng đội đến cứu chứ gì?" - Lex Luthor xuất hiện cùng các em đồng đội khác, b·iểu t·ình thông thái đầy khẳng định nói ra cái câu dở hơi trên.
Batman: đờ hợi? Mà cổ họng có đờm muốn ho quá.
"Khụ khụ. Hem ehem."
Tuy kiềm chế nên tiếng rất nhỏ, nhưng trong phòng này đâu có ai là người thường đâu, đều tai thính mắt tinh cực.
"Ta nói dừng lại mà. Mất hi vọng đi! Căn cứ này sử dụng đặc thù tài chất, dù cho anh có phát ra bước sóng đặc thù thì cũng không truyền ra ngoài được đâu.
Batman liếc mắt nhìn lũ t·ội p·hạm chau đầu ghé tai kia, cứ tưởng tụi nó nói giỡn nhưng nhìn b·iểu t·ình thì hình như thật sự tin Batman có thể dùng phàm nhân thân thể phát tín hiệu gì đó.
"Ngươi lườm ta? Chẳng lẽ là muốn tẩy não? Các em, mau nhìn đi chỗ khác."
Batman: "..."
Chắc là cảm cúm nên nhàn hay sao mà Batman tính hát bài tủ "am I blue" mới hát được hai câu đầu thì lại bị cắt ngang.
"Đừng hòng thực hiện mưu kế, ta có thiết bị bịt tai trong phòng khác."
Lex Luthor tính chuồn thì bị đồng nghiệp kéo lại. "Đừng hòng chạy."
"Như thế này ổn sao, bây giờ để ý thấy kể cả nhịp thở của Batman cũng thật đáng ngờ..."
"Các người được chưa, ta nín thở là được chứ gì." - Batman uể oải thật sự.
"Nguy rồi, vốn không có tín hiệu gì hết. Batman chỉ đang lấy cớ để tập trung chúng ta lại hạ gục cùng lúc bằng thiết bị thả khí độc được lắp đặt từ trước. Nãy giờ chỉ là câu thời gian để khí độc ngập kín phòng thôi."
Ủa, bỗng nhiên chúng mày tin Batman không cần thở thì vẫn có thể sống được à?
"Tao cảm thấy không khỏe lắm."
"Tại sao tao lại thấy hai thằng Lex."
"..." Batman cảm thấy ủy khuất cực kì, người bị bệnh thì tinh thần mẫn cảm đó mà. May là ý chí mạnh mẽ nên không để lộ ra ngoài.
Lex lảo đảo bước tới b·óp c·ổ Batman: "Thuốc giải ở đâu."
Ta làm sao biết làm thế nào để chữa khỏi một lũ dở hơi tự mình tẩy não. Càng ủy khuất.
Đám t·ội p·hạm cuối cùng không chịu nổi “độc khí” kinh người, b·ất t·ỉnh.
Trừ Joker.
Joker vỗ đầu thằng kẻ thù truyền kiếp của mình: "Đáng thương Batsy, bị một lũ thiểu năng trí tuệ bắt nạt."
Joker nhìn trò hề nãy giờ, mình không phải là đối tượng bị nhằm vào còn cảm thấy tức ngực.
Thấy đối thủ đáng thương quá, lương tâm chợt hiện, cởi trói thả người.
Batman không quản đám người kia, gửi tin nhắn cho Justice League xử lý, chính mình về nhà đầu nhập vào vòng tay chăm sóc của Alfred. Trong cái thế giới lạnh cóng này thì chỉ có nơi đây mới tìm được chút độ ấm còn sót lại.]
"Làm anh hùng quả nhiên khổ thật."
Mấy bé phản diện trên màn ảnh bị đám người dùng ánh mắt kì quái vây xem, chỉ có thể giảo biện: "Các ngươi nhìn thằng Batman né tia Omega đi, kháng tẩy não đi, đọc câu bậy bạ bỗng tạm khoá năng lực của Zatana đi? Có dám lấy lương tâm của mình ra nói đó là một cái người phàm sao?"
"Tao không có lương tâm."
Bên DC lúc này đều cười thành heo.
Kể cả thành viên Batfam đều cười toe toét. Tuy không có tiếng nhưng bờ vai chấn động dữ dội.