Chương 16: Ngu người đi
Thế giới ý chí cực kì thấu hiểu các em yêu của mình cần được thư giãn một chút sau quá trình xem BSD đầy hack não, thế giới tiếp theo chiếu phim liền đáng yêu nhiều:
[Thám Tử Lừng Danh Conan]
Nguy, Conan nguy! Ran nhìn bạn trai với ánh mắt "trìu mến". Shinichi vốn đã hồi phục hình thể bình thường và cho Conan ra đi một cách nghệ thuật chỉ có thể căng da đầu lên chột dạ giải thích.
Khác với sóng gió chỗ đôi tình nhân nhỏ, mọi người bị xưởng rượu với 99% nước chọc cười. Còn thuốc khiến người biến trẻ thì cũng không ai để ý lắm.
Vị vua làm công nào đó nhìn trên màn ảnh nhóm bạn đều đ·ã c·hết, nhưng thực tế thì hên được người đi qua vớt. Dù sao là chuyện đã qua nên liền yên tâm thưởng thức phim ảnh.
Nói thật tình huống trong phim vẫn thật thái quá, nhất là khi mọi người thề thốt rằng không có gì phản khoa học dù cho càng nhìn diễn biến thì càng khả nghi lên. Tuy vậy so với BSD thì bỗng nhiên hoà bình thế giới rồi.
Tâm tình bình ổn lại (cũng không) bây giờ tiếp tục xem thứ giật gân đi.
[DC]
Thật ra cũng khá nhẹ nhàng nếu mi xem nhẹ mấy thứ thần tiên, ác quỷ, người ngoài hành tinh gì đó.
Mọi người: đây là trong truyền thuyết hoàn mĩ anh hùng sao?
Stain: đây chính là loại anh hùng mà trẫm luôn hướng tới.
[Marvel]
Chính phủ bên này nó sao sao đó.
Stain: bên này so với phía trên hơi kém một chút nhưng quả nhiên vẫn tốt đẹp hơn hàng pha kè ở nhà.
Phim chiếu một hồi xong các loại thế giới, bên chú thuật giới cực kì điệu thấp vây xem (cũng không) tại cái ngành nghề yêu cầu đầu óc dở hơi một chút này thì mấy chuyện trên màn hình cũng thường thôi, xem còn rất đẹp mắt, thỏa mãn nhu cầu giải trí tám chuyện mà họ bình thường quá bận để có cơ hội. Việc mấy thứ này sẽ dung hoà với thế giới mình cũng không có gì đáng lo, mỗi vấn đề đều có nhân viên phù hợp quản chế, còn chưa đến lượt một đám lấy tiền phất trừ chú linh, tiền trao cháo múc như họ lo lắng.
Vây xem vui vẻ đến nỗi quên mất đám người mình cũng nằm trong danh sách chiếu phim.
Mãi đến khi màn ảnh chứa đầy cái khuôn mặt thiếu đánh của Gojo Satoru thì họ mới bắt đầu giật mình nhớ lại vấn đề này.
Khác với đám chú thuật giới bắt đầu hoài niệm thì người khác giật mình cực kì.
Dáng người quen quen, giọng nói quen quen... chắc là thoạt nhìn giống thôi.
["Xin tự giới thiệu ta là Gojo Satoru giáo viên năm nhất của trường cấp ba chú thuật."]
Nha.
Hình như là cùng một người đó.
Nói thật tuy nhân sinh của mọi người trên màn ảnh đều đặc sắc, cũng khiến người đồng cảm nhưng cuối cùng thì trước đó họ đều là người dưng, đa phần xem phim vì chuẩn bị cho việc dung hợp chứ không đặt nặng chú ý gì khác. Chỉ có khi xem khúc thế giới của mình thì mới nâng lên được chút hứng thú, đây là hắc lịch sử đưa lên tới tận cửa đây.
Gojo Satoru thì nói thật đối họ không quá thân cận, cùng lắm gặp mặt quá nhiều nên nhớ được có người này. Với lại nãy giờ nhìn phim toàn bi kịch khác biệt với sự thật tươi tắn là biết chuyện gì xảy ra rồi đó.
Thờ ơ cùng tôn trọng riêng tư của người khác nhanh chóng hoá thành tò mò. Hơn nữa...
Cái giọng điệu nhí nhảnh đó là sao?
Cái người trầm ổn, thoạt nhìn vẫn luôn héo bẹp bẹp không có sinh khí kia sao trên màn hình lại có cảm giác lấp lánh sáng lên, sức sống dư thừa bắn ra bốn phía thế này?
Bị sốc nhiều nhất là mấy em bên DC, lúc Gojo ở bên đó có thể dùng từ "bánh bèo" để miêu tả.
Mà nghĩ đi nghĩ lại đám NPC trong game Mèo Méo Meo, lại nhớ đến đám phim được chiếu hồi nãy...
Ừm, tuy héo bỗng tươi tỉnh không quen nhưng có vẻ tính cách một cách nào đó vẫn khớp.
[Cốt truyện từ vui tươi dần dần hoá âm phủ.]
Chú thuật giới: Choso bị khủng hoảng đầu đời vui thiệt.
Đám chú thuật giới còn đang đâm thọc Yuuji bằng vụ "không tồn tại kí ức" thì bên kia hoảng rồi.
Xem nhẹ sự tiếc nuối khi chứng kiến nụ cười mất đi trên cậu nhóc Itadori Yuuji, họ càng chú ý hơn ở cái vụ Nguyền Rủa, Chú Linh các kiểu.
Người ngoài hành tinh tuy khó nhằn nhưng còn có thể đánh đấm, ngoại giao. Trường hợp xấu nhất thì còn có thể đánh tới d·iệt c·hủng.
Ác quỷ lên hiện thế là sẽ bị pháp tắc hạn chế yếu đi, với lại đa số vẫn là có thể đ·ánh c·hết.
Siêu năng lực, dị năng các kiểu tuy phiền nhưng điều chỉnh chế độ xã hội thích đáng thì cũng ổn thôi.
Nhưng Nguyền Rủa thì...
Cách duy nhất để không có hình như là toàn nhân loại vô tình, như thế còn có thể được tính là nhân loại sao?
Diệp Tu quang côn tư lệnh ngồi xem đống này, hồi nãy còn chiếu quá trình lập chiến đội game khổ bức không tồn tại của mình trong cái thế giới mà Tô Mộc Thu đã sớm bị xe tông c·hết. Cảm giác độ dày da mặt chưa đủ, nhất là đặt chung tình huống của mình với mấy cái thế giới hầm hố khác. Thế nhưng lúc nghỉ giữa giờ lúc chiếu phim thì một đám bạn trẻ bu lại nhìn anh với ánh mắt đầy tín ngưỡng? Còn xin chữ kí?
Không cần nghi ngờ đâu Diệp đại đại, trong thế giới của họ thì đánh đấm là chuyện bình thường, ngược lại quá trình chơi game của ngài là đỉnh cấp hoạt động xa xa không thể với tới.
[Các cục cưng không cần lo lắng, người có vai trò "nhân vật chính" sẽ tự động có khả năng phất trừ chú linh nha.]
Đám người: "..." vậy thằng nào là nhân vật chính?
Bên BSD hẳn là Astushi nhưng cái thằng Daizai có screen time cực nhiều ấy cũng khả nghi lắm. Giỡn thôi, tất nhiên là thiên sứ nhỏ Atsushi rồi.
Marvel thì là Wolverine rồi bởi tất nhiên rồi.
DC rất muốn buff cho Superman nhưng bạn nhỏ này đã có quá nhiều buff rồi. Không hiểu sao văng một hồi cuối cùng Alfred là người dính buff.
Bên One Piece thì bởi Nami sặc mùi tiền cực hợp nhãn duyên của chú thuật giới nên buff rơi trên người chị gái tóc cam này.
Diệp Tu nhìn thấy màn hình hệ thống hướng dẫn thực thể hoá tài khoản thẻ mình từng dùng, năng lượng tiêu hao từ tín ngưỡng từ fan hâm mộ: "..." tui chỉ là cái thằng trạch nam chơi game thôi mà.
Phân phối một hồi đến bên JJK thì méo có gì cả, chỉ có bạn nhỏ Yuuji cùng Toudo cụng đầu nghiên cứu thế nào để có ảnh chụp với chữ kia từ mấy vị nữ sĩ cao ráo nẩy nở kia.
[Mọi người đã cơ bản nhận thức lẫn nhau, sau đây là hoạt động tương tác nhằm tăng độ thân mật]
Càng nghe càng cảm thấy không ổn, hồi nãy chiếu phim đã là xã hội tính t·ử v·ong của một số bạn nhỏ, như bạn Tsunayoshi và Astushi có điều muốn nói. Mấy người vốn không lộ mặt nhiều trên màn hình cứ tưởng mình trốn thoát một kiếp, yên tâm vây xem và cười nhạo người khác, bây giờ có vẻ nguy rồi.
Đáng đời, ai bảo độ cảnh giác thấp thế chi, người đã có thể vô đây tất nhiên được thế giới ý chí chú ý, sao có thể thoát được.
[Mời rút thăm nhân vật]
Một cái hộp sáng loè xuất hiện trước mặt Hermione, người không cần hướng dẫn sử dụng cũng biết cần làm gì, khẳng khái thò tay vào hộp móc ra một cái thẻ bài.
Trên lá bài là một thân áo choàng đen kịt, mặt nạ với hai cái nhìn nhọn như tai mèo: Batman.
Không hiểu sao người mà hồi nãy xem phim nhìn khí thế bất phàm mà lúc thành hình trên tấm thẻ này thì nhìn ủy khuất cực kì.
Hermione chưa kịp quan sát thêm thì thẻ bài đã nổ tung thành quang điểm và màn chiếu lại lần nữa khởi động.