IMI - Tiên Giới Chiến

IMI - Tiên Giới Chiến - Chương 71: Mặc Gia và Thiết Khôi Lỗi (5)




Mặc Sương Vũ bước vào phòng thí nghiệm của mình, ánh mắt to tròn dưới gọng kính hồng lãnh đạm nhìn đám tỷ muội trong gia tộc đang tất bật tính tính toán toán, thảo luận đủ loại thí nghiệm nghịch thiên cấm kỵ.



Cảnh tượng trước mắt ở Tiên giới phải nói là rất hiếm khi xảy ra, khi mà thế giới này coi việc chia sẻ tin tức và tri thức giống như tự cắt đi một miếng thịt trên người. Đó cũng là nguyên nhân tầng lớp già ở đây khó có thể phát triển thêm được nữa, cả đám chỉ suốt ngày chăm chăm chạy đi khảo cổ, mong mỏi tìm được những thứ mạnh mẽ mà tổ tiên lưu truyền lại, chẳng mấy ai nghĩ tới sức mạnh từ tương lai hay sự sáng tạo cả. Mặc Sương Vũ phải tập hợp một đám người trẻ tuổi, chưa bị tư tưởng cổ hủ kia thấm nhuần vào mỗi tấc xương cốt trên cơ thể mới thành lập được một phòng thí nghiệm như thế này.



Làm việc nhóm, chụm đầu vào bàn bạc, trao đổi tri thức và ý tưởng, những thứ này tưởng chừng rất khó có thể xảy ra, nhưng dưới sự tác động thẩm thấu lâu năm, cuối cùng cô ta cũng đã có thể toàn quyền xây dựng mô hình này.



Đám thanh thiếu niên trong phòng thí nghiệm không để đầu tóc dài búi thành cái bánh bao như người Tiên giới truyền thống, thậm chí áo bào cũng rất đơn giản, được thiết kế lại cho gọn gàng, tất cả đều có vẻ hoạt bát năng động. Thấy Mặc Sương Vũ đi vào cũng không có vẻ gì quá bất ngờ, mọi người vẫn tập trung vào việc mình đang làm, thái độ chính chuyên vô cùng. Chỉ có một gã thanh niên thấy cô ta lập tức chạy tới, hồ hởi báo cáo:



“Sương Vũ tỷ, đã kết nối rồi, kết nối được rồi. Dùng tinh thiết có độ dao động linh tử quá cao nên mới tạo ra hiện tượng nhiễu sóng như lần trước, đệ đã thay bằng một kim loại có tính ổn định hơn, sau đó dùng trắc tinh thuật để dò xét, quả nhiên bọn họ có một kênh kết nối công cộng. Pháp thuật khó có thể can thiệp vào hệ thống nằm ngoài quy tắc của Tiên giới như thế này, nhưng chỉ việc tái tạo lại hệ thống của bọn họ như lúc đầu là được. Đệ đã nhờ tam trưởng lão thỉnh mấy cao nhân nắm giữ thuật thời gian nghịch lưu để suy diễn lại những bước lắp ráp của nó, còn may thứ này khá đơn giản, nếu phức tạp hơn chút nữa chỉ sợ cần có tiên nhân Hợp Thể kỳ mới miễn cưỡng tính ra được…”



Mặc Sương Vũ nhíu mày nói:



“Tiểu Sách, nói từ từ thôi, đệ không sợ cắn lưỡi à !?”



Mặc Sách đỏ mặt gãi đầu:



“Vâng, Sương Vũ tỷ, đại khái thì đệ đã có thành phẩm sơ chế ở đây rồi. Chúng ta cũng có thể tiến hành liên lạc hai chiều cùng hệ thống với bọn họ.”



Mặc Sương Vũ không có gì ngoài ý muốn, thứ này nếu muốn cô ta cũng có thể tự làm, giao việc cho những người trẻ tuổi này chỉ để rèn luyện khả năng tìm tòi và sáng tạo của bọn họ mà thôi, nhưng nhìn thấy sự tiến bộ của bọn họ, và thái độ vui vẻ khi tìm được thứ mới mẻ kia, cô ta cũng có chút cảm nhiễm mà vui lây, cười cười nói:



“Nếu cho đệ thời gian, liệu có thể can thiệp vào kênh liên lạc của bọn họ không !? Nghe lén chẳng hạn.”



Mặc Sách nghĩ nghĩ rồi cẩn thận đáp:



“Cái này rất khó, Sương Vũ tỷ, những trinh sát chúng ta bắt được, Thiết Khôi Lỗi của bọn họ đều ở đẳng cấp rất thấp, kênh liên lạc dùng cũng chỉ là kênh phổ biến, nhưng kể cả như vậy cũng cần phải biết mật mã mới tiến hành tương tác được. Chúng ta tổng cộng bắt được hai mươi mốt phi công của bọn họ, nhưng dùng thuật sưu hồn chỉ để dò mật mã trong đầu những người này, phiêu lưu quá lớn. Hai mươi mốt người chỉ có một người tinh thần yếu nhược cho ra mật mã, hai mươi hai người còn lại đều chết cả, thật sự lãng phí.”



Mặc Sương Vũ ồ một tiếng, vẫn biết là người nhân giới không có thần thức nên rất khó sử dụng thần thức của tiên nhân cấp cao để khống chế bọn họ, nhưng không nghĩ tới cả sưu hồn thuật xác suất thất bại cũng cao như vậy. Cô ta không biết rằng những phi công bị bắt đều chỉ là Clone do Hans nhàn rỗi chế tạo ra mà thôi. Sau khi trải nghiệm khả năng khống chế và liên kết sóng não lượng tử vô cùng hữu dụng giữa các Clone, gã này bây giờ trở nên nghiện cái việc nhân bản vô tội vạ này. Clone vốn chẳng có linh hồn, sưu hồn ra cái gì đó mới lạ. Cái gã bị sưu hồn thành công là trung đội trưởng được cử đi để tiện việc giám sát đám Clone này mà thôi. Tiếc là sưu hồn thuật chỉ có thể tìm được một thông tin xác định mà người tìm muốn tìm, vậy nên phần lớn những chi tiết khác đều đã bị bỏ qua.



“À, vậy thì bỏ qua đi, khi nào bắt được nhiều phàm nhân một chút, chúng ta có thể thử lại sau. Kênh liên lạc thông rồi phải không, đệ đã thử truyền tín hiệu chưa !?”



Mặc Sách vui vẻ gật đầu nói:



“Đã xong, đệ đã chủ động đàm thoại với một số thành viên cấp cao của bọn họ. Sau đó kênh liên lạc được chủ động mở ra, người ngồi trước màn hình bây giờ là…”



Hắn cười cười, tự hào nói:



“Đại nữ hoàng của bọn họ, Stellar Verminton.”



….



Thông qua một thiết bị liên lạc phục chế thô sơ, gồm một màn hình và tai nghe có mic và một cộng phát sóng đơn giản, hai cô gái đại diện cho hai thế lực mạnh mẽ nhất tầng trời thứ tư lần đầu tiên chính thức gặp mặt.





Phía bên kia màn hình, ăng ten tín hiệu truyền tải hình ảnh, thể hiện lên lớp thủy tinh trong suốt khuôn mặt thoáng bất ngờ của Stellar Verminton, có lẽ cô ta không ngờ được Mặc Sương vũ lại là cái khuôn mặt bé gãi dễ thương thế kia, hoặc không ngờ được người Tiên giới sẽ chủ động liên lạc với mình !?



Dù sao tiên phàm khác biệt, đối với người Trái Đất, tất cả các thế lực tiên nhân chưa bị chinh phục đều khinh thường giao lưu.



“Ta rất ngạc nhiên.” Stellar thong thả nói, khuôn mặt đã bình tĩnh trở lại.



“Tôi biết, khuôn mặt vừa rồi của cô rất thú vị.” Mặc Sương Vũ cười khúc khích nói.



“Cô chính là Mặc Sương Vũ !? Thiên tài đứng đầu thế hệ này của Mặc gia !?” Stellar cũng đáp với một nụ cười hờ hững.



“Không dám, trong tộc còn rất nhiều người tu luyện lợi hại hơn tôi. Chỉ là Kim Đan kỳ, ở Tiên giới vẫn chưa làm nên sóng gió gì.” Mặc Sương Vũ nhún vai nói.



Stellar lắc đầu đáp:



“Chỉ cần chưa đạt tới cấp bậc Chân Tiên, trong mắt ta vẫn không tính là phiền toái quá lớn. Nhưng cái đầu của cô thật sự nghĩ ra nhiều thứ cổ quái, biến tầng trời này thành một vũng lầy khó chịu. Cho dù là một số chân tiên cường giả cũng không làm nổi.”



“Ahaha, vậy đa tạ đại nữ hoàng đã khen tặng rồi.” Mặc Sương Vũ gãi gãi đầu tỏ ra y chang một cô bé vừa mới được người lớn khen.



Stellar cười nhạt, tiếp tục nói:



“Vậy, các người còn định cản đường bọn ta đến bao giờ !? Tầng trời này không phải mục tiêu của bọn ta, thế nhưng lối thông lên tầng trời thứ năm nghe nói ở trong tổng bộ của các người. Nếu như có thể thoải mái giao ra, ta nghĩ chúng ta có thể đạt thành vài hiệp nghị nào đó.”



Mặc Sương Vũ chống tay lên má, người tựa lên mặt bàn, khiến gò má hơi ép vào, thể hiện sự đàn hồi mịn màng. Cô ta giơ một ngón tay lên, lắc lắc:



“Thôi nhé, nhìn tôi như vậy chứ thực ra đã hai mươi chín tuổi rồi đấy. Cô định lừa ai chứ !? Cho dù bọn tôi có thực sự giao ra, các người có can đảm bước qua không !? Khi mà sau lưng còn để lại một thế lực nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.”



“Thà cô nói rằng muốn chiêu mộ bọn tôi về dưới trướng, sau đó sẽ cử người giám sát, phân hóa nội bộ, đại loại như vậy, còn dễ tin hơn một chút.”



Stellar nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú:



“Ồ, vậy là các người muốn đầu hàng !?”



“Ahaha, lửa linh hồn của mỗi thành viên chi nhánh đều nằm trong linh đường của tổng bộ, người trong đó thấy buồn chán, chạy tới thổi chơi chơi mấy cái, là có người ở đây thiệt mạng đó. Bọn tôi không có gan lớn như vậy đâu.”



“Bọn ta có một người có thể cắt đứt bất kỳ loại kết giới hay liên kết ràng buộc nào.” Stellar chắp hai tay vào nhau, hạ cằm, khiến đôi bàn tay nhấc lên che mất khóe miệng, chỉ để lộ đôi mắt đầy vẻ dụ hoặc.



Ánh mắt Mặc Sương Vũ cũng chăm chăm lên màn hình, có vẻ long lanh:



“Phong Đao nữ hoàng phải không !? Vậy tức là chúng tôi nếu muốn thoát khỏi khống chế của tổng bộ, có thể xếp hàng, từng người đưa cổ tới cho cô ta chém một đường !?”




“Đàm phán cần có sự tin tưởng.” Stellar cười cười.



“Chỉ khi không dám nghi ngờ, hoặc không có tư cách nghi ngờ mà thôi.” Mặc Sương Vũ tiếp tực lắc lắc ngón tay.



“Nói vậy chúng ta bắt buộc phải có chiến tranh rồi !?” Stellar trầm giọng.



Mặc Sương Vũ khép hờ ánh mắt, cũng đổi giọng, nghiêm túc hỏi:



“Tôi muốn biết mục tiêu của các người.”



“Nếu ta nói bọn ta muốn tiến đến tầng trời cuối cùng, giết chết Tiên Đế, vì hắn có thể hủy diệt toàn bộ lục đạo, cô có tin không !?”



“Bảo vệ lục đạo không phải là chuyện của các Giới hoàng sao !?”



“Hắn có thứ khiến các Giới hoàng không thể ra tay được.”



“Có thể nói là thứ gì không !?”



“Ta cũng không biết.”



Ánh mắt Mặc Sương Vũ chớp chớp.



“Vậy cô làm sao thuyết phục người của mình cùng thực hiện tràng chiến tranh không rõ mục đích này !?”



“Bằng lợi ích.” Stellar cười đáp với vẻ đương nhiên.




“Nói vậy chuyện cô muốn mượn đường đi qua hẳn không phải nói dối rồi.” Mặc Sương Vũ gật gù, liếm liếm môi hỏi:



“Nhưng làm sao chúng tôi tin tưởng được !? Mỗi ngày đều có vài tên điên khùng nào đó hận đời muốn hủy diệt Lục Đạo, thế nhưng nó vẫn tồn tại 65 triệu năm nay đấy thôi. Cái việc vượt giới chiếm đóng chỉ để giết người thế này, thật ấu trĩ.”



“Bởi vì nói ra không có ai tin tưởng, nên hiện tại bọn ta vẫn ở đây với tư cách quân xâm lược.” Stellar thoáng cười nhạt: “Hay với tư cách quân nổi dậy chống lại sự áp bức nhỉ !?”



Mặc Sương Vũ nhún vai:



“Nhân giới đã chẳng còn gì đáng để người Tiên giới khai thác nữa.”



“Cho tới ba năm trước ta mới hoàn toàn thanh lý toàn bộ người Tiên giới đang cắm rễ tại châu Á để lén lút khống chế vài tập đoàn lớn cung phụng cho bọn họ. Thật là một lũ vắt cổ chày ra nước.”



Mặc Sương Vũ đáp:




“Thế giới nào cũng có người nọ người kia mà. Bây giờ đang loạn như vậy, ai rảnh rỗi quan tâm đến vài con cá lọt lưới chạy đến cái vị diện cấp thấp của các cô chơi trò đóng trại xưng vương chứ.”



“Có lý lắm, bởi vậy nếu như tầng trời thứ tư có thất thủ, tiên nhân các tầng trời cao hơn cũng sẽ không quan tâm đến vị diện cấp thấp này đâu, đúng không !?”



“Ô, tôi chọc giận cô rồi hả !? Vậy chứ cô định làm gì đây !?” Mặc Sương Vũ tròn mắt che miệng nói.



“Sau khi đánh hạ tổng bộ của các người để thông đường, bọn ta sẽ cố gắng không lạm sát những người không có ý định phản kháng.” Stellar cười lạnh đáp.



Mặc Sương Vũ cười haha, để lộ hàm răng nhỏ nhắn trắng tin, hạ giọng nói:



“Rất tốt, tôi sẽ cho cô cơ hội này. Ba ngày sau, tổng bộ của Mặc gia chi nhánh tầng trời thứ tư sẽ xuất hiện tại ***, thỉnh quân đội của đại nữ hoàng đến đó cho chúng tôi nghênh tiếp.”



Stellar gật đầu đáp:



“Cô rất tự tin, có thứ gì đó đã hoàn thành muốn thử nghiệm phải không !? Được, vậy ba ngày nữa gặp, cùng hợp tác đánh một tràng chiến tranh vui vẻ nào.”



Mặc Sương Vũ cũng gật đầu:



“Ừm, hẹn ba ngày sau. Chiến tranh vui vẻ.”



Sau đó ngắt liên lạc.



Mặc Sương Vũ ngồi trước màn hình, trầm ngâm một lúc rồi chợt nói với thiếu niên Mặc Sách đứng bên cạnh:



“Tiểu Sách.”



“Vâng, Sương Vũ tỷ.”



“Cử người đi điều tra một chút, sưu tầm về đây tư liệu của Thiên Đình đi. Nhất là về Tiên Đế của chúng ta, xem độ gần đây hắn đang bày trò gì.”



“Được, đệ đi ngay.”



“Chờ đã.” Mặc Sương Vũ gọi giật lại, hạ giọng nói:



“Đừng để quá nhiều người biết. Sau đó gửi mật tín về tổng bộ, giao tận tay cho trưởng tộc đại nhân. Trận chiến của đám phàm nhân này, sợ là không đơn giản như vậy. Đánh đến cuối cùng, chỉ sợ các giới hoàng cũng phải nhảy vào. Chúng ta cần để lại đường lui, bảo toàn huyết thống Mặc gia….”



“Tốt nhất là nên gửi một nhóm người đi thật xa, rời khỏi Lục Đạo này cũng được.”