*** Ta là dải phân cách đáng yêu, lội gió lội mây để gặp người ***
Vào khoảng khắc đó, một người con trai đeo khẩu trang đi luớt qua Hạ Lâm. Nó hơi sững người đứng ngây ra đó, phía sau vang lên những tiếng hét gọi của đám nữ sinh, các anh các chị, cô gì chú bác. Nó tỉnh ngộ, trợn mắt thật to xoay người nhìn lại.
Đó là một tấm lưng rộng, người ấy mặc áo sơ mi trắng, cao tầm 1m, bợi vậy dù đừng trong đám đông vây xung quanh nưng nó vẫn nhìn thấy anh - S... Vương Tuấn Khải
Hạ Lâm thất thần đứng đó. Mặc kệ có bị người ta xô đẩy, mặc kệ tiếng la hét của fan. Nó vẫn cứ chăm chăm nhìn Khải.
Giữa đám đông, ánh mắt anh chợt vô tình liếc nhìn nó, trên đôi môi vẫn giữ nụ cười lãnh đạm như 8 năm về trước. Nó bất giác mỉm cười theo. Lát sau ý thức được hành động của mình. Nó đỏ mặt, xoay người về hướng khác, cứ thế mà tiến bước.
*** Lại là tôi dải phân cách siêu đáng yêu ***
Trên đường đến sân bay, Hạ Lâm qua đón Dung Vi. Nó quên cô lúc nó bé xíu xìu xiu. Đùa thôi, năm lớp 8, Dung Vi chuyển đến trường nó học. Lúc đầu nó thấy tính cô khá trầm và không thích nói nhiều. Bởi vậy nó cảm thấy gặp được tri kỉ. Nó nói luyên thuyên kể chuyện này sang chuyện nọ, vậy mà Dung Vi chỉ ngôi yên không nói một câu cũng không phàn nàn gì.
Lên lớp 9, hai đứa mới biết cùng chung thần tượng, bởi vậy cô ấy cũng chia sẻ về mình cho Hạ Lâm nghe nhiều hơn. Cứ tình cờ làm bạn thân như kiểu " Định mệnh đã khiến đôi ta gần nhau " muốn thoát cũng không thoát được.
Đôi khi nghĩ lại Hạ lâm cảm thấy thật khâm phục bạn mình khi có thể chịu đựng một ngày 4 giờ nói chuyện của nó.
Sau này lên đại học, nó có đề cập tới vấn đề này và nhận được câu trả lời không biết nên giết hay chém con bạn thân