Diệp Trăn Trăn đi theo Diệp Tế Muội đến Hứa gia cũng đã mấy ngày, nàng chưa từng thấy Hứa Du Ninh đi ra khỏi sân nhà.
Trước kia chỉ cho rằng hắn là người thích yên tĩnh nhưng bây giờ Diệp Trăn Trăn cảm thấy, ngoại trừ nguyên nhân này ra thì đường đi ở nông thôn đường cũng là một nguyên nhân rất lớn.
Thời đại này cũng không có đường xi măng gì, những con đường nhựa đều là đường đất. Lại không giống trong đô thành lớn ngay cả khi đường đất vẫn còn nện vuông vức một chút, dù sao cũng mấp mô gồ ghề, chỗ cao không bằng phẳng. Gặp lúc trời mưa, bước một bước xuống dưới có thể giẫm nửa chân bùn.
Mà Hứa Du Ninh đi đứng bất tiện. Chỗ chân phải đó, nghe nói là gãy từ chỗ bắp đùi, bình thường cho dù có chống gậy cũng không cách nào đi được. Coi như ngồi cái xe lăn, nếu không cẩn thận một chút bánh xe lăn đến chỗ trũng nhỏ trên đất, bên cạnh không có ai giúp đỡ, chỉ dựa vào vào bản thân vậy thì chắc chắn không ra được.
Trong lòng Diệp Trăn Trăn càng ngày càng cảm thấy Hứa Du Ninh đáng thương.
Một thiếu niên đang lúc hoa quý, tướng mạo học thức đều là thượng đẳng, vốn nên có một thế giới rộng lớn biết bao. Nhưng vì gãy một chân cũng chỉ có thể làm tổ cả ngày ở trong sân nhỏ kia, ngay cả muốn ra cửa sân cũng không thể.
Trong lòng lặng lẽ quyết định, dù sao tuổi nàng còn nhỏ, trong nhà cũng không giúp đỡ Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội được cái gì, sau này liền chuyên trách đẩy xe lăn cho Hứa Du Ninh đi. Cũng coi như nàng ở trong nhà này có chút tác dụng, không phải cái đồ ăn không ngồi rồi.
Đẩy hắn đi xung quanh một vòng rồi một vòng, trong lòng cũng khá hơn một chút. Dù sao so với cả ngày chỉ có thể làm tổ trong tiểu viện kia vẫn tốt hơn.
Diệp Trăn Trăn là người cẩn thận, biết rõ cái xe lăn này không có kháng chấn, vì để tránh cho Hứa Du Ninh ngồi phía trên cảm thấy xóc nảy liền chuyên chọn đẩy đi trên con đường có chút bằng phẳng.
Nhưng cho dù mặt đường bằng phẳng thì lúc đẩy cũng cần phải có sức lực. Bây giờ thân thể nàng mới tám tuổi, căn bản không có bao nhiêu sức lực. Cho nên đẩy một lát, trên người đã đổ rất nhiều mồ hôi.
Mặc dù vậy, Diệp Trăn Trăn cũng không có nói một lời, chỉ cắn răng tiếp tục kiên trì.
Hứa Du Ninh tâm tư cẩn thận, quay đầu lại nhìn sang, vừa nhìn thấy dáng vẻ cắn răng nhíu mày của Diệp Trăn Trăn, trên trán còn rịn ra nhiều giọt mồ hôi nhỏ liền biết nàng thật ra là đẩy không nổi nhưng đang cố chịu đựng.
Trong lòng cảm thấy rất áy náy cũng cảm thấy mình rất vô dụng.
Thật ra ba năm trước lúc đùi phải của hắn vừa mới gãy, sau đó xảy ra nhiều chuyện đến bản thân hắn cũng làm không được, chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của Hứa Hưng Xương, lúc đó hắn đã cảm thấy mình vô dụng, là phế nhân. Nhưng nhìn thấy Hứa Hưng Xương so với hắn còn buồn hơn, hắn cũng đành phải đem tất cả bi thương dằn xuống đáy lòng, an ủi ngược lại Hứa Hưng Xương.
Sau một thời gian dài, loại ý nghĩ bản thân hắn vô dụng, là một phế nhân này mới chậm rãi phai nhạt đi một chút. Nhưng bây giờ, nhìn thấy dáng vẻ Diệp Trăn Trăn rõ ràng không đẩy nổi hắn, vẫn một mực cắn răng kiên trì, ý nghĩ này lại một lần nữa hiện lên trong lòng.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng không biết nên nói gì với Diệp Trăn Trăn. Nghĩ đến sau này, cũng chỉ nói thật nhỏ một tiếng: "Muội vất vả rồi."
Diệp Trăn Trăn không có lên tiếng. Bởi vì bây giờ nàng phải dựa vào một hơi để chống đỡ, sợ vừa mở miệng thì khí lực gì cũng không có. Cho nên chỉ lắc đầu, sau đó vẫn cắn răng như cũ gắng sức đẩy xe lăn về phía trước.
Nhà tộc trưởng Diệp Trăn Trăn chính là lần trước đi theo đồ cưới của Diệp Tế Muội đưa đến nhà Hứa Hưng Xương lúc ở trên đường đã từng liếc mẳt nhìn qua. Lúc đó đã thấy ở xung quanh nhà này một đám nhà tranh như hạc giữa bầy gà. Lúc này xem xét trước mắt, ai nha, khá lắm, cực kỳ khủng khiếp, đặc biệt khí thế.
Bên ngoài một vòng tường viện cao xây bằng gạch nung, còn quét trắng. Ở cửa sân dò đầu nhìn vào bên trong, đã cảm thấy viện vũ trầm lắng, cây cối rậm rạp. Không nói đến rường cột chạm trổ nhưng nhìn ra được bố trí chỗ nào cũng rất dùng một phen tâm tư.
Hơn nữa nhìn ra niên đại nhà này cũng tương đối cổ xưa, chắc là sản nghiệp tổ tiên truyền xuống, mấy đời sửa chữa sắm thêm phía dưới mới có thể có quy mô như hiện nay.
Bây giờ hai cánh cửa sân màu đen mở rộng ra, ở bên ngoài đã có thể nghe thấy tiếng la hét của Diệp Tế Muội. Còn có giọng nói nhỏ nhẹ của Hứa Hưng Xương đang khuyên bảo nàng.
Trong lòng Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh đều giật mình. Hai người liếc nhìn nhau, Diệp Trăn Trăn liền đẩy xe lăn đi vào trong sân.
Nhưng nhà người bình thường đều sẽ có ngưỡng cửa, huống chi nhà giống như tộc trưởng vậy bắt đầu đều coi như là gia đình thổ hoàng đế (1)? Cánh cửa đương nhiên là càng cao càng tốt, như thế này mới có thể lộ rõ ra thân phận cao quý của mình.
(1) thổ hoàng đế: vua một cõi
Không nói đến ngưỡng cửa, chỉ bên ngoài cửa sân này, còn có năm bậc thang đá xanh cao kia, làm sao Diệp Trăn Trăn có thể có sức lực lớn như vậy để đẩy xe lăn lên đây?
Tai nghe thấy tiếng nói của Diệp Tế Muội ở trong nhà truyền tới càng lúc càng lớn, trong lòng Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh cũng càng ngày càng sốt ruột. Bên cạnh lại không có người có thể giúp đỡ. Hơn nữa cho dù là có, Hứa Du Ninh cũng không muốn gọi bất kỳ người nào khác đến giúp đỡ.
Hắn đều không có hảo cảm với tuyệt đại đa số thôn dân ở thôn Long Đường này, thậm chí có thể nói là chán ghét. Nếu không phải Hứa Hưng Xương vẫn cứ khăng khăng muốn ở lại thôn Long Đường thì hắn đã sớm rời khỏi nơi này.
Cuối cùng Hứa Du Ninh liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy ngoài sân có một đống nhánh cây xếp chồng cách đó không xa. Chắc là người nhà tộc trưởng mấy ngày nay đi lên đê đập phía trước chặt xuống, muốn làm củi nhóm lửa. Nhưng vì nhánh cây còn chưa có phơi khô nên tạm thời chất đống ở chỗ đó không động đến.
Hắn liền chỉ vào đống nhánh cây kia gọi Diệp Trăn Trăn: "Đi đến đó nhặt một cây gậy dài một chút, lớn một chút lấy ra đây cho ta."
Diệp Trăn Trăn hiểu rõ hắn muốn làm gì. Trước mắt xem ra đây cũng là biện pháp tốt nhất. Đáp ứng một tiếng rồi xoay người chạy đến đống nhánh cây kia.
Sau khi dụng tâm chọn lựa một nhánh cây phù hợp yêu cầu ra, suy xét đến Hứa Du Ninh là kiểu người rất thích người sạch sẽ, Diệp Trăn Trăn còn đặc biệt đem lá cây, vỏ cây khô bên trên cũng lấy xuống. Sợ rạch hắn bị thương còn đặc biệt bẻ gãy những nhánh cây thừa phía trên. Lúc này mới cầm lấy cây gậy chạy trở về đưa cho Hứa Du Ninh.
Hứa Du Ninh đưa tay nhận lấy nắm chặt, một cái tay khác ấn chặt xuống tay vịn xe lăn muốn nhấc người đứng lên.
Diệp Trăn Trăn thấy thế, vội vàng tới đỡ hắn.
Tuy nói chỉ bị gãy một cái chân phải nhưng thật ra cũng tương đương với nửa người bên phải kia không thể sử dụng được một chút lực nào, muốn chỉ dựa vào mình đỡ một cây gậy đứng lên, chuyện đó thật sự phải mất rất nhiều sức lực. Nhưng bây giờ có Diệp Trăn Trăn ở bên cạnh hỗ trợ, cho dù nàng chỉ là hài tử tám tuổi, trên tay không có bao nhiêu sức lực nhưng cũng tương đối đưa đến tác dụng làm ít được nhiều.
Hứa Du Ninh thuận lợi từ trong ghế xe lăn đứng lên. Không đủ thời gian nói cảm tạ với Diệp Trăn Trăn, chỉ gật nhẹ đầu với nàng, nắm chặt cây gậy trong tay đi về phía trước.
Thay vì nói là đi, chẳng thà nói là chân sau nhảy. Hơn nữa mỗi bước nhảy đều rất khó khăn.
Từ lúc Diệp Trăn Trăn đến Hứa gia đều chỉ nhìn thấy Hứa Du Ninh ngồi trên xe lăn, cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy hắn như thế này. Bây giờ nhìn thấy, khó tránh khỏi trong lòng lại thương tiếc hắn nhiều thêm mấy phần.
Tay đỡ cánh tay Hứa Du Ninh lại cố gắng tăng thêm hai phần sức lực, để cho hắn có thể 'đi' dễ dàng hơn một chút.
Hai người một đường nâng đỡ đi đến nhảy qua ngưỡng cửa, đi qua sân nhỏ, cuối cùng đã tới cửa nhà chính.
Liền nhìn thấy Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội đang đứng giữa phòng đưa lưng về phía cửa. Hứa Hưng Xương đang lôi kéo cánh tay Diệp Tế Muội, nhìn giống như đang khuyên bảo an ủi nàng. Diệp Tế Muội dường như rất tức giận, nhìn bóng lưng cũng đã căng cứng hết cả lên.
Như một cây cung căng ra đầy sức mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn về phía trước.
Diệp Trăn Trăn lại giương mắt xem xét, chỉ thấy chính diện nhà chính treo một bức họa. Mặc dù nàng không biết được đến cùng bức họa này muốn nói lên điều gì nhưng nàng cũng suy đoán ra được chắc là có liên quan đến hiếu đạo.
Bởi vì hai bên bức họa có treo câu đối đỏ chót phía trên nét mực đen viết mấy chữ to. Bách thiện hiếu vi tiên, luận tâm bất luận tích (1).
(1) Bách thiện hiếu vi tiên, luận tâm bất luận tích: Trong trăm cái thiện thì hiếu đứng đầu, bàn về tâm không bàn về hành động
Phía trước bức họa này đặt một trường án nhỏ phẳng đầu, phía trên án đặt một cặp bình hoa liên kết với ngọc trai làm trang trí. Trong một bình hoa phía trước thì cắm một cây chổi lông gà, trong bình hoa còn lại thì cắm mấy cọng lông khổng tước.
Trước trường án bày một chiếc bàn vuông màu đen, hai bên đều đặt một chiếc ghế thái sư. Bây giờ chiếc ghế bên tay trái đang có một người ngồi. Nhìn cũng khoảng bốn mươi tuổi, không lớn hơn Hứa Hưng Xương bao nhiêu. Mặc một chiếc trường bào lụa màu đồng, tướng mạo theo Diệp Trăn Trăn nhìn thấy có thể dùng bốn chữ đầu trâu mặt ngựa để hình dung. Phía trên môi còn giữ lại hai cọng râu cá trê, lúc nói chuyện thì vểnh lên theo. Người nhìn thấy chỉ muốn đưa tay bứt lấy hai chòm râu này của hắn.
Diệp Trăn Trăn thu hồi ánh mắt quan sát người này, trên tay dùng sức, tính đỡ Hứa Du Ninh nhảy qua ngưỡng cửa trước mặt đi vào trong.
Lúc này chợt nghe thấy tiếng Diệp Tế Muội nói chuyện: "Tộc trưởng, ngươi nói ta bây giờ gả cho Hứa tú tài, không còn xem là tức phụ thôn Long Đường, ruộng và vườn rau dưới tên ta đều phải giao nộp lại cho thôn, phân cho người khác trong thôn có nhu cầu, điểm này ta thừa nhận, không có lời gì để nói. Nhưng một mẫu nửa ruộng kia còn có cái vườn rau kia của tú tài nhà ta đều là lão tộc trưởng lúc còn sống đồng ý cấp cho công công của ta. Sao bây giờ đang yên lành ngươi lại nói muốn lấy lại? Cho phép ta nói câu mạo phạm, ngươi làm như vậy, ta không phục."
Diệp Trăn Trăn trong lòng lộp bộp một chút.
Thì ra tộc trưởng gọi Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội tới đây là muốn thu hồi đất trong nhà sao? Cái này sao có thể được đây?
Phải biết đối với nông dân mà nói, ruộng đồng kia chính là gốc rễ. Không có ruộng đồng vậy thì còn dựa vào cái gì để sống? Cũng không thể ăn lương thực rau quả đều đi mua nha? Thế thì cuộc sống sau này nên trải qua thế nào?
Rõ ràng Diệp Tế Muội cũng nghĩ đến điểm này, khẩu khí so với vừa rồi tăng lên không ít: "Tộc trưởng, ngươi làm như vậy thì tương đương với là buộc cả nhà chúng ta rời khỏi nơi này. Nhưng mà lúc trước là lão tộc trưởng tự mình mời công công của ta đến làng làm tiên sinh dạy học, sau này cũng hứa hẹn qua, chỉ cần hắn bằng lòng ở chỗ này an cư lạc nghiệp, vậy thì thôn dân thôn Long Đường này nên có một phần ruộng đồng công công của ta cũng sẽ có. Nhưng sao bây giờ ngươi có thể nói chuyện không tính toán gì hết, muốn lấy lại hết ruộng và vườn rau nhà chúng ta? Sau này cả nhà chúng ta phải dựa vào cái gì để sống đây?"