Nói đến đứa nhỏ Hứa Du Ninh này, từ lúc sinh ra đã có vẻ ngoài ưa nhìn. Da mịn thịt mềm, hoàn toàn không giống với hài tử ở nông thôn mà giống như công tử con nhà quyền quý.
Cho đến khi hắn lớn dần lên, lúc lên năm đã mở mang đầu óc đi theo Hứa Hưng Xương đến học đường trong thôn đọc sách.
Còn là một hài tử cực kỳ thông minh, chỉ cần xem qua thì không bao giờ quên được. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng bất kỳ cuốn sách nan giải khó hiểu nào chỉ cần Hứa Hưng Xương giải thích chỉ điểm một chút thì hắn có thể lập tức hiểu ngay.
Khỏi cần nói cũng biết Hứa Hưng Xương vô cùng yêu thích nhi tử ông nhặt được này. Nói thẳng trẻ nhỏ dễ dạy tương lai nhất định có thể thi đỗ tiến sĩ vào triều làm quan.
Đợi đến lúc Hứa Du Ninh mười hai tuổi thì Hứa Hưng Xương cho hắn đi tham gia thi đồng.
Thi huyện và thi phủ trước đây hắn đều thi được vị trí đứng đầu, chỉ đợi qua thi viện một cái thì có thể lấy được công danh tú tài.
Nhưng mà trên đường trở về không may bị xe ngựa mất khống chế đụng phải. Mặc dù tính mạng được bảo toàn nhưng chân phải của hắn bị gãy, không thể đi lại bình thường được nữa.
Người tàn phế ngay cả khi có tài học cao thì chắc chắn triều đình cũng không trọng dụng. Không biết làm sao đành phải dừng đọc sách làm quan để thông suốt cái ý niệm này.
Hứa Hưng Xương vẫn không cam lòng nhưng Hứa Du Ninh lại nhìn rất thoáng còn an ủi ngược lại ông. Sau một khoảng thời gian dài, Hứa Hưng Xương mới dần dần tiếp nhận sự thật này.
Trong lòng càng thương tiếc người nhi tử này. Mặc cho người khác nói như thế nào đều thề phải chăm sóc Hứa Du Ninh cả một đời, bất kể như thế nào cũng sẽ không vì Hứa Du Ninh không có danh vọng mà bỏ mặc hắn.
Nhưng cứ như vậy thì càng không có người nào muốn gả cho ông.
Vốn dĩ là người ở nơi khác đến. Mặc dù là tú tài nhưng làm tiên sinh dạy học thúc tu (1) kiếm được hàng năm cũng có hạn lại còn phải nuôi một nhi tử tàn phế thì có ai muốn nhảy vào cái hố lửa này? Cho nên người thôn Long Đường mỗi lần mắng khuê nữ hoặc là muội muội nhà mình hầu hết đều sẽ hù dọa một câu, nếu như ngươi lại không nghe lời thì sau này sẽ gả ngươi cho Hứa tú tài làm thê tử, sống khổ cực suốt đời.
(1) Thúc tu: học phí cho tiên sinh dạy học.
Lúc này Liễu Lan Hoa cũng là tức giận trong lòng, cho nên mới thuận miệng nói ra như vậy.
Không ngờ Diệp Tế Muội nghe xong lại ngay lập tức đáp lời: "Hứa tú tài có gì không tốt? Cho dù là hắn có chút nghèo có một nhi tử tàn phế thì tốt xấu gì cũng là tú tài. Ta khâm phục nhất chính là người đọc sách. Nếu đời này thật sự muốn tái giá thì ta thà gả cho Hứa tú tài tuyệt đối sẽ không gả cho cái người họ Triệu mà ngươi nói kia."
Ban đầu Liễu Lan Hoa khẽ giật mình, rõ ràng không có ngờ tới Diệp Tế Muội lại nói ra lời như vậy. Sau đó bà ta khôi phục lại phản ứng thì cười lạnh một tiếng.
Cũng không còn dáng vẻ giả vờ một lòng suy nghĩ quan tâm cho Diệp Tế Muội như vừa rồi, nói ra những lời vô cùng chế giễu: "Ngươi cũng chỉ nói vậy trước mặt ta mà thôi. Trong lòng ngươi đã khâm phục người đọc sách như thế, muốn gả cho Hứa tú tài này thì sao không cho người qua nhà hắn hỏi thăm một chút? Nếu bây giờ ngươi dám cho người qua nhà Hứa tú tài hỏi thăm một tiếng thì ta mới thật sự phục ngươi. Từ nay về sau sẽ không nói chuyện không đến trước cửa nhà ngươi nữa, đợi đến ngày ngươi và Hứa tú tài thành thân ta còn hạ lễ phong bao năm lượng bạc cho ngươi, thấy thế nào?"
Khi Diệp Tế Muội vừa gả cho Diệp gia, mặc dù cuộc sống ở Diệp gia khó khăn, nghèo đói nhưng Diệp Tế Muội là một người siêng năng tài giỏi. Việc trong nhà ngoài ruộng đồng đều làm được, lúc rảnh rỗi còn dệt vải mang lên trấn bán. Nam nhân của bà cũng chịu được khổ cực. Trong nhà có Diệp Tế Muội chăm sóc nên bản thân chọn gánh hàng rong đi bán. Mỗi ngày chạy đến các hộ trong thôn buôn bán, thời gian trôi qua cũng dần dần khá hơn.
Sau này bà bà và tiểu cô lần lượt bị bệnh xuôi tay ra đi. Phụ thê hai người càng thêm một lòng một dạ trải qua ngày tháng vùng lên. Với số tiền trong tay liền đẩy ngã hai gian nhà tranh rách rưới lúc đầu, xây nên ngôi nhà gạch xanh hiện giờ để làm gốc, từng khối gạch đất nung to lớn, ngói xanh che đỉnh đầu ba gian phòng rộng rãi. Bên ngoài còn có một khoảng sân rộng được bao quanh bởi những viên gạch.
Ngoại trừ nhà tộc trưởng bọn họ, ở cái thôn Long Đường này chính là nhà độc nhất, ai không hâm mộ thèm muốn đấy? Cũng cực kỳ ao ước một phần tiền mà nam nhân của Diệp Tế Muội để lại trong tay bà kia.
Nếu như có thể được bà gả qua, một phần tiền tốt đẹp này không phải cũng mang đi theo sao? Cho nên nam nhân thứ nhất của Diệp Tế Muội vừa mới chết thì ngay lập tức các bà mối nối tiếp nhau tới cửa. Nhưng Diệp Tế Muội chỉ nói muốn thủ tiết cho nam nhân của bà không hề nói đến chuyện tái giá.
Liễu Lan Hoa và Diệp Đại Long cũng là nhận tiền của Triệu gia cho nên hôm nay mới tới nhà nói về cửa hôn sự này. Bây giờ Liễu Lan Hoa nghe thấy Diệp Tế Muội nói ra những lời này, trong lòng chắc chắn rằng Diệp Tế Muội chỉ nói như vậy mà thôi. Update full và sớm nhất tại lustaveland.com.
Cái khác không nói, chỉ nói ba gia nhà tranh kia của Hứa Hưng Xương có thể ngang hàng được với cái nhà như thế này của Diệp Tế Muội sao? Diệp Tế Muội gả cho ông làm cái gì? Vứt bỏ ngày tháng vô cùng tốt đẹp chẳng lẽ lại muốn tiếp tục sống khổ cực nữa sao?
Cho dù thật sự làm quả phụ cả một đời thì cũng tốt hơn ngày tháng gả cho Hứa Hưng Xương.
Cho nên Liễu Lan Hoa mới dám nói ra lời này.
Ai biết được Diệp Tế Muội nghe xong thì lập tức hỏi lại bà ta: "Lời nói này của ngươi có thật không? Ta không tin, ngươi phải đưa ra lời thề."
Liễu Lan Hoa bị chọc tức, tay cũng run run theo.
Cũng là bị khiêu khích. Tay phải bà ta ngay lập tức giơ lên, cong ngón cái và ngón út lại, ba ngón khác thì chỉ lên trời, vẻ mặt kiên quyết nói ra: "Nếu như lời ta vừa mới nói có một từ không đúng sự thật thì Nhị Cẩu tử của ta chết không được yên lành."
Nhị Cẩu tử là nhi tử duy nhất của Liễu Lan Hoa và Diệp Đại Long, phu thê hai người rất yêu thương hắn. Bây giờ Liễu Lan Hoa lại lấy hắn ra thề độc nên Diệp Tế Muội cũng tin tưởng.
Trong nhà bà vừa mới có một trận cãi nhau ầm ĩ, nhà hàng xóm sát vách gần bên đã sớm sang đây xem náo nhiệt. Bây giờ đang có rất nhiều người đứng trong sân.
Diệp Tế Muội nhìn ra bên ngoài, ngay lập tức mở miệng cất giọng gọi: "Hà Hoa thẩm tử, thẩm vừa mới nghe thấy lời nói của tẩu tử ta rồi chứ? Làm phiền thẩm bây giờ đi đến nhà Hứa tú tài hỏi thăm một tiếng, nói ta muốn gả cho hắn hỏi hắn có muốn lấy ta hay không. Nếu như hắn muốn lấy, ta không cần một phần lễ vật sính lễ của nhà hắn. Chỉ có điều, ta muốn mang theo Trăn Trăn cùng gả qua."
Diệp Đại Long vốn còn đang oán trách Liễu Lan Hoa không nên lấy Nhị Cẩu tử ra thề độc như vậy, đột nhiên nghe thấy lời này của Diệp Tế Muội thì ngây ngẩn cả người. Ngẩng đầu lên vẻ mặt khiếp sợ nhìn bà.
Người đang xem náo nhiệt trong sân cũng ngẩn người ra. Trong chốc lát trong nhà ngoài nhà không có một ai nói chuyện, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy được tiếng kim rơi.
Diệp Hà Hoa vẫn còn đứng yên một chỗ bị người bên cạnh xô đẩy một cái mới khôi phục lại tinh thần, không thể tin được hỏi lại Diệp Tế Muội: "Ngươi thật sự muốn bây giờ ta đi qua nhà Hứa tú tài hỏi chuyện này sao?"
Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy chuyện này không thể được.
Diệp Tế Muội cũng là bị Liễu Lan Hoa khiêu khích nên mới tức giận trong lòng, chỉ muốn làm sao cho Liễu Lan Hoa mất mặt, vì vậy bà căn bản không suy nghĩ lại. Nghe vậy thì gật đầu một cái, nói ra: "Vì sao không thật? Cũng không thể thật hơn được nữa. Hà Hoa thẩm tử, bây giờ ngài nên bắt đầu đi qua nhà Hứa tú tài một chuyến đi. Nếu như cửa hôn sự này thành thì ngài chính là bà mối. Đến lúc đó ta cảm tạ thẩm một phần lễ vật cho bà mối, thấy thế nào?"
Diệp Hà Hoa bán tín bán nghi vẫn không có xê dịch bước chân như cũ. Ngược lại những người bên cạnh đứng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cười cười một hai thúc giục Diệp Hà Hoa. Truyện được đăng tại lustaveland.com
"Hà Hoa thẩm tử, Tế Muội bảo ngươi đi đến nhà Hứa tú tài hỏi thăm một tiếng sao ngươi còn chưa đi? Nếu như ngươi không hạ thấp mặt xuống để đi hỏi được hay là để ta đi cùng với ngươi?"
"Hà Hoa thẩm tử, cửa hôn sự này ngươi nhất định phải dụng tâm nói chuyện với Hứa tú tài. Chờ nói được rồi thì Tế Muội sẽ không thể thiếu một bàn rượu cho bà mối cảm tạ ngươi. Còn muốn cho ngươi lễ vật cho bà mối nữa."
Còn có người cười đùa xông ra gọi Diệp Tế Muội: "Tế Muội, nếu chuyện thành thân của ngươi và Hứa tú tài thật sự thành thì mấy người chúng ta đều là người làm chứng nha. Đến ngày các ngươi thành thân, chúng ta cũng phải đi uống rượu mừng."
"Đi, đều đi hết."
Vốn dĩ Diệp Tế Muội không phải là người xấu hổ õng ẹo, huống chi bây giờ chỉ muốn cho Liễu Lan Hoa và Diệp Đại Long mất mặt. Ngay lập tức phất phất tay, hào phóng nói, "Nếu ngày hôm đó thật sự đến thì các ngươi cũng không cần phải mang theo lễ vật chúc mừng mà cứ mang theo cả nhà đến uống rượu mừng."
Người trong sân nghe xong đều bật cười thích thú. Có người thích nhiều chuyện lôi kéo cánh tay Diệp Hà Hoa quay người cùng nhau ra khỏi sân đi đến nhà Hứa tú tài.
Diệp Trăn Trăn ở bên cạnh quan sát một màn này: …
Nàng cũng không biết phải nói gì, cũng không biết bây giờ trong lòng mình nên có cảm nghĩ gì.
Chỉ chớp mắt hai cái, ánh mắt sùng bái nhìn Diệp Tế Muội.
Trong lòng cảm thấy người này rất lợi hại, ít nhất sẽ không bị người khác bắt nạt. Có một người nương che chở nàng như vậy, nàng cảm thấy chắc chắn cuộc sống sau này của mình sẽ không tệ.
Lúc này, Diệp Đại Long đã tức giận đến nỗi đỏ hết cả mặt, đôi mắt giống như sắp phun ra ngọn lửa lớn ngay lập tức, hung dữ trừng mắt với Diệp Tế Muội.
Nhưng Diệp Tế Muội không sợ chút nào, quay đầu lại nói chuyện với Liễu Lan Hoa: "Nhớ kỹ lời thề lúc nãy của ngươi."
Bà cũng không ngốc. Biết vẻ ngoài của mình lớn lên bình thường, không nói đến chuyện là một quả phụ, lại còn mang theo một nữ nhi thì sao có thể tái giá vào loại gia đình tốt đẹp gì đây? Những người đến đây cầu thân trước kia hơn phân nửa là nhìn trúng số tiền trong tay bà.
Gia đình như vậy có gì tốt để gả? Không bằng tận dụng cơ hội ngày hôm nay, chỉ thả ra lời nói cả đời này của mình hoặc là không tái giá nếu muốn tái giá thì nhất định phải gả cho Hứa tú tài.
Nhưng Hứa tú tài là dạng người nào? Người ta chính là đầy bụng thi thư nhìn thấy quan Huyện lão gia cũng không cần quỳ xuống, có thể để ý đến bà một người ngay cả chữ đại cũng không biết viết lại còn là quả phụ thôn quê mang theo nữ nhi sao? Diệp Tế Muội đoán chắc rằng sau khi Diệp Hà Hoa đi qua, nói rõ mục đích đến nhà thì Hứa tú tài từ sẽ từ chối ngay lập tức. Như vậy cũng có thể ngăn chặn sau này những bà mối kia lại đến cửa nói chuyện mai mối lần nữa.
Về phần mặt mũi hay không có mặt mũi, Diệp Tế Muội bà không sống dựa vào cái này. Lại nói thôn Long Đường cũng có đến trăm hộ gia đình, rất rộng lớn. Bà ở đầu thôn, Hứa tú tài ở cuối thôn, ngày thường rất ít khi gặp mặt nhau cũng không cần phải lo lắng đến chuyện hai người thường xuyên chạm mặt nhau mà lúng túng.
Trong lòng bà vốn tính toán rất khéo, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến cuối cùng cửa hôn sự này thật sự được Diệp Hà Hoa nói thành rồi.