Huynh Sủng

Chương 11




Diệp Hà Hoa có con trai có con gái, con trai năm ngoái mới kết hôn, con dâu đầu năm nay đã sinh cho bà một đứa cháu trai mập mạp, bà ở trong thôn Long Đường cũng được xem là người toàn phúc.

Hai ngày trước, Diệp Tế Muội nói với bà được, chẳng những muốn mời bà làm người mai mối, dứt khoát bảo bà - người toàn phúc cùng nhau chuẩn bị. Diệp Hà Hoa đồng ý.

Thế là đợi đến hôm mùng hai tháng chín, Diệp Hà Hoa tới rất sớm.

Chỉ thấy Diệp Tế Muội đã thức dậy, Diệp Trăn Trăn còn đang nằm trên giường chưa dậy.

Diệp Hà Hoa thấy hôm nay Diệp Tế Muội có vẻ đặc biệt phấn chấn, cười tươi không ngớt. Bèn trêu ghẹo bà: "Việc lấy chồng suy cho cùng là một việc đại hỷ. Ngươi nhìn ngươi xem, từ lúc ta vào nhà ngươi đã thấy ngươi cười đến không ngừng. Sợ rằng tối hôm qua vui mừng cả đêm không ngủ chứ?"

Tướng mạo Diệp Tế Muội vốn chỉ tính ở hàng trung đẳng, mỗi ngày lo liệu trong nhà trong ruộng mà nói, làn da cũng không trắng nõn non mịn, nhưng lúc này dáng vẻ tràn đầy vui mừng của bà, lại làm cho người ta cảm thấy bà trở nên xinh đẹp không ít. Nhìn thấy tâm tình cũng cởi mở theo.

"Buổi tối hôm qua ta vui vẻ cả đêm thì làm sao ngủ được."

Ý cười trên mặt Diệp Tế Muội như thế nào cũng không giấu hết. Nhưng vẫn là tận lực thấp giọng, đưa tay chỉ Diệp Trăn Trăn vẫn còn đang ngủ trên giường, "Nhưng không phải là bởi vì chuyện hôm nay ta lấy chồng đâu. Ta là người sắp ba mươi tuổi rồi, cũng không phải lần đầu lấy chồng, chẳng lẽ còn cần phải xấu hổ? Ta là bởi vì … "

Nói đến đây, nụ cười trên mặt Diệp Tế Muội càng tươi hơn, "Hà Hoa thẩm tử, ta cho thẩm biết, buổi tối hôm qua, Trăn Trăn mở miệng gọi ta nương . Nó gọi ta là nương! Hà Hoa thẩm tử, thẩm nói bệnh ngốc của đứa nhỏ này có phải đỡ hơn không? Không phải thì sao buổi tối hôm qua có thể mở miệng gọi ta nương chứ?"

Diệp Hà Hoa theo ngón tay của bà, bán tín bán nghi nhìn sang.

Trong tấm chăn vải bông nền lam hoa trắng bọc lấy một cái bánh bao nhỏ, Diệp Trăn Trăn đưa lưng về phía hai người, không nhìn thấy sắc mặt lúc này của họ.

Chẳng qua Diệp Hà Hoa không tin tưởng lời Diệp Tế Muội nói lắm .

Bà và Diệp Tế Muội làm hàng xóm nhiều năm như vậy, cũng có thể nói là từ nhỏ nhìn Diệp Trăn Trăn lớn lên, vừa nhìn liền biết đứa nhỏ này là bệnh ngốc đứa trẻ này không thể chữa được. Cũng chỉ Diệp Tế Muội xem nàng như bảo vật, một mực dốc lòng nuôi nàng. Chuyện này nếu đổi lại là nhà khác, nuôi đồ đần như thế một chút tác dụng cũng không có thì không nói, còn phải cho nàng một miếng ăn, đã sớm tìm chỗ ném đi.

Hiện tại đứa ngốc này lại có thể đột nhiên mở miệng gọi nương ư? Sợ không phải hôm nay mặt trời mọc đằng tây chứ?

Diệp Hà Hoa cảm thấy nhất định là Diệp Tế Muội nghe lầm. Người làm mẹ, đều cảm thấy hài tử nhà mình thông minh nhất đời. Dù cho hài tử lớn mấy tháng trong lúc vô tình phát ra tiếng gì, chỉ nói đứa nhỏ này biết gọi cha, biết gọi nương , hận không thể tuyên dương cho người khắp thôn biết.

Nhưng mà Diệp Hà Hoa không nói ra những suy nghĩ trong lòng này, ngược lại phụ họa nói: "Thế thì thật quá tốt rồi. Xem ra cửa hôn sự của ngươi cùng Hứa tú tài này tốt, người may mắn. Ngươi xem, Trăn Trăn như vậy chẳng phải biết mở miệng bảo ngươi nương rồi sao? Chỉ cần về sau ngươi cùng Hứa tú tài sống tốt, bệnh ngốc của Trăn Trăn nhất định có thể khỏi, giống như những đứa trẻ bình thường khác."

Diệp Tế Muội nghe nói như thế rất vui mừng.

Vốn là bà đối với cửa hôn sự nhà Hứa Hưng Xương cũng không có cảm giác gì quá lớn. Dù sao chỉ là lời nói vô ý, nói không chừng, nay mai chỉ mình tự nuốt quả đắng. Không thể bởi vì chuyện của bà mà vô cớ liên lụy Hứa Hưng Xương thì không đúng. Nhưng không nghĩ tới bây giờ Diệp Trăn Trăn vậy mà lại mở miệng gọi bà là nương!

Nếu quả thật như Diệp Hà Hoa nói, đều là nhờ công lao của hôn sự giữ bà và Hứa Hưng Xương, về sau Diệp Trăn Trăn sẽ càng thêm tốt, bà cũng là bằng lòng về sau chung sống hòa thuận với Hứa Hưng Xương.

Bèn nói với Diệp Hà Hoa: "Hà Hoa thẩm tử, mượn lời chúc của thẩm. Chờ lát nữa phải giúp phòng bếp, đến lúc đó sẽ rất bận. Bây giờ thẩm trang điểm cho ta luôn đi."



Mặc dù bình thường bà không biết trang điểm, cũng chỉ xắn búi tóc, tùy tiện cắm một chiếc trâm gỗ hoặc là trâm bạc coi như xong việc, nhưng hôm nay cũng là ngày thành thân, vẫn phải trang điểm một phen .

Diệp Tế Muội có một mái tóc dài đen nhánh, hôm qua vừa mới gội qua, lúc này phân tán ở đầu vai, sau lưng, bóng mượt như sa tanh.

Diệp Hà Hoa cầm lược gỗ Hoàng Dương, vừa chải tóc cho bà, vừa cảm khái: "Tóc ngươi thật khỏe. Mười dặm tám nông thôn cũng không tìm ra nữ nhân tóc dài mà có tóc tốt hơn ngươi đâu."

Vừa nói, vừa linh hoạt xoắn cho búi tóc cho bà, cài lên những món trang sức tốt trước kia Diệp Tế Muội để dành. Hai chiếc nhẫn bạc Hứa gia làm sính lễ đưa tới bà đang đeo trên tay. Vừa còn nói chuyện với bà.

Bởi vì lo lắng Diệp Trăn Trăn còn đang ngủ bên cạnh, cho nên hai người nói chuyện rất nhỏ.

Nhưng kỳ thật Diệp Trăn Trăn đã tỉnh từ sớm, chỉ không xoay người lại, mà cong người cẩn thận nghe hai người nói chuyện.

Buổi tối hôm qua nàng mở miệng kêu Diệp Tế Muội một tiếng nương, thoạt đầu trong lòng vẫn có chút khẩn trương, không biết được Diệp Tế Muội nghe được có thể coi nàng thành quỷ hay không. Nhưng không nghĩ tới phản ứng đầu tiên của Diệp Tế Muội là khẽ giật mình, sau đó đột nhiên ôm nàng vào trong ngực, vừa kêu Trăn Trăn vừa khóc.

Cho dù sau đó hai người đi ngủ rồi, Diệp Trăn Trăn cũng có thể cảm giác được Diệp Tế Muội cả đêm không thể ngủ, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người nàng.

Vì thế cũng làm cho Diệp Trăn Trăn một đêm cũng dám ngủ say. Mặc dù nhắm mắt, nhưng ý thức lại một mực thanh tỉnh .

Cho đến khi gà gáy bên ngoài một lần nàng mới không chịu nổi, mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.

Cũng không biết ngủ được bao lâu, mơ hồ nghe được trong phòng có người đang nói chuyện, lập tức giật mình tỉnh lại.

Trên tường gian phòng kia có một cửa sổ, có thể nhìn thấy sắc trời bên ngoài còn chưa sáng hẳn. Thậm chí trong phòng cũng phải đốt ngọn đèn để chiếu sáng, vừa rồi Diệp Hà Hoa mượn ánh đèn này trang điểm cho Diệp Tế Muội.

Chẳng qua chờ đến khi Diệp Tế Muội trang điểm xong, ngoài cửa sổ sắc trời đã dần sáng lên. Tiếng chim kêu cũng nhiều hơn.

Lúc này Diệp Tế Muội lúc này mới đi đến ngồi xuống bên mép giường, tay cách lớp chăn bông đang bao bọc lấy Diệp Trăn Trăn vỗ hai cái. Nhẹ nhàng gọi nàng: "Trăn Trăn? Trăn Trăn? Nên dậy thôi."

Như thế cứ vỗ mấy cái, kêu mấy tiếng, Diệp Trăn Trăn mới làm bộ vừa tỉnh ngủ ngồi dậy, đưa tay dụi mắt, mơ màng nhìn Diệp Tế Muội, há mồm, gọi bà: "Nương."

Diệp Hà Hoa vốn đang thu dọn lược gỗ Hoàng Dương, son, phấn bột, không đề phòng chợt nghe Diệp Trăn Trăn gọi một tiếng như thế, bị hù một cái, tay buông lỏng, lạch cạch một tiếng, lược trong tay liền rơi xuống đất.

Nhưng bà không thèm để ý đến những thứ đó, quay đầu, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Trăn Trăn.

Vừa rồi chẳng lẽ bà nghe nhầm ư? Đứa ngốc này vậy mà thật sự biết mở miệng gọi nương rồi? Mẹ ơi, hôm nay mặt trời đừng nói là thật sự mọc đằng tây chứ?

Còn Diệp Tế Muội thì tâm tình kích động, hốc mắt đều ướt.

Bà giòn giã đáp một tiếng. Sau đó nhìn Diệp Trăn Trăn thận trọng nói: "Trăn Trăn ngoan, gọi nương thêm một tiếng nữa đi?"

Bà đợi giờ khắc này đợi tám năm. Buổi tối hôm qua lăn qua lộn lại một đêm không ngủ, cũng chỉ vì lo lắng khi đó là chính mình nghe lầm . Nhưng khi thấy Diệp Trăn Trăn đã nhắm mắt ngủ thiếp đi, lại không muốn lay nàng tỉnh bảo nàng lại để gọi mình một tiếng.



Nhưng bây giờ Diệp Trăn Trăn vừa mới tỉnh dậy, thấy bà là lập tức kêu một tiếng nương, bà sao không mừng như điên cho được.

Bà rất muốn để Diệp Trăn Trăn kêu một tiếng nữa. Đồng thời cũng muốn để Diệp Hà Hoa biết, bà không nói dối. Nhìn xem, Diệp Trăn Trăn thật sự gọi bà là nương .

Diệp Trăn Trăn nhìn thấy hết sự khẩn trương và kích động của Diệp Tế Muội, khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt chấn kinh và không thể tin của Diệp Hà Hoa.

Nàng biết người thời đại này đều rất tin tưởng kiến giải xung hỷ này. Hôm nay là ngày đại hỷ của Diệp Tế Muội, nàng chọn thời điểm này mở miệng nói chuyện, về sau sẽ từ từ hồi phục ‘bệnh ngốc’ của nàng, tin tưởng người bên ngoài cũng sẽ không quá nghi ngờ.

Cho dù nghi ngờ, cùng lắm sẽ lấy lý do xung hỷ. Dù sao loại sự tình này vốn dĩ rất thần kỳ, mọi người ai cũng nói không rõ.

Cho nên sau khi nge Diệp Tế Muội nói, Diệp Trăn Trăn nghiêng đầu một chút, nghe lời kêu thêm một tiếng: "Nương."

Tiếng nói còn cao hơn vừa rồi một chút.

Chỉ do mấy năm nay nguyên thân chưa từng mở miệng nói chuyện, lần này đột nhiên mở miệng nói chuyện, giọng nói vẫn hơi khàn, đọc từng chữ không quá rõ ràng. Nhưng dù sao vẫn còn có thể nghe được nàng đang kêu nương.

Diệp Tế Muội càng vui mừng. Một mặt tiếng đáp lại, một mặt nước mắt thi nhau lăn xuống dọc hai bên gò má.

Diệp Trăn Trăn thấy vậy, nhanh tay lau cho bà.

Trong tay cũng không có cái khăn tay, cũng tìm không thấy thứ có thể lau nước mắt nước. Đành phải dùng ống tay áo con của mình lau cho bà.

Diệp Hà Hoa lúc này đã kịp phản ứng. Nhanh chân bước tới hai bước, ánh mắt vẫn hiếu kì nhìn chằm chằm Diệp Trăn Trăn.

Diệp Trăn Trăn cũng không sợ, ngẩng đầu nhìn lại bà.

Diệp Hà Hoa cẩn thận xem xét một hồi, rồi tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói với Diệp Tế Muội: "Đừng nói, đứa nhỏ Trăn Trăn này nhìn quả nhiên có chút không giống trước kia. Ngày trước trên mặt nàng luôn mê mê trừng trừng, tròng mắt nhìn cũng hỗn độn. Nhưng bây giờ ngươi nhìn nàng, vẻ ngu đần trước kia không còn thì không nói, đôi mắt cũng sáng sủa hẳn lên. Còn thật sự biết mở miệng gọi nương. Tế Muội a, xem ra hôn sự của ngươi và Hứa tú tài là chuyện tốt. Nếu không, sao ngươi muốn thành thân, bệnh ngốc của Trăn Trăn nhà ngươi bỗng nhiên chuyển biến tốt đúng không? Cái này nhất định là Quan Thế Âm Bồ Tát đang phù hộ Trăn Trăn a."

Nếu như lời nói vừa rồi Diệp Hà Hoa nói với Diệp Tế Muội vẫn là lấy lệ, thì tất cả những lời này đều là lời thật lòng của bà.

Bà thật lòng cảm thấy cửa hôn sự này của Diệp Tế Muội cùng Hứa Hưng Xương là tốt. Người sẽ gặp may mắn! Về sau nếu hai người bọn họ cùng nhau cố gắng, nhất định cuộc sống sẽ càng ngày càng thuận lợi.

Mà Diệp Tế Muội nghe được câu nói Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ của bà, đột nhiên liền nhớ bên trong sính lễ Hứa Hưng Xương đưa tới có mặt dây chuyền bằng Ngọc Quan Âm kia.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như hôm qua bà đưa dây chuyền mặt Ngọc Quan Âm đeo trên cổ Diệp Trăn Trăn, buổi tối Diệp Trăn Trăn mới mở miệng gọi bà là nương .

Nói như vậy thì, mặt dây chuyền Ngọc Quan Âm là bảo vật vô cùng lợi hại a. Không phải bệnh ngốc của Diệp Trăn Trăn có thể tốt sao?

Trong lòng liền bắt đầu cảm kích Hứa Hưng Xương. Cũng âm thầm hạ quyết tâm, về sau bà phải đối xử thật tốt với Hứa Hưng Xương.