Chương 3 - Ngọc Diện Tà quân
Bốn đứa trẻ cứ chạy mãi, chạy mãi. Ba đứa con trai chạy đằng trước, một cô con gái chạy đuổi theo. Ba đứa con trai hơn hở, một cô con gái tức tưởi. Cứ thế chạy, không biết là bao xa, đến lúc cả bốn đứa đều thấm mệt, mệt nhất là Tiểu Ngư. Nó từ nhỏ thể trạng đã yếu ớt không được như đại ca, thở hồng hộc. Nó lên tiếng trước:
_ Thanh Thanh hôm nay đình chiến thôi. Ta mệt lắm rồi. Hộc...hộc...
Mạc Phong, Đại Ngư đồng thanh:
_ Phải đấy. Mệt lắm rồi. Hộc...hộc...
Thanh Thanh chống hai tay vào đầu gối, thở dốc nhưng vẫn nghến cổ lên nói:
_ Ta không đánh các ngươi, ta không cam tâm.
_ Vậy ba chúng ta, mỗi người cho ngươi đánh một cái. Chịu không? – Mạc Phong nói.
_ Quân tử nhất ngôn. – Thanh Thanh nói.
Mạc Phong quay sang nhìn Đại Ngư với Tiểu Ngư, chúng gật đầu mạnh:
_ Được. Quân tử nhất ngôn.
Đại Ngư, Tiểu Ngư bị Thanh Thanh đấm cho một quả đau điếng. Đến lượt Mạc Phong, dù trong thâm tâm, Thanh Thanh có cảm tình đặc biệt với Mạc Phong, nhưng cũng căm nó lắm vì suốt ngày chống đối lại cô bé. Thanh Thanh liền giơ chân lên, dùng hết sức bình sinh định đá vào bụng Mạc Phong.
_ oái.
Thì ra, Mạc Phong nhanh nhẹn tránh cú đá đó làm cho Thanh Thanh ngã phịch xuống cát, mặt mũi, quần áo lấm lem hết cả. Ba đứa ôm bụng cười sặc sụa. Nó tức giận quát lên:
_ Đồ ngụy quân tử.
Mạc Phong làm ra vẻ triết lý:
_ Ta không phải ngụy quân tử, càng không muốn làm quân tử. Ta chỉ là một nam nhi bình thường thôi. Xin lỗi cô nương, đã mạo phạm rồi.
Rồi phá lên cười. Thanh Thanh đứng dậy, đang định vung tay đánh Mạc Phong thì:
_ oành...oành...oành...
Sấm nổ liên hồi, trời tối sầm lại, những tia sét như những tia lửa rạch ngang bầu trời. Mặt biển khi nãy còn yên lặng giờ đây nổi sóng dữ dội. Cả bọn sợ quá co rúm người lại. Mạc Phong nói:
_ c·hết! Mau về thôi, trời sắp mưa rồi.
Đại Ngư, Tiểu Ngư, Thanh Thanh gật đầu đồng tình. Bốn đứa đang định rảo bước ra về thì mới phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ. Không một bóng người, bãi biển mênh mông, chúng không biết đi đường nào để về nhà.
_ oành...oành...oành...
Chớp giật liên hồi, sấm nổ điên cuồng. Trên khuôn mặt thơ ngây của lũ trẻ hằn lên những nét lo lắng, thậm chí, có vài phần tuyệt vọng.
_ c·hết rồi. Đây là đâu, đường về nhà đâu. Ta...ta còn chưa ăn cơm, ta đói quá. Ta muốn về với cha mẹ. – Đại Ngư nức nở nói. Nhìn Đại Ngư như vậy tựa hồ càng làm chúng cảm thấy tuyệt vọng. Tiểu Ngư an ủi anh trong tiếng nấc nghẹn ngào:
_ đại ca. Huynh đừng lo. Chúng ta sẽ về được nhà thôi.
Thanh Thanh cũng vun vào:
_ phải đấy. Bây giờ chúng ta tìm đương về. Ngươi đừng lo. Rồi sẽ được ăn cơm thôi.
Mạc Phong từ nãy đến giờ vẫn không nói câu nào. Nó đăm chiêu nhìn ngó xung quanh chợt phát hiện ra đằng sau chúng là...một ngọn núi chăng? Không biết có phải là núi không nhưng nó cao mười mấy trượng, không có cỏ cây, trông như những tảng đá to lớn, sắc nhọn, lởm chởm, mà Nữ Oa quên mất không sắp xếp lại.
_ bộp...bộp...
Từng hạt mưa nặng rơi đập vào mặt khiến lũ trẻ đau rát.
_ Mưa rồi. Mau vào trú đi. – Mạc Phong lên tiếng, tay chỉ về phía hang động dưới chân núi. Chúng chạy ùa vào, vừa đến nơi thì mưa bắt đầu to. Nhìn ra ngoài trời là cả một khoảng trắng xóa, nhốt lũ trẻ lại, không cho chúng ra thoát. Không biết là trong bao lâu, không biết đến bao giờ, mưa mới ngừng rơi. Nhưng có một điều chắc chắn rằng: thời gian đó, đủ để chúng chứng kiến một cảnh tượng huy hoàng. Một cảnh tượng nối liền sự sống và c·ái c·hết, một cảnh tượng mà hàng vạn người trên thế gian có tu mười mấy kiếp cũng không được chứng kiến.
Tại một nơi xa xa, núi non hiểm trở, ngọn núi này nối tiếp ngọn núi khác là cả một vùng mấy chục dặm bao phủ bởi màn khói độc u ám, ngoại nhân khó mà xâm nhập được. Nơi đây, không tồn tại bất cứ một sinh linh nào. Cỏ cây héo úa, động vật chỉ còn bộ xương, nước chuyển màu đen, màu đen c·hết chóc. Đây là nơi hoạt động của một tổ chức hắc ám. Tà quân là tên của chúng. Quân số không nhiều, chỉ vài trăm người nhưng đều là hảo thủ, tàn nhẫn và khát máu. Ngọc Diện Tà Quân thì không kể đến. Tàn ác nhất là hai vị phó Tà chủ: Mục Vô Nhân và Kỷ Nhược Yên. Mục Vô Nhân tàn khốc, lạnh lùng, giọng nói tuy trong trẻo nhưng lại mang âm vị của Thần C·hết. Hắn luôn mặc một áo chàng đen, mũ che kín đầu nên không ai nhìn thấy mặt hắn. Ước chùng hắn đang trong độ tuổi thanh niên. Kỷ Nhược Yên thì khác, cô vừa đến tuổi trăng Rằm nhưng đã là một mỹ nhân tuyệt sắc. Nàng rất hay cười, nụ cười ngây thơ, quyến rũ c·hết người. Nhưng đừng để vẻ đẹp đó, nụ cười đó đánh lừa. Vì đó là những gì con người thấy đẹp nhất trước khi chầu Diêm Vương. Bất kì người nào thấy nàng ta cười, một khắc sau, máu của hắn sẽ dính trên dây kim tuyến của nàng. Hai người này, đạo hạnh cao, ra tay nhanh gọn, tàn ác. Họ không bao giờ giở thủ đoạn bỉ ổi để g·iết người bởi lẽ người họ g·iết không đáng dùng thủ đoạn. Dưới họ là Ngũ Đại Sát Thủ: Dương Toại, Lữ Bính, Quỳnh Hoa, Lê Uông, Ngọc Vô Tâm. Trong đó, Ngọc Vô Tâm là đệ tử chân truyền của Ngọc Diện Tà Quân. Không ai biết nàng đến từ đâu, không ai biết rõ khuôn mặt của nàng trừ Kỷ Nhược Yên. Họ chỉ nghe Kỷ Nhược Yên nói rằng nàng là một Tiểu Nữ Oa. Nàng ít nói, mang khăn che mặt. Từ ánh mắt của nàng, có thể thấy một tâm hồn lạnh lùng, vô tình. Người trong Tà quân thấy nàng g·iết người không ai cho rằng nàng là một tiểu nữ tử. Họ rất muốn một lần nhìn thấy dung mạo của nàng, một phần vì tò mò, một phần vì muốn kiểm chứng lời của Kỷ Nhược Yên.
Trong một gian thạch thất, Ngọc Diện Tà Quân đang ngồi trầm tư, theo đuổi một ý nghĩ trong đầu ông ta. Lê Uông hớt hải chạy vào, khoanh tay thi lễ:
_ báo cáo Tà chủ. Có dị biến.
Ngọc Diện Tà Quân chầm chậm nhìn hắn:
_ bình tĩnh.
Lê Uông bối rối nhìn Ngọc Diện Tà Quân, hắn không biết ông ta biểu hiện khuôn mặt ra sao bởi từ khi gia nhập Tà quân, ông ta luôn đeo mặt nạ. Đôi mắt ông ta bắn ra những tia hàn quang khiến hắn giật mình:
_ Thưa Tà chủ, lần này là chuyện lớn.
_ Nói. – Ngọc Diện Tà Quân lạnh lùng nói, vẻ ậm ờ.
_ Bẩm. bầu trời bông nhiên tối sầm, mưa như trút nước, sấm nổ đùng đùng, chớp giật liên hôi. Hơn nữa, ở phía nam xuất hiện một cột hào quang màu đỏ, nối liền thiên địa.
_ Có gì lạ? - giọng ông ta có vẻ chú ý hơn.
_ Việc này liên quan hệ trọng, thuộc hạ không dám đoán bừa.
_ Nói. - Ngọc Diện Tà Quân từ hòa hơn nhưng vẫn đầy uy quyền.
_ Theo Sơn Hải Kinh, mỗi lần xuất hiện cảnh tượng này cũng là lúc Phượng Hoàng tự thiêu ạ.
Ngọc Diện Tà Quân vân vê ly trà nóng trên tay, đưa lên mũi, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói:
_ Một dấu hiệu nữa.
Lê Uông thoáng một nét kinh ngạc nhưng nhanh chóng thay vào đó là một nụ cười gian xảo, độc ác, sung sướng và...yên tâm.
_ Cấp báo, cấp báo. Bẩm Tà chủ, Lê đốc, người phụ nữ đó...con Rồng đó đã hiện nguyên hình, đang quậy phá trong nhà giam. – Một tên lính tốt chạy vào, cả người đầy mồ hôi.
Ngọc Diện Tà Quân nghe tin đó, trong lòng mừng lắm nhưng vẫn giữ vẻ trầm tĩnh đáng sợ, không biểu cảm gì.
_ Bảo bọn họ đến phòng giam.
Nói xong, Ngọc Diện Tà Quân phất áo choàng, bước ra khỏi thạch thất, thư thái, không quá nhanh, không quá chậm. Lê Uông đứng đằng sau, xòe quạt phe phẩy:
_ Chuyện đáng mừng như vậy mà ống ấy vẫn giữ vẻ bình thản như mọi khi. Ông ấy đúng là quỷ chứ chẳng phải người.
Lê Uông lắc đầu rồi nhếch mép cười ruồi. Ngoài cửa, có một đại hãn cầm thiết chùy cất giọng ồm ồm:
_ Đấy là một trong những lý do ông ấy được làm Tà chủ. Còn ngươi chỉ làm sát thủ, phải nghe lệnh ông ta.
_ Lữ Bính, ngươi đến từ hồi nào thế. Định dọa c·hết ta à?
_ Lí do thứ hai: ngươi là một tên nhát gan. – lần này, thanh âm là của một phụ nữ. Trong bóng tối, họ thấy một phụ nữ yểu điệu, mảnh mai. Bước ra, quả là một khuôn mặt đáng sợ. Những vết sẹo kéo dài từ trán xuống đến cổ, vừa to vừa thâm, nhìn rất rợn người.
Lê Uông vẫn phe phẩy cái quạt:
_ Quỳnh Hoa à. Con người ai không muốn sống chứ. Ta nhát gan cũng chỉ muốn bảo vệ mình thôi.
_ Lí do thứ ba: ngươi không tuyệt tình. Ngươi là một gã si tình, mạ lại si tình một cách ngu ngốc. – Đây là giọng của một người đàn ông nhưng chẳng khác gì tiếng chuột kêu. Khuôn mặt hắn cũng giống chuột, hai răng cửa chồi ra, gò má nhô cao, kéo căng da mặt cộng thêm đôi mắt vô hồn. Nếu không có bộ hắc y bên ngoài, người ta còn tưởng hắn là bộ hài cốt biết đi.