Huyền Lục

Chương 350




Huyền Đô Đại Lục có rất nhiều thứ huyền bí khó dò, đơn cử trong số đó là quy củ của Dạ Ma.

Quy củ của Dạ Ma đương nhiên là do người sáng lập Dạ Ma lập ra rồi bất quá danh tính của vị kỳ nhân này là ai thì không một ai có thể biết được cả.

Nhưng điểm đáng sợ nhất của quy củ này chính là bảo mật danh tính của các sát thủ.

Sát thủ Kim Diện đều sở hữu tu vi Kim Đan cảnh, tại trên Đại Lục thì cũng được tính là cường giả rồi, ấy vậy mà vẫn sợ quy củ ấy như sợ cọp.

Bất quá nhờ thế Khương Hy lại tránh qua được một kiếp bị lộ thân phận, hắn có nằm mơ cũng không bao giờ ngờ đến được theo đuôi mình lại là hai vị tu sĩ Kim Đan cảnh đâu.

Sau khi hắn tìm đến được một tòa thành cấp bậc Kim Đan cảnh ở phụ cận thì ngay lập tức liền tháo tấm Ngân Diện ra rồi thay lại y phục rồi nhập thành nghỉ ngơi.

Trận chiến vừa rồi với Quỳ Liên nhìn qua thì không có mấy thương tích nặng nề nhưng cao thủ luyện hồn mệt mỏi há lại là chuyện bình thường.

Thương tổn thực chất của hắn chính là nằm tại thần hồn, đồng thời Quỳ Liên cũng không kém hắn đâu.

Ảo Thuật là một loại pháp thuật rất huyền diệu, kết quả nó tạo ra hoàn toàn có thể vượt qua sự tưởng tượng của tất cả mọi người.

Đồng thời, sức ép của nó lên bản thân cũng không phải nhẹ nhàng gì đâu. Để Ảo Thuật có thể tác động đến được đối phương thì điều kiện đầu tiên chính là linh thức của bản thân phải câu thông được với não hải của đối phương.

Ở điểm này, Khương Hy cùng Quỳ Liên đều thành công qua mắt đối phương để thâm nhập vào não hải của nhau.

Quỳ Liên không có kết giới tinh thần nên hắn còn dễ thâm nhập bất quá bản thân hắn lại có, ấy vậy mà nàng vẫn có thể ung dung bước vào như không. Hắn kiêng kỵ nàng chính là ở chỗ này.

Sau khi câu thông xong liền chuyển sang việc sử dụng Ảo Thuật rồi tác động đến nhận thức của đối phương.

Quá trình này cũng ‘vô tình’ khiến thần hồn của đối phương tổn thương theo nhưng đồng thời, tu sĩ cũng sẽ nhận lại một chút phản phệ.

Muốn hại người khác mười thì phải tổn hại bản thân ba, đây chính là nguyên lý hoạt động của Ảo Thuật.

Bất quá loại tổn thương như thế chỉ có thể tồn tại dưới điều kiện mục tiêu không biết Ảo Thuật, còn như giữa Khương Hy cùng Quỳ Liên thì bọn hắn tổn hại đến tận mười ba phần.

Càng dây dưa đánh nữa thì bọn hắn sẽ si ngốc ngay tại chỗ ngay, cho nên đành phải đình chiến rồi tẩu thoát.

Khương Hy biết rõ giới hạn của mình nhưng lại không rõ giới hạn của Quỳ Liên, vì vậy một đường này hắn vừa chạy vừa lo sẽ bị nàng bám theo. Nhưng may mắn, nàng không có bám theo.

Hắn am hiểu ẩn thân hơn bất cứ tu sĩ nào dưới Kim Đan cảnh cho nên hắn rất tự tin ở mảng này, đương nhiên đây không phải là hắn tự ngạo mà hắn có lý do để tự ngạo.

Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ rất đặc dị, đến Thần Cơ lão nhân cùng Trác Nhiên trong suốt hai năm qua còn không tìm đến được hắn thì những người khác làm sao có cửa được.

Văn Đồng Quỳ Liên có yêu nghiệt thì hiện tại cũng không thể so được với cấp bậc đại lão thiên tài thế hệ hoàng kim như Thần Cơ lão nhân được.

...

Khương Hy lựa chọn Tinh Nguyên Thành làm điểm ẩn náu. Tòa thành này so với Tinh Sơn Thành thì không khác nhau là mấy, chỉ là nơi này không có động phủ.

Tinh Sơn Thành, Tinh Hư Thành cùng Tinh Mộc Thành còn có núi để dựa vào cho nên mới có thể kinh doanh động phủ nhưng Tinh Nguyên Thành thì không.

Tòa thành này nằm hoàn toàn ở giữa thảo nguyên, địa hình bằng phẳng đến không thể bằng phẳng hơn, đến dốc còn không tồn tại thì đừng có nói là núi.

Tu sĩ ngoại thành tiến về Tinh Nguyên Thành cũng chỉ còn cách thuê trạch viện để ở lại mà thôi, giá cả so với thuê động phủ thì rẻ hơn rất nhiều, còn lại thì không chênh lệch mấy là bao.

Chỉ là sống một mình ở trong trạch viện tự nhiên có chút hiu quạnh hơn là ở tại động phủ. Trong động phủ cơ hồ là một thế giới riêng tư nên ở một mình là chuyện bình thường, còn trạch viện thì lại là một nơi tương đối ‘mở’, ở một mình đúng thật là có chút hơi lẻ loi.

Nhưng Khương Hy cũng không còn cách nào khác, tiểu Hoàng cũng đã ném cho Tuyết Lam rồi nên bây giờ cũng đành chịu thôi.

Thôi thì đoạn thời gian này đành tự mình trôi qua vậy.

Sau khi thuê được một trạch viện xong thì Khương Hy liền đi bộ về hướng đó, đi cùng hắn đương nhiên là hai nô bộc dẫn đường.

Tinh Nguyên Thành chỉ là tòa thành bậc Kim Đan cảnh, trong thành trừ bỏ thành chủ cùng mấy vị lão tổ Kim Đan cảnh ra thì Trúc Cơ cảnh chính là bá chủ.

Huống hồ Khương Hy lại là Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Lục Kiều, vừa đến liền là vung tiền thuê trạch viện đắt nhất, cho nên Bảo lâu liền cấp cho hắn hai nô bộc đi theo phục vụ.

Đây chính là hiếu khách cùng bán mặt mũi cho cường giả.

Nói về kinh doanh thì cái Bảo lâu này còn biết làm ăn hơn Bảo lâu tại Tinh Hư Thành. Tại nơi đó hắn đã thuê một tòa động phủ với giá cao nhất rồi mà vẫn không thèm cấp thêm bất cứ nô bộc nào.

Mặc dù hắn sẽ từ chối nhưng Bảo lâu đó thực sự không biết cách làm ăn gì cả. Đem ra so sánh thì hắn liền chấm cho Bảo lâu tại Tinh Nguyên Thành này cao điểm hơn.

Lại nói về hai tên nô bộc này, tu vi của bọn hắn trên thực tế cũng không thấp, đều là Luyện Khí cảnh tầng sáu cả cho nên một đường đi này của Khương Hy hẳn sẽ không gặp phải mấy tên điên nào ra cản đường.

Bất quá... nói trước bước không qua.

“Đứng lại!”.

Một tiếng quát từ đằng sau lưng bỗng dưng vang lên, Khương Hy liền thở dài ra một tiếng rồi quay lại nói ra:

“Có chuyện gì?”.

Sau lưng hắn hiện nay đương nhiên là hai tên nô bộc bất quá đằng sau đó nữa là một thiếu niên nhân thân mang hoa phục bạch bào được làm bằng vải thượng hạng, nhìn qua thôi cũng đã ngửi thấy mùi con nhà có tiền rồi.

Đằng sau thiếu niên nhân đó đương nhiên là hai tên gia nhân theo hầu, tu vi cũng là Luyện Khí cảnh tầng sáu.

Thiếu niên nhân này làm Khương Hy nhớ đến mấy tên thiếu gia bại hoại khác trong quá khứ bởi một bên tay của hắn là đang khoác lên vai của một nữ tử.

Nữ tử này đối với người khác mà nói thì là một nữ nhân đẹp nhưng trong mắt Khương Hy thì không là gì.

Nhan sắc của nàng có thể so với Kiều Sở Sở phiên bản trẻ hơn mười tuổi nhưng Khương Hy đã thấy qua Quỳ Liên, Quỳ Liên trong mắt hắn chính là nữ nhân đẹp nhất trên đời, so với nàng thì những người khác chẳng khác gì làm nền cả.

Nữ tử này không đáng để hắn nhìn nhưng hắn lại đáng để nàng nhìn. Hiện tại hắn sử dụng không phải là dung mạo thật của mình nhưng sáu thành dung mạo thật cũng đủ khiến nữ nhân ghé mắt rồi, chưa kể hắn còn có Sắc Dục Thể gia trì lên sức hút của bản thân.

Thiếu niên nhân này gọi hắn quay lại tự nhiên là vì nữ tử này đã chăm chú nhìn hắn đến hơn mười giây liền. Lấy tâm tính của thiếu niên nhân thì đại khái cũng sẽ làm ra hành động không khác của Hiên Minh năm ấy.

Chỉ có điều thiếu niên nhân này sẽ không liều mạng đến như thế.

Thiếu niên nhân thấy Khương Hy trả lời không mang chút kính trọng nào, ngược lại còn nghe ra ngữ khí có chút phiền phức nên nội tâm hắn liền tức giận không thôi.

Hắn liền trừng mắt lên quát:

“Nhìn ngươi lạ mặt như vậy hẳn là mới đến thành đi, bản thiếu gia sẽ độ lượng tha cho ngươi một con đường sống nếu như ngươi chịu quỳ xuống nhận lỗi”.

Tên thiếu niên nhân này rất hống hách, nửa câu sau hắn còn cố tình cao giọng lên để gây sự chú ý. Dĩ nhiên, hắn đã thành công thu hút sự chú ý rồi.

Nhìn sắc mặt cùng mấy lời bàn tán của dân chúng xung quanh, Khương Hy liền biết tên thiếu gia này cũng không phải loại ăn học tử tế gì, đều là cùng một giuộc với đám hoa hoa công tử cả.

Ngoài ra thì nữ tử bên người hắn cũng là một kim bài khá có tiếng của đệ nhất thanh lâu Tinh Nguyên Thành.

Nghe đến hai chữ ‘thanh lâu’ này, Khương Hy liền khịt mũi không nhìn. Thanh lâu cùng kỹ viện nếu xét về bản chất thì chính là bán thân mua vui cho khách nhưng không có nghĩa là hai nơi giống nhau.

Thanh lâu là nơi thuần bán sắc còn kỹ viện thì không.

Chỉ cần nhìn vào Khương Hy thôi là đủ hiểu, dung mạo phải tuyệt đối cao, hơn nữa bản sự cũng phải lớn. Tứ Thư, Ngũ Kinh bắt buộc phải thông thạo, bốn môn cầm, kỳ, thi, họa chí ít cũng phải thạo được một môn, đồng thời tửu lượng cũng phải cực kỳ cao.

Các nàng thông thạo nhiều thứ, nếu không phải chịu kiếp nô lệ thì các nàng cũng có thể vỗ ngực tự xưng hai tiếng ‘tài nữ’ rồi.

Luận về chất lượng thì các cô nương bình thường của kỹ viện đã sớm ăn đứt vị nữ tử kim bài này rồi chứ đừng nói là kim bài chân chính của kỹ viện.

...

Khương Hy nghe thiếu niên nhân xong liền híp mắt lại nhìn vào một điểm trong hư không rồi nói ra:

“Nếu ngươi còn không ra thì ta không ngại đánh chết tên tiểu tử này đâu”.

Vừa nói, Khương Hy liền thả khí tức bức nhân của Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Lục Kiều ra. Đương nhiên hắn kiểm soát khí tức rất tốt nên chỉ có mỗi nhóm người thiếu niên nhân cùng hai tên nô bộc của hắn là có thể cảm nhận được thôi.

Đối với thiếu niên nhân, hắn chính là muốn dọa sợ. Còn với hai tên nô bộc, đây chính là cho bọn hắn thấy hắn cường đại không thể phạm, về sau làm việc còn phải nhìn vào sắc mặt hắn.

Tên thiếu niên nhân kia cũng là người tu hành, tu vi chỉ mới Luyện Khí cảnh tầng bốn thôi, cho nên khi khí tức của Khương Hy vừa ép đến thì sắc mặt của hắn liền tái lại rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Đồng dạng hai tên gia nhân sau lưng cũng chịu tình cảnh tương tự, về phần nữ tử kia thì nàng vẫn là phàm nhân nên Khương Hy chỉ dọa nàng tái mặt lại ngồi thụp xuống đất thôi.

Tràng cảnh này liền khiến những người vây xem xung quanh giật mình không thôi, miệng bắt đầu nhỏ giọng bàn tán:

“Hả? Trầm thiếu gia thổ huyết rồi kìa, đối phương là tiên nhân sao?”.

“Ha ha ha, không ngờ tên bại hoại này cũng có ngày ăn phải thiệt thòi”. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

“Chậc chậc, Trầm thiếu gia lần này hẳn là đá phải thiết bản rồi. Người ta còn chưa làm gì mà hắn đã hộc máu”.

“Nhưng Trầm thiếu gia là thứ tử của Trầm gia chủ, vị tiên nhân kia đánh hắn trọng thương không phải sẽ gặp rắc rối sao?”.

“Quản nhiều làm gì, phận dân đen chúng ta đứng ngoài xem kịch vui là được rồi”.

“Ừ, ngươi nói phải, đứng ngoài xem kịch là được rồi”.

“...”

Một người nói nhỏ Khương Hy còn nghe, nhiều người nói nhỏ thì kiểu gì cũng sẽ lớn tiếng lên, hắn làm sao không nghe thấy được.

Bất quá hắn lựa chọn không để ý.

Thiếu niên nhân họ Trầm kia vừa hộc máu ngã xuống không được bao lâu thì trước mặt hắn liền xuất hiện thân ảnh của một lão nhân mặc thanh bào.

Lão nhân này vừa xuất hiện liền vội vàng rút ra một viên đan dược cho vào miệng thiếu niên nhân kia rồi nói:

“Nhị thiếu gia, người cảm thấy trong người thế nào rồi?”.

“Minh lão?”, thiếu niên nhân điều tức một chút rồi khó khăn ngẩng đầu lên nhìn lão nhân mà kinh hỉ nói ra.

Minh lão thấy vậy liền nhẹ gật đầu rồi mỉm cười đáp:

“Nhị thiếu gia, là lão đây”.

Nghe vậy, thiếu niên nhân liền vội vàng liếc mắt qua nhìn Khương Hy đầy phẫn hận rồi hướng lại lão nói:

“Minh lão, hắn dám đả thương bản thiếu gia, người mau mau giết hắn để bản thiếu gia hả giận”.

Minh lão nghe xong thì khóe miệng liền có chút hơi cứng đờ lại, đằng sau lưng đã đổ một tầng mồ hôi lạnh không thôi.

Lão không phải ngạc nhiên hay chấn kinh vì lời nói của thiếu niên nhân này, mà là vì sau lưng lão tồn tại một ánh mắt còn kinh khủng hơn.

Chủ nhân của ánh mắt đó đương nhiên là Khương Hy, từ sau khi Minh lão hiện thân thì ánh mắt hắn đã khóa chặt vào thân hình lão rồi, sát khí trong người cũng buông ra nhắm thẳng lên đầu lão.

Minh lão cũng là tu sĩ Trúc Cơ cảnh nhưng chỉ là Hợp Nhị Kiều mà thôi, loại tu vi này Khương Hy chỉ cần một ánh mắt là đủ ép sợ không còn chút chiến ý nào rồi.

Minh lão cảm nhận được ánh mắt lạnh tanh đó nên lão liền không đáp lời thiếu niên nhân mà thay vào đó là vội vàng quay lưng lại ôm quyền nói ra:

“Đạo hữu... vừa rồi nhị thiếu gia có chút hơi thất lễ, mong đạo hữu bỏ qua cho. Trầm gia nhất định sẽ không quên ơn này”.

Nghe vậy, trong lòng Khương Hy liền cười lạnh một tiếng.

Miệng thì bảo không quên ơn này nhưng trước đó cũng phải nâng một tiếng ‘Trầm gia’ lên thì mới chịu được.

Khương Hy không phải loại người hấp tấp lao đầu vào chỗ không nắm chút thông tin. Việc đầu tiên hắn làm sau khi bước chân qua cổng thành chính là tìm hiểu thông tin.

Trầm gia trong miệng Minh lão là một trong Tứ đại thế gia Kim Đan cảnh của Tinh Nguyên Thành, Trầm gia lão tổ cũng không phải sở hữu tu vi thông thiên gì, chỉ là Kim Đan cảnh sơ kỳ.

Trong mắt Khương Hy, tu vi này đương nhiên không khiến hắn kiêng kỵ là mấy nhưng trong mắt dân chúng cùng tu sĩ nơi đây.

Kim Đan cảnh chính là thần minh, sơ kỳ cảnh hay đỉnh phong cảnh cơ hồ là đều như nhau không quản trên dưới.

Minh lão dùng Trầm gia làm câu cửa miệng tự nhiên là nhắc hắn mấy chữ ‘Trầm gia không dễ chọc’.

Đáng tiếc, Khương Hy không để ý đến mấy điểm này.

...

...

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!

Tác cảm ơn!