Huyền Lục

Chương 339




Hai ngày sau, Khương Hy rời động phủ mà tiến về Bảo lâu của Triều gia, lần này hắn di chuyển chính là lựa chọn đi bộ.

Tinh Mộc Thành dù sao cũng là đại thành, quang cảnh tự nhiên sẽ cực kỳ đẹp nên Khương Hy cũng muốn đi ngắm nhìn một chút.

Đương nhiên tâm thế lần này khác với lần ở Tinh Hư Thành, tại tòa thành kia, bản ý của hắn chính là muốn ẩn cư nên mới không đi ra ngoài làm gì.

Còn bây giờ tại Tinh Mộc Thành này, hắn là Phù đạo đại sư, xem như gia chủ của Lục đại thế gia cũng phải dùng lễ để tiếp hắn, mấy tên thiếu gia bại hoại hay tiểu thư chua ngoa muốn dây đến hắn cơ hồ là đi tìm ngược.

Kỳ thực hành tẩu tại tu chân giới cũng không phải là quá khó nếu như địa vị của bản thân vững vàng một chút. Đây là phương thế giới thực lực vi tôn chứ không phải vũ lực vi tôn, cho nên vẫn có thể nói lý được.

Tu hành dù sao vẫn phải cảm ngộ đại đạo của bản thân, đối với phương thế giới này ít nhiều cũng sẽ có được kiến giải của bản thân mình.

Những người thuần vũ lực tại tu chân giới cơ hồ cũng không được xem trọng quá nhiều, ngược lại những người có trí lực tốt lại được đề cao hơn.

Tất nhiên, tiền đề là tu vi không được yếu.

. . .

Nhờ vào đại trận hộ thành ngăn cách bốn mùa nên Tinh Mộc Thành cơ hồ cũng không khác Nguyệt Hải Thành ở giai đoạn chuyển giao mùa xuân với mùa hạ là bao.

Không khí rất ấm áp, khí trời lại trong lành, thảm thực vật cũng phong phú hơn nhiều so với các tòa thành khác.

Với lợi thế không có tuyết rơi, Tinh Mộc Thành hoàn toàn có thể tổ chức được không ít các hoạt động như kịch xiếc hay tỷ võ ngoài trời đâu.

Bên cạnh đó, một đường di chuyển này Khương Hy cũng nghe được rất nhiều thông tin, bao gồm sự kiện đấu giá Định Nhan Đan trước đó của Triều gia và đương nhiên không thể thiếu tin tức Trịnh gia chủ bị Dạ Ma ám sát rồi.

So với tin trước thì tin sau lại càng chấn động hơn.

Nội tình của Trịnh gia căn bản không có gì gọi là bí mật cả, ba vị Ngưng Dịch cảnh cộng đồng tọa trấn ngay Trịnh phủ là chuyện mà ai cũng biết.

Thậm chí Lục đại thế gia còn biết rõ cả ba người vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Trịnh gia chủ, ấy vậy mà Trịnh gia chủ vẫn bị Dạ Ma ám sát như thường.

Trịnh gia chủ chết, rối loạn nhất tự nhiên là Trịnh gia bởi vì chức vị gia chủ đang bị bỏ trống không, trực hệ của Trịnh gia chủ thì lại có quá nhiều mà đồng hệ thì cũng âm thầm ngấp nghé cái ghế đó không thôi.

Nói chung trong đoạn thời gian ngắn đến thì Trịnh gia về cơ bản không thể vươn tay ra bên ngoài làm việc được, chỉ có thể khư khư cố thủ bản thân mà thôi.

Trịnh gia gặp chuyện, các thế gia dưới Kim Đan cảnh khác đương nhiên vui mừng rồi bởi bọn họ có thể tranh thủ thời điểm này là đề thăng thực lực của gia tộc lên, nhanh chóng giảm khoảng cách lại với Trịnh gia.

Kỳ thực nếu suy nghĩ kỹ càng mà nói thì Trịnh gia rất khó bị các thế gia khác vượt qua, nội tình ba vị Ngưng Dịch cảnh không phải nói chơi, các gia tộc khác nhiều lắm cũng chỉ có một vị Ngưng Dịch cảnh tọa trấn mà thôi.

Ba vị này không ngã thì Trịnh gia vẫn còn đó, không mất đi được nhưng bước chân hiện tại thì đã chậm đi đôi chút rồi.

Trịnh gia đi chậm một chút thì những người sau mới có cơ hội bắt kịp được.

Về phần Lục đại thế gia thì sao?

Trong ý nghĩ của Khương Hy, các thế gia này hẳn là vui mừng trong âm thầm lắm. Bất quá hắn nghĩ sai rồi.

Lục đại thế gia bây giờ cũng âm trầm không kém, mà nhất là gia chủ đương nhiệm và đại trưởng lão.

Gia chủ đương nhiệm cùng đại trưởng lão của Lục đại thế gia có tu vi Ngưng Dịch cảnh, thực lực cũng không sai biệt lắm với ba người bên Trịnh gia.

Nhưng vấn đề là cả ba người bên Trịnh gia ở gần Trịnh gia chủ như vậy mà vẫn không phát hiện ra được có sát thủ Dạ Ma thì thử hỏi bọn hắn làm sao không lo được.

Giá trị cho cái đầu của bọn hắn đảm bảo nhiều hơn hẳn cái đầu của Trịnh gia chủ, bị một sát thủ có hành tung vô định như vậy vô thanh vô tức tiếp cận tự nhiên không phải chuyện gì tốt rồi.

Cho nên bây giờ bọn hắn cũng đang phải gồng mình lên để tìm cách đối phó với đám sát thủ Dạ Ma đây.

. . .

Khoảng một tiếng sau đó, Khương Hy rốt cuộc đã đến được với Bảo lâu của Triều gia, bất quá không có ai ra đón tiếp hắn cả bởi không người nào có thể nhận thức được sự hiện diện của hắn ở ngay trước mặt đâu.

Cho nên Khương Hy liền cố ý tiến đến chỗ chưởng quầy mà thông báo một chút. Chưởng quầy nghe danh hắn xong liền vội vội vàng vàng cho người đi gọi Tường Viễn Trình, đồng thời cũng nhanh chóng tạ tội tại chỗ.

Dưới góc nhìn của chưởng quầy, Phù đạo đại sư giá lâm đến Bảo lâu vậy mà lại không có người ra tiếp đón, loại đãi khách như thế này không khác gì một cú tát vào mặt vị đại sư đây.

Hắn sợ vị đại sư này sẽ nổi giận mà ghi hận với Triều gia, cho nên không quản bình thường uy phong ra sao, hắn bắt buộc phải khom người nhận lỗi mới được.

Khương Hy cũng không muốn để cho vị chưởng quầy này khó xử đâu nhưng Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ lại là môn thần thông bị động rồi, không muốn cũng không cản được.

Thế là hắn liền xua tay mỉm cười nói không sao, bất quá tên chưởng quầy kia lại cho rằng hắn đang âm thầm ghi hận nên vẫn một mực đưa ra rất nhiều lời đề nghị tạ tội khác nhau.

Nghe thì cũng được đấy bất quá Khương Hy cảm thấy có chút hơi phiền rồi.

Giữa lúc này, Tường Viễn Trình vội vội vàng vàng chạy đến, đồng thời không quên gửi đến chưởng quầy một ánh mắt cực kỳ rét lạnh.

Sau đó lão lại thay đổi sắc mặt mà nói với Khương Hy:

“Vô Nhai đại sư thứ lỗi, là bản lâu làm việc thất trách, lão phu nhất định sẽ trừng phạt bọn hắn một trận”.

Khương Hy mỉm cười đáp:

“Tường đạo hữu, cũng không cần làm quá đến thế, tại hạ chỉ muốn yên tĩnh mà thôi”.

Nghe vậy, Tường Viễn Trình liền thở dài một hơi rồi nói:

“Đại sư quả nhiên là người có tấm lòng rộng lượng, lão phu chịu phục”.

Khương Hy cười cười không đáp, có người chịu phục cũng không phải chuyện xấu, chí ít cũng gia tăng nhân tức được chút đỉnh.

Sau đó, Tường Viễn Trình liền đưa Khương Hy lên tầng cao trên cùng của Bảo lâu mà bàn chuyện. Về phần chưởng quầy thì ngay sau khi tiễn hai người đi xong, hắn liền quét một ánh mắt cực kỳ tức giận về phía mấy tên người hầu ở ngoài cửa.

Đám người kia liền run sợ không thôi.

. . .

. . .

Bảo lâu của Triều gia tương đối cao, cho nên Khương Hy lên trên đó là có thể thong thả mà ngắm được rất nhiều phong cảnh của Tinh Mộc Thành.

Hắn từ tốn đưa tách trà lên miệng uống một chút rồi mỉm cười nói ra:

“Tinh Mộc Thành quả nhiên rất đẹp, so với Tinh Hư Thành thì phong cảnh phong phú hơn nhiều”.

Tường Viễn Trình nghe vậy liền cười đáp:

“Vô Nhai đại sư từng ghé qua Tinh Hư Thành rồi sao?”.

Khương Hy gật đầu nói:

“Có ghé qua hai năm, bất quá cũng chỉ mượn động phủ nghiên cứu chút Phù đạo mà thôi”.

Ba chữ ‘nghiên cứu chút’ này rơi vào tai Tường Viễn Trình không khác gì sấm rền cả. Phù đạo đại sư nghiên cứu Phù đạo há là Phù đạo bình thường?

Trên thực tế đúng là không bình thường thật nhưng Khương Hy cũng sẽ không nói rõ, Tường Viễn Trình chỉ cần tùy hành não bổ các loại là được.

Sau đó, Khương Hy nhìn thẳng vào hai mắt Tường Viễn Trình một hồi, một cỗ dụ hoặc như có như không liền tỏa ra.

Đương nhiên cỗ dụ hoặc này là từ thể chất phát ra, Khương Hy còn chưa có điên mà đi câu dẫn người già. Loại dụ hoặc này nhiều lắm cũng chỉ gia tăng thiện cảm mà thôi.

Hắn mỉm cười nói:

“Không biết Tường đạo hữu muốn nói chuyện gì với tại hạ?”.

Nghe vậy, Tường Viễn Trình liền thở dài một hơi, hắn nói ra:

“Xác thực có việc cần phải cầu tình đại sư, chuyện là thế này . . .”.

Tường Viễn Trình sử dụng cụm từ ‘cầu tình’ thay vì ‘nhờ vả’ đã cho thấy tình huống có chút ngưng trọng thật sự rồi.

‘Nhờ vả’ thì có thể xem như một cuộc giao dịch nhưng ‘cầu tình’ thì chứng tỏ Tường Viễn Trình hoàn toàn có thể bỏ ra được đại giới.

Nguyên lai, trưởng tử của Triều gia gặp chuyện, một năm trước không biết vì lý do gì mà bản thân chịu một loại ám thương kỳ dị khiến cho căn cơ tu hành có nguy cơ bị tổn hại.

Tình huống thân thể mỗi lúc một suy nhược, ban đầu thì còn tỉnh táo nhận thức nhưng dần dần lại chuyển thành nửa tỉnh nửa mê, cho nên nửa năm trước thì đã hoàn toàn rơi vào tình trạng hôn mê bất tỉnh rồi.

Bởi vì thiên phú của Triều gia trưởng tử rất cao, địa vị trước khi gặp chuyện lại càng là thiếu gia chủ nên Triều gia lão tổ cũng đã đích thân xuất quan xem xét một hồi nhưng lại không nhìn ra được gì.

Bản thân lão tổ cũng đã muối mặt đi cầu tình thành chủ đại nhân, ngặt nỗi từ năm năm trước, thành chủ đại nhân đã tiến vào mật động bế quan, đến nay chưa biết được thời điểm nào mới phá quan mà ra.

Lão tổ Nguyên Anh cảnh có thọ nguyên rất dài, một lần bế quan đến trăm năm cũng không phải chuyện quá khó để tiếp nhận. Nhưng trong trăm năm này thì vị trưởng tự kia chết chắc.

Khương Hy nghe qua một lượt rồi có chút suy nghĩ, loại biểu hiện này hắn cũng không phải chưa từng thấy qua, bất quá để truy nguyên thì có đến tận hơn một trăm nguyên nhân, làm sao biết rõ được là cái nào.

Hắn từ tốn nói ra:

“Vậy còn các chi thế lực thì thế nào? Thiền am, thánh đường đều rất am hiểu thủ đoạn trị liệu, không lẽ những người này cũng không được?”.

Tường Viễn Trình gật nhẹ đầu đáp lại:

“Xác thực như vậy, các vị tiền bối kia cũng đã xem qua, kết quả cũng không tìm được căn nguyên. Lão tổ cũng đã từng cầu tình viện trưởng một lần, viện trưởng xem qua xong thì có cách nhưng đáng tiếc, bản thân viện trưởng thực hiện không được”.

Nghe vậy, Khương Hy liền nghĩ đến một chuyện, hắn nói ra:

“Là Chân Tự Phù?”.

Tường Viễn Trình mỉm cười gật đầu đáp lại:

“Đúng là vậy, Chân Tự Phù. Viện trưởng đã nói, Chân Tự Phù là một trong số ít phù văn duy nhất trên đời có thể nhìn thấu vạn vật, suy diễn chân thực nhưng độ khó họa phù quá cao. Bản thân viện trưởng cũng là Phù đạo đại sư nhưng lại vô pháp họa được Chân Tự Phù.

Hai ngày trước tại buổi đấu giá, lão phu đã nhìn thấy được chữ ‘chân’ kia của đại sư, đã chứng kiến được sự huyền diệu của Chân Tự Phù. Lão phu liền biết rốt cuộc lão phu cũng đã tìm được rồi”.

Khương Hy gật gù rồi nói:

“Như vậy thì tại hạ sẽ được gì đây?”.

Tường Viễn Trình đã dùng đến từ ‘cầu tình’ rồi thì Khương Hy cũng không vòng vo nữa, trực tiếp nói thẳng ra giao dịch luôn. Hắn không chắc Chân Tự Phù có nhìn ra được thực hư gì không nhưng tri thức của hắn rất nhiều.

Hắn ít nhiều cũng sẽ nhìn ra được một vài con đường cứu chữa được.

Tường Viễn Trình đáp:

“Lão phu nghe nói đại sư đang muốn tăng phẩm pháp khí của mình, không biết đại sư đã tìm được Khí sư thích hợp chưa?”.

Khương Hy lắc đầu, Tường Viễn Trình thấy vậy liền mỉm cười nói tiếp:

“Vậy lão phu giới thiệu giúp đại sư một người, gia chủ tiền nhiệm của Triều gia là một vị Khí đạo đại sư, tạo nghệ luyện khí của lão gia chủ lão phu có thể đản bảo, đại sư không cần phải lo”.

Khương Hy ồ lên có chút hứng thú, hắn đáp:

“Theo lời Tường đạo hữu, đằng sau có huyền cơ gì sao?”.

Tường Viễn Trình gật đầu nói ra:

“Vô Nhai đại sư quả thật rất tinh ý. Đúng vậy, lão gia chủ không phải Khí đạo đại sư bình thường, ngài là đệ tử ký danh của Thương trưởng lão Cửu Tiêu Tông. Dưới thượng phẩm, lão gia chủ hoàn toàn nắm chắc được trong tay”.

Nghe vậy, con ngươi của Khương Hy hơi động, nguyên lai là đệ tử ký danh của Thương Trọng Lâm, chả trách Tường Viễn Trình lại tự tin vào tạo nghệ luyện khí của lão gia chủ Triều gia đến vậy.

Lấy địa vị đời trước của Khương Hy tại Cửu Tiêu Tông, hắn đương nhiên biết được mặt mũi cùng tên tuổi của tất cả các trưởng lão rồi.

Thương Trọng Lâm hay Thương trưởng lão gì đó cũng không ngoại lệ. Tại Cửu Tiêu Tông, họ Thương rất hiếm, họ này cũng không phải đại tộc, chỉ đơn giản là một họ bình thường ở một sơn thôn nghèo mà thôi.

Nhưng cái họ này lại xuất ra được hai người danh chấn toàn Huyền Đô Đại Lục.

Một người gọi Thương Trọng Lâm.

Một người gọi Thương Nguyên.