Huyền Lục

Chương 272




Nghe vậy, Tuyết tướng liền đổi ánh mắt, khóe miệng hắn liền khẽ cong lên mà cười khẩy rồi đáp:

“Không cần sính cường, vật này không phải là thứ nhân loại các ngươi có thể chịu nổi”.

Thấy thế, Khương Hy tự biết giấu không nổi, hắn liền tặc lưỡi một cái rồi đưa tay ra phủi phủi một hồi, đồng thời từng ngón tay cũng khẽ cử động lại liên hồi để tránh bị đơ.

Cái thằng này đáng sợ khủng khiếp.

Khương Hy nhịn không được mà chửi nhỏ một tiếng ở trong lòng.

Nhưng đúng như Tuyết tướng nói, bảo tọa này rất đáng sợ, xem như cường giả tu luyện hàn khí ngồi lên cũng không dễ chịu gì cho cam bởi tiên thiên đã không thích hợp rồi.

Tuyết tướng là Lam Thiên Tuyết Tộc, thể nội chứa đựng đầy đủ hàn khí tự nhiên có thể động chạm cái bảo tọa này như thường.

Sau đó, hắn liền rút giới chỉ ra mà thu cái bảo tọa này vào trong, mặc cho Khương Hy đứng ở đấy mà nhìn.

Khương Hy vốn nghĩ bên dưới cái bảo tọa này hẳn sẽ còn có thứ gì khác nữa nhưng không, dưới đó cũng chỉ là một mặt băng mà thôi.

Một chuyến đi này trừ bỏ gia tăng thành thục một chút đối với Hãn Hải Điệp Gia thì còn lại hắn chẳng kiếm được chút thu hoạch nào cả.

Nhưng thôi, truyền thừa Thiên Nguyệt cũng đã cầm trong tay, hắn cũng không tham lam quá làm gì, đã không có cơ duyên với bảo vật thì không nên cưỡng cầu, chỉ tổ hại thân.

Về phần huyết mạch của tiểu Hoàng, sau khi suy ngẫm kỹ càng thì Khương Hy nghĩ có lẽ nơi đây cũng không có truyền thừa yêu thú cho nó đâu.

Dù sao trong cổ tịch cũng như lịch luyện thực tế đã chứng minh rồi, hắn không gặp được bất cứ cái truyền thừa nào cả.

Còn về phần để tiểu Hoàng ra bên ngoài rồi tự đi tìm cơ duyên thì bỏ đi, một con Miêu Yêu tu luyện đến được bán bộ Trúc Cơ trong mắt nhân loại hay Lam Thiên Tuyết Tộc thì đều là kỳ quan cực kỳ hiếm có.

Bọn hắn sao có thể bỏ qua được, nhất là nữ nhân.

Bộ dáng của tiểu Hoàng dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì cũng rất đáng yêu, dáng vẻ mập mạp, bộ lông mềm mại, rảnh rỗi lôi ra vuốt vuốt vài cái cũng tê dại người không kém. Đi ra ngoài kiểu gì cũng bị tóm lại.

Nói chúng, ngoại giới hung hiểm, tình thế không phù hợp, tiểu Hoàng tốt nhất là cứ ở bên trong Túi Linh Thú mà tu luyện thôi.

...

Khôi lỗi thủ hộ đã bị đánh chết hết thì cái cánh cổng kia cũng vô pháp tiếp tục ngăn trở bọn hắn nên bọn hắn ra bên ngoài cũng chỉ cần một cái kéo tay là được.

Bất quá ngay khi cửa vừa mở ra thì trước mặt đã xuất hiện một vài tên binh lính của Lam Thiên Tuyết Tộc cùng một vài tán tu của nhân loại rồi.

Hai bên dù không đánh nhau nhưng dựa vào ánh mắt cũng không khác gì giương cung bạt kiếm.

Một tiếng kẽo kẹt não nề vang lên, đôi bên liền không hẹn mà đồng thời nhìn qua, nhìn thấy Tuyết tướng cùng Khương Hy thì bọn họ liền giật mình không thôi.

Binh lính Lam Thiên Tuyết Tộc thì vui mừng trong khi tán tu nhân loại thì âm trầm lại. Khương Hy dám chắc trong đầu mấy tên này còn đang tự biên tự diễn mấy cái loại cơ duyên nào đó rồi.

Đám binh lính vội vàng quỳ xuống hành lễ với Tuyết tướng mà nói:

“Tham kiến Tuyết tướng đại nhân, may quá thần tìm ra người rồi”.

Tuyết tướng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nửa câu đầu thì không có gì nhưng nửa câu sau chính là đại biểu cho có biến. Hắn nhàn nhạt nói:

“Có chuyện gì?”.

Nghe vậy, đám binh lính đó liền len lén nhìn qua Khương Hy, ý vị rất là e ngại. Thấy thế, Khương Hy liền nhún nhẹ vai rồi kéo đám tán tu kia sang chỗ khác.

Mặc dù đám tán tu này có chút không nguyện ý, bọn hắn còn đang muốn vào bên trong xem có cái gì không nhưng ai bảo thực lực không bằng người đây.

Khương Hy đang đóng giả làm Lâm Thanh Đình, thư sinh của Thư Viện, tự nhiên thực lực hay danh vọng đều trên bọn hắn không ít.

Khương Hy từ tốn nói ra:

“Các ngươi làm sao đến được nơi này?”.

Một tên tán tu đáp lại, bộ dáng rất cung kính nhưng trong lòng thế nào thì không ai biết được:

“Bẩm tiên sinh, chúng ta đang tìm kiếm cơ duyên thì phát hiện ra xác của Băng Lân Ưng, về sau đánh liều đi tiếp thì liên tục gặp qua các bãi máu rồi dần dần tiến về nơi này”.

Khương Hy khẽ gật đầu, loại lộ tuyến này chính là đường mà hắn đã đi qua, xác yêu thú thì hắn đã sớm thu hết nên chỉ còn lại bãi máu là chuyện bình thường.

Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi nói tiếp:

“Vậy còn bọn hắn?”.

‘Bọn hắn’ ở đây là ý chỉ binh lính của Lam Thiên Tuyết Tộc. Tên kia nghe xong liền đáp lại:

“Chúng ta cùng bọn hắn đi cùng một đường”.

Khương Hy nhìn qua đám tán tu này một chút, hắn có thể nghe ra được ở trong đó còn có nội tình khác nhưng thôi, hắn sẽ không can dự vào.

Hắn nói ra:

“Các ngươi tò mò bên trong đó có gì lắm sao?”.

Nghe vậy, cặp mắt mấy tên tán tu này liền sáng lên không thôi, tựa như đã đánh trúng vào tâm lý của bọn hắn rồi. Cái tên đó liền vội đáp:

“Vâng, tiên sinh chỉ bảo cho”.

Khương Hy gật nhẹ đầu nói ra:

“Bên trong là thứ không thuộc về nhân loại, hơn nữa thứ đó hiện tại đã bị tên kia cầm rồi, nếu các ngươi muốn xem thì có thể đến nói chuyện với hắn một chút”.

Vừa nói, Khương Hy liền chỉ ngón cái về phía sau lưng, ‘tên kia’ trong miệng hắn dĩ nhiên là Tuyết tướng rồi.

Đám tán tu nghe xong liền tái hết cả mặt mày, bọn hắn đánh chủ ý ai thì không biết chứ đánh chủ ý lên cường giả cấp bậc Tuyết tướng thì đảm bảo chết không chớp mắt.

Hiện nay, thuyết pháp cường giả Lam Thiên Tuyết Tộc bị áp chế tu vi cũng không còn là chuyện bí mật gì nữa rồi nên đám tán tu này biết Tuyết tướng là cường giả Kim Đan cảnh cũng là chuyện bình thường.

Khương Hy nhìn bọn hắn một chút rồi nói:

“Làm tán tu đích thật không dễ nhưng các ngươi phải tự hiểu lấy chính mình, thực lực không đủ thì đừng chọc ra đại họa”.

Đám tán tu nghe vậy liền vội vội vàng vàng đáp lại:

“Tiên sinh dạy phải”.

“Tiên sinh dạy phải”.

Sau đó, bên phía Tuyết tướng tựa hồ cũng xong chuyện, Khương Hy liền đánh cho hắn một cái ánh mắt rồi cùng rời đi.

Tốc độ của bọn hắn quá nhanh nên đám người ở đây chỉ cần nhắm mở mắt một lần thôi là đã không thấy nữa rồi.

Đám binh lính Lam Thiên Tuyết Tộc còn tốt, dù sao sống trong cảnh này cũng đã sớm quen nhưng đám tán tu này thì khác.

Đây là lần đầu bọn hắn chứng kiến loại tốc độ khủng khiếp này nên sau lưng ngay lập tức phủ lên một tầng mồ hôi lạnh.

Một tên trong số đó nhỏ giọng nói ra:

“Các ngươi nghĩ vị tiên sinh đó có thực lực gì?”.

“Truyền ngôn giữa các môn phái thì có người bảo là Trúc Cơ cảnh đỉnh phong, có người bảo là Ngưng Dịch cảnh, đôi lúc cũng có người bảo là Trúc Cơ cảnh trung kỳ. Nói chung không ai biết được tu vi chân thực của vị tiên sinh này”.

“Đạo hữu, ngươi cũng là Trúc Cơ cảnh, ngươi nghĩ thế nào?”.

Người được gọi là ‘đạo hữu’ kia là người từ đầu đến giờ nói chuyện với Khương Hy, tu vi của hắn trong giới tán tu cũng xem như không tệ, là Trúc Cơ cảnh sơ kỳ Hợp Nhị Kiều.

Hắn vốn đã bị tốc độ của Khương Hy làm cho chấn nhiếp rồi nên tạm thời chưa tỉnh hồn được. Cũng may nhờ hai tiếng ‘đạo hữu’ này mà hắn mới tỉnh táo được một chút.

Hắn vội vàng nói ra:

“Lấy tốc độ của vị tiên sinh này, tu vi tuyệt đối phải từ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong trở lên”.

“Vậy ra đó là tu vi thật sao?”.

Hắn hừ lạnh một tiếng đáp lại:

“Các ngươi không hiểu lời của tiên sinh nói ban nãy sao, tiên sinh đã sớm biết ý định của chúng ta rồi. Cũng may là vị tiên sinh này còn dễ nói chuyện, gặp người khác phát hiện ra có khi hạ tràng đã không tốt đẹp như thế này rồi”.

Nghe vậy, đám người liền tái hết cả mặt mày, bọn hắn vô thức mà rùng mình một phát, hiển nhiên vừa mới ý thức được mình vừa thoát khỏi Quỷ Môn Quan.

...

...

Khương Hy cùng Tuyết tướng rời đi được một khoảng rất xa thì tốc độ mới chậm dần lại, ánh mắt của Khương Hy thi thoảng còn liếc nhìn về phía sau một chút.

Đám tán tu kia muốn cướp bảo hắn đương nhiên biết, tu hành tất tranh, đây là đạo lý dễ hiểu.

Khi còn ở tại quân doanh nhân loại, Khương Hy cũng không cố ý giấu tu vi của mình làm gì nhưng ai bảo chỉ mới là Trúc Cơ cảnh trung kỳ đây nên uy áp của hắn cũng chỉ ở cấp độ đó là cùng thôi.

Cho nên hắn mới sử dụng uy áp của nhân tức cùng linh thức để khiến người khác suy đoán tu vi của hắn.

Tại tu chân giới, hiện tượng giả heo ăn thịt hổ cũng không phải là chuyện hiếm lạ nhưng Khương Hy không muốn làm như vậy.

Xem như hắn giấu tu vi thì những người khác cũng sẽ cho là hắn có tu vi thấp nên mới khi dễ, như thế thì lại càng phiền, rắc rối dù không muốn thì vẫn sẽ kéo đến như thường thôi.

Cho nên biện pháp tốt nhất chính là thị uy.

Người khác biết được tu vi chân thật của hắn thì thể nào cũng sẽ có người tạm tránh xa ra, còn người nào ỷ vào tu vi cao hơn hắn một, hai tiểu cảnh mà muốn ra oai thì lúc đó hắn sẽ tùy vào tình hình.

Cho qua được thì cho qua, phiền nhiễu quá thì động thủ.

Dù sao tại cảnh giới thấp như này vượt cấp khiêu chiến cũng là chuyện hết sức bình thường.

Tại trận doanh của nhân loại, Khương Hy không bộc lộ ra tu vi của mình nhưng những người khác lại không nắm quá rõ giới hạn linh thức nên cũng đoán già đoán non không rõ ràng.

Nên hệ quả ngày hôm nay chính là đám tán tu này.

Nghĩ nghĩ lại một chút, Khương Hy liền lắc đầu rồi thở dài. Tu chân giới phức tạp hơn nhân gian rất nhiều, nhân gian chung quy lại vẫn dễ sống hơn.

Đột nhiên, toàn thân hắn bỗng dưng bị nhấc lên khỏi mặt đất, Tuyết tướng không biết từ lúc nào đã quay người sang nắm lấy cổ áo hắn mà xách lên trên không rồi.

Hai mắt hắn lạnh nhạt nhìn về phía Khương Hy mà nói:

“Chuyện cầu thang là do ngươi làm?”.

Nói đến cầu thang, Băng Thần Cung đích thị là rất có duyên đối với cụm từ này, từ đường lên Băng Thần Sơn hay đường lên tầng thứ hay thậm chí là đường tiến đến cái bảo tọa ngọc kia thì đều có dính líu đến cá nhân Khương Hy cả.

Đương nhiên Khương Hy cũng nghe hiểu những gì mà Tuyết tướng đang nói, ‘cầu thang’ trong câu chuyện này chính là cái cầu thang dẫn thẳng đến tầng thứ hai.

Khương Hy đáp lại:

“Nó sập rồi sao?”.

Trải qua một hồi với Tuyết tướng, Khương Hy tự nhiên biết Lam Thiên Tuyết Tộc rất giỏi nhép khẩu hình miệng thay cho truyền âm cho nên chỉ cần hắn sử dụng linh thức âm thầm đọc khẩu âm của đám binh lính vừa rồi thôi là sẽ biết chuyện.

Nghe Khương Hy nói, Tuyết tướng liền âm trầm lại, một cỗ hàn khí kinh người liền thoát ra khỏi người hắn.

Khương Hy liền nhíu mày lại, đồng thời Sắc Dục Thiên cũng được vận lên, Sắc Dục Khí ngay lập tức ly thể mà đối chọi lại số hàn khí đó.

Đôi bên rơi vào thế giằng co với nhau, không ai nhường ai cả.

Không khí ngay lập tức liền rơi vào tình cảnh nghiêm trọng không thôi.

Không bao lâu sau, Tuyết tướng liền thả cổ áo của hắn xuống rồi hừ một tiếng, hàn khí cũng triệt để thu lại. Đồng dạng, Khương Hy cũng thu lại Sắc Dục Thiên.

Tuyết tướng im lặng nhìn hắn một hồi rất lâu rồi nói ra:

“Rốt cuộc ngươi đã làm bằng cách nào?”.

Khương Hy mỉm cười, hai tay đưa lên chỉnh trang cổ áo cùng vạt áo lại một chút rồi đáp:

“Không phải ta làm, cái cầu thang đó sập chính là do đám binh lính của tộc ngươi”.

Tuyết tướng nhíu mày lại có chút suy nghĩ rồi nói ra:

“Là do âm luật của ngươi?”.

Nghe vậy, Khương Hy liền chớp chớp mắt ngạc nhiên nhìn Tuyết tướng.

Cái thằng này thật sự đoán ra được?

Đúng như Tuyết tướng nói, cầu thang dẫn lên tầng hai bị sập bắt nguồn là từ âm luật Khương Hy tạo thành nhưng người khiến nó sập lại như Khương Hy nói,, là do đám binh lính kia.

Cầu thang dẫn lên tầng hai trên thực tế có hai loại cấm chế, cái đầu tiên là thông đạo không gian lặp lại, bất quá loại cấm chế đầu này đã bị hắn phá tan.

Cấm chế thứ hai nằm ở nửa quãng đường sau, chỉ có điều nó không có ảnh hưởng đến người đi trên cầu thang thôi.

Cấm chế thứ hai này là một loại cấm chế ngăn cấm tu sĩ phi hành lên tầng hai, muốn lên tầng hai thì bắt buộc phải đi bộ lên.

Phá Tự Phù của Khương Hy trên thực tế đúng là phá được nhưng đó là chuyện của hai đến ba năm sau.

Loại cấm chế này cực kỳ mạnh, thời gian của hắn không đủ để phá nhưng cũng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, hắn đã nghĩ ra được một kế để mài chết lực lượng của Lam Thiên Tuyết Tộc.

Hắn tạo ra một cái âm luật tùy ý rồi di chuyển lên tầng hai, loại hành động tựa hồ vô ý này nhưng trên thực tế đã được tính toán rất kỹ.

Nhân loại sử dụng âm luật này để đi thì có thể lên được tầng hai an toàn nhưng binh lính Lam Thiên Tuyết Tộc đi thì chắc chắn sẽ sập.

Bởi binh lính là quân đội mà quân đội quen nhất chính là hành quân. Cái cầu thang đó vững chắc đến mức nào thì Khương Hy không biết nên hắn mới dùng cách này để thử.

Trong cái âm luật mà hắn tạo ra thì có rất nhiều lần phải giậm chân tại chỗ, đám binh lính này sinh hoạt trong quân đội đã quen, tự nhiên sẽ đồng loạt mà giậm chân tại chỗ cùng một lúc.

Nhóm người đầu tiên đi thì có lẽ không bị sao nhưng dần dần những nhóm sau di chuyển sẽ tạo ra một loại hiệu ứng trùng điệp lên nhau, cuối cùng cái cầu thang kia liền chịu không được nữa mà sập xuống.

Chưa kể nhờ vào cấm chế cấm phi hành kia, đám binh lính không lên được liền triệt để bị đặt ngoài vòng chiến sự.

Về phần nhân loại thì chắc chắn sẽ không gặp phải tình huống này bởi nhân loại ít người hơn, tham lam hơn nên chắc chắn sẽ đi trước.

Trận doanh của nhân loại tập hợp từ các đại tông môn cùng tán tu, mỗi nhà mỗi kiểu, mỗi người một tính không đồng nhất nên không thể di chuyển theo kiểu tạo ra hiệu ứng như quân đội của Lam Thiên Tuyết Tộc được.

Khương Hy đồng ý với giao dịch của Tuyết tướng không chỉ đơn thuần nghĩ cho bản thân mình, hắn là Nhân Mạch Trúc Cơ, tự nhiên vẫn phải xem tình huống của những người khác nữa.

Hắn rời khỏi chiến sự không có nghĩa là hắn không làm gì mà ngược lại, hắn đã làm quá nhiều. Đại đa số lực lượng binh lính của Lam Thiên Tuyết Tộc đã bị giam hãm ở tầng một thì lực lượng của bộ tộc đó ở tầng hai sẽ yếu rất nhiều.

Cái mâm cỗ này Khương Hy đã dọn ra sẵn, đám người Thạch Thương mà còn không biết cách ăn nữa thì táng thân tại đây đi là vừa.

...

...

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!

Tác cảm ơn!